Theo một học viên tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 5-9-2010] Tôi may mắn được gặp Sư phụ năm 1992 khi tôi tham gia khóa đầu của lớp học Pháp Luân Đại Pháp tổ chức tại huyện Quảng, tỉnh Sơn Đông. Sư phụ đích thân viết tay các bằng cấp hoàn tất khóa học và phát chúng cho chúng tôi. Tôi được 32 tuổi lúc bấy giờ. Tôi không biết thế nào là tu luyện, nhưng tôi thích nghe Sư phụ giảng. Mỗi lời của Sư phụ nói đều làm cảm động tâm tôi. Ngài nói lên chân lý mà chưa bao giờ ai đã nói lên, và nó không thể tìm thấy trong bất cứ sách nào. Sư phụ dùng một ngôn từ đơn sơ giản dị để nói, và nó tịnh hóa tinh thần tôi. Tôi biết đó là điều mà tôi hằng chờ đợi; đó là điều mà tôi hằng mong muốn.

Tôi không tham gia khóa dạy cho đến ngày thứ ba. Sau khi nghe lời giảng trong một ngày rưỡi, tôi đi đến nơi của mẹ tôi. Tôi nói với gia đình tôi là Sư phụ của Pháp Luân Công đã ở nơi đây, và giải thích sự hiểu biết của tôi về Sư phụ. “Hãy đi tham gia khóa học càng sớm càng tốt.” Chị tôi cười và nói với tôi, “Em đi trước đi và tập luyện nó bây giờ; chị sẽ tập luyện nó sau khi em thành công.” Mẹ tôi cười và nói, “Con thật là quan trọng hóa chuyện này.” Cha tôi và anh tôi cũng theo hùa về họ. Khi tôi thấy rằng tôi không thể thuyết phục được họ, tôi sau đó đến nhà dì tôi. Tôi nói với họ rằng các bệnh của họ có thể được trị lành bằng cách tham gia khóa học của Sư phụ Pháp Luân Công. Dì tôi không tin tôi.

Khi tôi tham gia khóa học vào buổi tối, Sư phụ mỉm cười với tôi từ bục giảng và nói với tôi trước buổi giảng: “Đối với những người mà không tin chư vị, thì chư vị không cần nói với họ về điều này; họ sẽ nói rằng chư vị bị bệnh tâm thần.” Kỳ thực, Sư phụ biết mọi điều mà tôi đã làm.

Khi khóa học kết thúc, Sư phụ đích thân phát các bằng cấp hoàn tất khóa học. Lúc bấy giờ, một điều mà khó hiểu nhất cho tôi là tôi có hai bằng cấp. Sư phụ nói:“Đối với một số người, cho dù là chư vị cũng đã tham gia khóa học, cơ duyên của chư vị vẫn chưa đến, và chư vị vẫn không biết tu luyện là gì.” Khi Sư phụ thấy rằng tôi không hiểu, Ngài nói, “Hãy nghĩ về bằng cấp của chư vị khác với những người khác.”

Khi tôi học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm với các bạn đồng tu năm 1993, chúng tôi nói về điều đó. Một bạn đồng tu nói, “Đó là vì cơ duyên của chị chưa đến. Sư phụ điểm hóa cho chị, chị phải tham gia thêm các khóa học.”

