Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-05-2020] Là học viên Pháp Luân Đại Pháp, chúng ta thực sự may mắn được ký thệ ước với Sư phụ Lý. Chúng ta thệ nguyện sẽ đến thế gian trợ Sư chính Pháp, thức tỉnh lương tri của chúng sinh và hoàn thành thệ ước. Trong lịch sử vũ trụ, cơ duyên tu luyện trong Đại Pháp–một con đường chân chính, vô cùng quý báu và chỉ đến một lần trong lịch sử đằng đẵng của vũ trụ.

Tổng kết hai mươi năm tu luyện

Đối với một đời người mà nói, hai mươi năm là quãng thời gian dài, đặc biệt là với những người là mục tiêu bị nhắm đến trong chiến dịch bức hại của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Ý nghĩa của hành trình này vượt xa khỏi ý nghĩa của hai mươi năm–nó đã đúc thành lịch sử vĩnh hằng với nhiều chịu đựng và gian khổ nhưng cũng đầy tự hào và hạnh phúc. Là Sư phụ vĩ đại và Pháp vĩ đại đã thành tựu nên hàng triệu đệ tử Đại Pháp không sợ cường quyền, dám duy hộ chân lý của người tu luyện khi đối mặt với nghịch cảnh. Tôi cảm thấy vô cùng may mắn được là một phần trong hàng triệu triệu đệ tử Đại Pháp.

Sư phụ đã luôn chăm sóc và bảo hộ tôi từng bước trên con đường tu luyện. Tôi cũng như các đồng tu đã kinh qua vô số khổ nạn, trải qua bao thăng trầm và chúng tôi tương trợ, giúp đỡ nhau vượt qua những lúc khó khăn này. Những năm tháng gian nan này đã làm nên 20 năm hạnh phúc và ý nghĩa nhất trong đời tôi. Tín tâm của chúng tôi vào Đại Pháp là nền tảng vững chắc cho tu luyện. Không có điều đó, chẳng còn gì quan trọng.

Tôi chưa từng nghi ngờ gì về Pháp mà Sư phụ dạy chúng ta kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào năm 1998. Tôi luôn hạnh phúc và cảm thấy may mắn. Quả là một cơ hội hiếm hoi được tu luyện Đại Pháp trong đời này, tôi sẽ trân quý điều đó và tu luyện cho đến cùng.

Thông qua học “Chuyển Pháp Luân Pháp Giải”, tôi hiểu rằng trong tu luyện của chúng ta, học Pháp là quan trọng nhất. Trong 10 tháng sau khi bắt đầu tu luyện, từ tháng 9 năm 1998 đến tháng 7 năm 1999, khi Giang Trạch Dân phát động cuộc bức hại, tôi đã dành nhiều thời gian học các bài giảng, nhờ đó đã gây dựng được nền tảng vững chắc cho tu luyện của bản thân trong hơn 20 năm qua, trong suốt cuộc bức hại. Sư phụ dạy chúng ta rằng không có khổ nạn nào có thể cản bước trên con đường tu luyện nếu chúng ta thời khắc luôn hướng nội tìm và xem xét bản thân mình.

Hưởng lợi từ Đại Pháp

Tìm ra ý nghĩa nhân sinh

Qua học Pháp, tôi đã ngộ ra nhiều điều về nhân sinh vốn là ẩn đố với bản thân. Từ khi năm tuổi, tôi thường tự hỏi con người đến từ đâu và con người thời tiền sử đó đã học nói như thế nào. Tôi thường nghe anh trai và chị gái mình nói rằng con người tiến hóa từ loài vượn, nhưng giờ thì tôi biết rằng Thần đã tạo ra nhân loại. Hán tự và ngôn ngữ của chúng ta là được Thần ban cấp, và đó là lý do tại sao vùng đất Trung Hoa lại được gọi là Thần châu và văn hóa chúng ta là văn hóa Thần truyền.

Tôi sinh năm 1968 trong một gia đình nông dân nghèo ở phía nam tỉnh Hà Bắc. Tôi không có món đồ chơi hay bạn bè nào. Bố mẹ tôi tham gia đội sản xuất của thôn và suốt ngày đầu tắt mặt tối ngoài đồng. Tôi nhớ mình đã chơi một mình trong một cái sân rộng và trống vắng.

Từ nhỏ tôi đã có một số công năng. Đôi khi tôi trèo lên bậu cửa sổ cao gần 1 mét và nhảy xuống. Như thể cản lại trọng lực, tôi đã có thể lơ lửng trên không trong giây lát và đôi khi là tới 7, 8 giây. Nó thật là kỳ lạ, ngay cả với đứa trẻ như tôi.

Có lần chị gái tôi dắt tôi ra đồng để bầu bạn với chị khi chị ấy tưới cây lúc trời tối. Tuy nhiên, tôi đã không giúp được gì vì còn mải nhìn những thứ trong bóng đêm: “Chị ơi, nhìn kìa! Có một con thỏ đằng kia.” Tôi chỉ vào những gì mà tôi thấy, nhưng chị ấy lại không thấy được gì, khiến chị càng thêm sợ hãi.

Cho tới bây giờ chị ấy vẫn còn kể lại chuyện đó: “Ý tưởng mang em đi cùng để chị không thấy sợ hãi, nhưng em còn làm chị sợ hơn với những sinh vật vô hình mà em trông thấy.” Tôi vẫn luôn tưởng rằng mọi người đều nhìn thấy những thứ này và chỉ sau khi mới bước vào tu luyện Đại Pháp, tôi mới nhận ra chúng chính là công năng đặc dị.

Sư phụ giảng:

Với đứa trẻ sáu tuổi trở xuống, thì sau khi khai [thiên mục] sẽ nhìn hết sức rõ ràng; [và] khai mở cũng dễ dàng, [tôi nói] một câu liền có thể khai mở ngay. (Bài giảng thứ hai-Chuyển Pháp Luân)

Xuất [hiện] công năng [thường] ở hai đầu, trẻ em không có chấp trước, người già, nhất là các cụ bà không có tâm chấp trước, dễ xuất hiện công năng, dễ bảo trì. (Bài giảng thứ tám–Chuyển Pháp Luân)

Tôi chia sẻ những điều trên để những người không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp biết rằng mọi điều Sư phụ giảng đều là thật. Sư phụ dạy các học viên làm người tốt, điều đó mang lại lợi ích cho gia đình, bạn bè và cả xã hội. Mỗi học viên đều có chuyện để kể và nếu bạn lắng nghe bằng trái tim mình, bạn sẽ biết rằng họ đều nói điều chân thật.

Một chiếc chảo đầy dầu nóng đổ vào chân tôi

Trong Tết Đoan Ngọ năm 1999, một chiếc chảo dầu nóng đã đổ vào chân tôi. Theo truyền thống, người dân địa phương rán quẩy và bánh rán vào dịp này. Một vài ngày trước, vợ tôi và tôi đã chuẩn bị một bếp củi trong sân và lấy một chiếc chảo to để rán quẩy và bánh cho cả nhà. Chúng tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ trước khi chị dâu và cháu gái tôi đến giúp. Chúng tôi trò chuyện, cười đùa và có một khoảng thời gian vui vẻ tuyệt vời.

Tôi nhóm lửa và đổ dầu vào chảo. Khi nhiệt độ của dầu lên tới 400 độ, chúng tôi bỏ từng miếng quẩy vào rán. Trong vòng vài phút, mùi bánh rán thơm nức khắp sân, khói bốc lên nhè nhẹ từ dầu và củi cháy, bao trùm cả khu vực. Khi chúng tôi đã làm được nửa số bột, bỗng nhiên chiếc chảo lật nghiêng và toàn bộ chảo dầu nóng đổ vào chân phải tôi. Cháu gái tôi đứng gần đó đã chứng kiến và hét lên.