Sư phụ tổ chức một khóa giảng tại Lâm Thanh năm 1993. Ngài đến huyện Quảng để thăm các học viên. Trong phòng họp của xưởng rượu tại huyện Quảng, tôi may mắn lại được gặp lại Sư phụ. Đó là lần đầu tiên  mẹ tôi được gặp Sư phụ. Tôi nhớ rằng Sư phụ đã nói chuyện với chúng tôi. Nhiều học viên đã mang ra tượng Phật và Bồ tát của họ và xin Sư phụ khai quang. Mẹ tôi không có mang theo nhưng bà cũng muốn có một cái. Tôi đi ngay ra chợ mua một bức tượng. Trên đường trở về, tôi gặp Sư phụ khi Ngài ra về. Tôi ép mình ngăn Sư phụ và xin Ngài khai quang cho tượng Phật. Nhân viên mà đi theo Sư phụ lúc bấy giờ ngăn tôi và nói,“Sư phụ có những chuyện rất gấp phải lo, Ngài phải đi ngay.” Nhưng Sư phụ vẫn ngừng lại, và Ngài đã khai quang một cách rất buồn bã tượng mà tôi đã mua. Sau đó Ngài nhanh chóng rời đi. Đó là ngày mà bệnh tim của mẹ tôi, căn bệnh đã làm phiền bà trong nhiều năm, biến mất.

Sau này tôi nghe từ mẹ tôi, “Khi Sư phụ đang tiêu trừ bệnh tật cho các học viên trong lớp học, Ngài kêu mọi người hãy nghĩ về bệnh của họ.” Mẹ tôi nghĩ về nó khi nghe Sư phụ nói. Khi bà cảm thấy rằng bàn tay của Sư phụ đã chụp lấy nó, bà cảm thấy có một cái gì trong tim bà được cất bỏ; bệnh đã dứt.

Bà nói với cha tôi, người mà bệnh tim còn trầm trọng hơn: “Chúng ta hãy đi và tham gia khóa dạy của Sư phụ và để cho bệnh của ông được trị lành.” Cha tôi vui mừng đồng ý sau khi nhìn thấy sự bình phục mầu nhiệm của mẹ tôi. Cặp vợ chồng già tham gia một vài khóa học của Sư phụ và thật sự trải qua cảm giác cơ thể được nhẹ nhàng không bệnh. Cha tôi bị nhiều bệnh trong quá khứ. Ông phải ngưng để nghỉ sau khi bước đi mỗi một trăm mét, và uống thuốc cho bệnh tim của ông. Nhưng ngay ngày đầu ông tham gia lớp dạy của Sư phụ, ông không còn cần dùng một viên thuốc nào nữa. Anh tôi được chính mắt nhìn thấy các sự thay đổi mầu nhiệm nơi cha mẹ tôi. Anh tức thời tham gia khóa học của Sư phụ tổ chức tại thành phố Trịnh Châu. Anh cũng đích thân được chứng kiến sự mầu nhiệm và bắt đầu tu luyện.

Tôi may mắn được tham gia khóa dạy thứ nhì của Sư phụ tổ chức tại thành phố Tế Nam lần nữa năm 1994. Sau đó tôi thật sự bắt đầu sự tu luyện. Sư phụ tịnh hóa và điều chỉnh cơ thể của tôi, và trị lành các bệnh mũi và bao tử của tôi.

Đã 18 năm qua từ khi tôi lần đầu được gặp Sư phụ. Tôi thay đổi từ một người yếu đuối với rất nhiều bệnh tật, mà cảm thấy mệt mỏi sau khi bước một vài bước đi, thành một con người khoẻ mạnh và đầy sinh lực; từ một suy nghĩ hẹp hòi và một gia đình bất hòa thành một nếp sống hài hòa với mẹ chồng tôi. Đó là các nguyên lý của Đại Pháp: Chân-Thiện- Nhẫn mà đã theo tôi, và giúp tôi vượt qua đủ loại khó khăn và tai nạn.

Hởi thế nhân, xin đừng tin các sự giả dối của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Chân-Thiện-Nhẫn là tốt. Hãy đến và thử tu luyện Đại Pháp! Chỉ sau khi các bạn bước đi trên con đường tu luyện thì mới có thể hiểu được cái đẹp và uy lực của nó. Tôi đã đắc được những điều đẹp đẽ; tôi cũng muốn giới thiệu nó cho mọi người.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/9/5/229108.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/10/17/120677.html
Đăng ngày: 02–11-2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share