Khi tôi lùi lại một chút, tôi có thể cảm thấy dầu chảy quanh toàn bộ chân phải và bàn chân tôi. Chị dâu và vợ tôi kinh hãi. Họ mất vài giây mới kịp nhận ra chuyện gì mới xảy ra và chị dâu tôi la lớn: “Nhanh lên! Hãy đưa chú ấy đi bác sỹ.” Cháu gái tôi cũng giục họ nhanh chóng đưa tôi đi bác sỹ.

Tôi rất bình tĩnh và nói với họ: “Em ổn. Sư phụ đang chăm sóc em vì em tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Em sẽ ổn thôi.” Tôi nhích tới một cái chậu nước, cởi giầy và giội rửa chân phải. Sau đó tôi đi vào trong nhà, thay quần dài với quần sooc và ngồi xuống ghế.

Mặc dù da ở chân tôi hơi tấy, tôi không cảm thấy đau chút nào và không có vết phồng rộp. Sau một lúc, tôi chạm vào chân và không thấy đau, vì vậy tôi đã đi làm đồng vào buổi chiều.

Hôm sau, chị dâu và cháu gái đến để xem tôi thế nào, đã không thể tin được vào mắt mình khi họ thấy tôi đi lại như thể không có chuyện gì xảy ra. Da tôi đã lành lặn trong vòng một tuần và tôi chỉ có một vết sẹo đỏ bằng đồng 50 xu ở ngoài mu chân phải. Tôi biết rằng Sư phụ đã bảo hộ tôi và giúp tôi trả một khoản nợ nghiệp lớn. Nếu tôi không phải là một học viên Đại Pháp, mọi thứ có thể sẽ hoàn toàn khác.

Đề cao tâm tính

Từ lúc đắc Pháp, tôi biết rằng đây là Pháp chân chính mà tôi đã tìm kiếm suốt cuộc đời. Qua học Pháp tôi biết được rằng có tiền duyên để trở thành học viên Đại Pháp trong đời này thật trân quý nhường nào. Tôi quyết định rằng không gì có thể ngăn cản tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

* Xử lý các mâu thuẫn

Tôi đắc Pháp năm 30 tuổi và vợ tôi chẳng bao lâu cũng bắt đầu tu luyện. Chúng tôi tuân theo nguyên lý vũ trụ Chân-Thiện-Nhẫn và đề cao tâm tính. Điều đó sớm tạo nên sự khác biệt trong mối quan hệ gia đình chúng tôi và hóa giải các mâu thuẫn với hàng xóm. Chúng tôi kính trọng người già và yêu quý người trẻ, gia đình tôi ngày càng hòa thuận.

Sau khi tu luyện vài tháng, tôi nhớ mình đã nghĩ rằng nếu mọi người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thì sẽ không cần đến cảnh sát nữa. Bất kể khi nào xảy ra mâu thuẫn, mỗi người sẽ hướng nội để xem mình đã làm gì sai. Thế thì có còn mâu thuẫn nữa không? Không. Đó thực sự là hòa thuận.

Ở nông thôn, thường hay có tranh chấp về ranh giới. Là nông dân, cuộc sống của chúng tôi là nhờ vào ruộng đồng. Ruộng càng nhiều, chúng tôi càng thu hoạch được nhiều và sẽ càng tạo ra nhiều lợi nhuận. Bị tiêm nhiễm bởi sự tranh đấu của chế độ Cộng sản, mọi người thường nhìn nhau như kẻ thù, và cứ khi nào có mâu thuẫn, đặc biệt là liên quan đến mùa màng và đồng ruộng, nó có thể biến thành một cuộc đánh nhau.

Ruộng của anh họ tôi ở cạnh ruộng của tôi. Có một cái cột điện trên ruộng của anh, nó ở rất gần bờ, và máy gieo hạt của anh ấy không thể đi qua, vì thế vài lần anh ấy đã cố gắng mở rộng ranh giới sang ruộng của tôi. Dĩ nhiên là tôi không muốn thiệt mất dù chỉ một cen-ti-met, vì vậy tôi thường tranh cãi và đôi khi còn đánh nhau với anh ấy.

Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi buông bỏ chấp trước vào lợi ích và học cách nhìn mọi việc từ phương diện của người khác. Tôi không quan tâm quá nhiều vào ranh giới nữa. Từng chút một, ranh giới đã lấn sang ruộng của tôi cho đến khi máy gieo hạt của anh ấy có thể đi qua. Sau đó mối quan hệ của chúng tôi đã được cải thiện.

Chỉ có Đại Pháp mới có thể thay đổi một con người từ căn bản, trong một môi trường phức tạp như ngày nay. Chỉ bằng cách học Pháp, một người tu luyện mới thực sự thay đổi bản thân mình và trở thành một người tốt hơn.

* Hóa giải mẫu thuẫn với anh rể

Chúng tôi có mâu thuẫn với gia đình anh rể, do sự phân chia trách nhiệm chăm sóc bố mẹ không đồng đều. Sau khi tu luyện tôi đã học được rằng người với người có mối quan hệ nhân duyên khác nhau. Là người tu luyện, chúng ta nên hài hòa tất cả các mối quan hệ này.

Tôi nói với vợ: “Chúng mình nên cố gắng hóa giải mâu thuẫn với vợ chồng anh rể em nhé.” Cô ấy đồng ý. Chúng tôi mua một chút quà và đến thăm anh rể. Lúc đầu, hai vợ chồng anh không chào đón và nói những lời lẽ châm biếm, nhưng chúng tôi chỉ cười và liên tục xin lỗi. Cuối cùng, anh rể tôi đã xúc động. Bây giờ chúng tôi có một mối quan hệ tốt đẹp với họ.

Từ tu luyện cá nhân đến tu luyện trong thời Chính Pháp

Tôi đắc Pháp tháng 9 năm 1998 và dành 10 tháng sau đó để tu luyện vững vàng. Tôi tận dụng từng giây phút lúc nhàn rỗi để học Pháp và hiểu các Pháp lý một cách lý tính ngay từ đầu, điều đó đã đặt một nền tảng tu luyện vững chắc cho tôi.

Tôi coi tu luyện Đại Pháp là điều quan trọng nhất trong đời. Bên cạnh việc nói chuyện với mọi người và đôi khi xử lý công việc, tôi dành từng giây phút tỉnh thức trong đời nghĩ về Đại Pháp và đề cao trong Đại Pháp. Trạng thái tu luyện của tôi rất tốt và 10 tháng đó đã giúp tôi chuẩn bị cho cơn bão sắp xảy ra.

Tháng 7 năm 1999, Giang Trạch Dân, Tổng bí thư ĐCSTQ thời điểm đó, đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Là một nông dân trẻ, người chưa từng bước ra khỏi cổng làng và biết không ai dám phản đối chính sách của chính phủ, tôi khá bối rối và không biết phải làm gì. Tuy nhiên, tín tâm của tôi vào Sư phụ và Đại Pháp đã bám rễ sâu trong tôi và suy nghĩ đầu tiên của tôi là: “Nếu cuối cùng chỉ còn lại một học viên, thì đó chính là mình.”

Tất nhiên, bây giờ tôi biết rằng hàng triệu học viên Đại Pháp đã không bỏ cuộc trước sự đàn áp của chính quyền. Chúng tôi lựa chọn bước đi trên con đường tu luyện Đại Pháp và, với chính niệm chính hành, chúng tôi đã phơi bày những lời dối trá của ĐCSTQ và thức tỉnh lương tâm của chúng sinh trong 20 năm qua.

Lúc đầu tôi và vợ không biết phải làm gì. Một học viên lâu năm đã hỏi chúng tôi: “Chúng ta phải thỉnh nguyện lên chính quyền và để họ biết rằng Đại Pháp là tốt và chúng ta là người tốt. Các bạn có muốn ký thỉnh nguyện không?” Chúng tôi đã ký thỉnh nguyện.

Vài ngày sau, học viên đó nói với chúng tôi: “Nhiều học viên địa phương sẽ gặp nhau vào lúc 9 giờ sáng ngày mai, tại một trường tư trong thành phố để luyện công. Các bạn có muốn đến không?” Tôi nói với anh ấy chúng tôi sẽ đi.

Ngày hôm sau chúng tôi đã tham gia nhóm luyện công. Chúng tôi xếp thành các hàng ngay ngắn dọc theo một con phố lớn và luyện công công khai. Khi tiếng nhạc vang lên, người qua đường dừng lại và quan sát. Chúng tôi đã cho họ thấy sự từ bi vĩ đại của Đại Pháp và sự tĩnh tại của các học viên.

Chúng tôi nhanh chóng học được cách khác để giảng chân tướng về Đại Pháp. Chúng tôi phát các tờ rơi, viết thư tay gửi đến các quan chức địa phương và treo các biểu ngữ. Mỗi học viên đã làm những gì có thể trong môi trường của mình để giảng chân tướng và chứng thực Pháp.

Chuyến thăm điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng đầu tiên

Tâm chúng tôi thuộc về Đại Pháp. Nhận thấy tôi có ước nguyện chứng thực Pháp, Sư phụ đã an bài cho điều phối viên của huyện liên lạc với tôi vào mùa thu năm 2000. Khi chúng tôi gặp nhau, anh ấy hỏi: “Cậu có muốn tham gia điểm sản xuất tài liệu của chúng tôi không?” Tôi nói với anh ấy rằng tôi sẽ tham gia.

Vào những năm 90, chưa ai có điện thoại cầm tay. Các học viên chuyển tin giúp chúng tôi và chúng tôi lên lịch gặp gỡ. Điều phối viên và học viên phụ trách điểm sản xuất đã đến điểm hẹn và đợi tôi. Tôi đến đó đúng giờ, theo họ băng qua sân trường tiểu học của làng và trèo qua một bức tường đến một khu nhà bỏ hoang.

Ngôi nhà đã xuống cấp và cỏ mọc đầy sân. Chúng tôi bước vào nhà, sau đó vị học viên nói: “Để an toàn, chúng tôi đã giấu máy tính và máy in ở đây.” Đó là lần đầu tiên tôi đến một điểm sản xuất. Đã 20 năm trôi qua và tôi không còn nhớ nhiều về những gì xảy ra sau đó.

Khoảng thời gian đó, hàng trăm học viên đã tới Bắc Kinh mỗi ngày để thỉnh nguyện lên chính quyền trung ương.

Nỗi ân hận sâu sắc nhất của tôi

Các cán bộ thôn bắt đầu đến gặp chúng tôi thường xuyên, cố gắng thuyết phục vợ tôi và tôi từ bỏ Đại Pháp. Sự sách nhiễu liên tục đã gây nhiều áp lực lên bố và anh trai tôi, những người sống cùng tôi, và họ cũng gây áp lực ép chúng tôi từ bỏ môn tu luyện.

Từ nhỏ tới lớn tôi vốn là đứa trẻ luôn nghe lời cha mẹ. Khi ấy cha tôi đã 74 tuổi, cái chết của mẹ tôi 10 năm trước đã khiến ông suy sụp về tâm lý và thể chất. Anh trai tôi lớn hơn tôi 10 tuổi.

Tôi không thể chịu được suy nghĩ rằng mình đã gây ra cho họ nỗi lo lắng, sợ hãi. Tôi không dám nhìn vào mắt họ và đã giằng xé tâm can khi cha tôi cầu xin tôi từ bỏ Đại Pháp. Tôi bỏ cuộc và ký tuyên bố từ bỏ tu luyện. Sau khi cán bộ thôn rời đi, tôi lấy tay che mặt và khóc. Tôi khóc 2 giờ liền. Đó là nỗi ân hận sâu sắc nhất của tôi tới ngày nay.

Chứng kiến tim tôi tan nát, anh trai tôi nói: “Một trong những đồng nghiệp của anh cũng là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Cậu ấy cũng ngoan cố như em. Nhưng anh không hiểu tại sao các em lại kiên định như vậy, anh tin là môn tu luyện này hẳn phải có đạo lý nào đó.”

Xem tiếp phần 2


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/29/-403814.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/8/21/186433.html

Đăng ngày 08-10-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share