Chọn lọc từ các bài viết nộp để kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế Giới.
Theo một học viên Đại Pháp tại thành phố Đại Liên, Trung quốc
[MINH HUỆ 17-05-2010] Năm 1991, tôi bị một bệnh nghiêm trọng nơi cổ do hẹp ống cổ. Tôi đã qua một cuộc phẫu thuật mất bảy tiếng rưỡi đồng hồ. Sau cuộc giải phẫu, tôi phải nằm dài trên giường với ống truyền nước biển trong bảy ngày, và ba tháng sau đó, tôi phải chịu bó bột toàn thân từ đầu xuống đến ngực. Tôi không thể ngồi dậy một mình và cần sự giúp đỡ. Các kết quả của cuộc giải phẫu không tốt và tôi bị lồi đĩa đệm thắt lưng và các đốt sống bị chèn. Tôi phải nhập viện nhiều lần vì các rắc rối này. Tôi không thể đi làm trở lại trong hơn hai năm. Không may thay, khi cuối cùng tôi trở lại làm việc, chỉ một thời gian ngắn là tôi lại bị bệnh lại.
Ngay khi tôi đã mất mọi hy vọng, thì một người đã tham gia các khóa giảng Pháp của Sư phụ giới thiệu với tôi là tôi nên thử Pháp Luân Công. Chị ta cho tôi mượn một quyển Pháp Luân Công Trung Quốc và một băng thâu các bài giảng của Sư phụ. Chị cũng nói với tôi là Sư phụ đã nhận lời mời của Hội khí công Đại Liên để đến và dạy Pháp và các bài công pháp tại thành phố Đại Liên. Chị cũng dặn dò tôi nên tham gia khóa học. Thể theo những lời của chị, chồng tôi và tôi tức thời bắt đầu đọc quyển sách và nghe băng. Chúng tôi cảm thấy rằng điều mà Sư phụ dạy là rất tốt và chúng tôi bỏ ý định xin Sư phụ trị bệnh cho tôi, và chúng tôi quyết định tham gia khóa giảng.
Ngày 27 tháng 3 năm 1994, ngày đầu khóa giảng của Sư phụ tại thành phố Đại Liên, là ngày đáng ghi nhớ nhất trong đời tôi. Chồng tôi cõng tôi trên lưng xuống lầu từ tầng thứ ba nơi căn hộ của chúng tôi và chúng tôi đón xe buýt đến phòng giảng. Khi chúng tôi đến nơi này, anh ấy cõng tôi vào trong và giúp tôi ngồi nơi hàng đầu trong một chiếc ghế nghiêng ra sau mà chúng tôi đã mang theo. Trong khi tôi ngồi nơi này, mặc một chiếc áo choàng ngoài dài và một khăn quấn cổ và bao trùm bởi một tấm vải, xem như không có gì khác hơn là một người bệnh nặng, các nhân viên và người làm việc phụ trách từ Hội khí công Đại Liên đến để kiểm tra tôi. Họ khuyên chúng tôi không nên tham gia khóa học vì Pháp Luân Công không phải để trị bệnh, vì một người với bệnh nặng không thể được nhận vào.
Nghe điều đó, chúng tôi lo lắng không yên. Chồng tôi đi ra tìm Sư phụ để có thể giải thích tình trạng. Anh nói, “Chúng tôi đến đây không phải để trị bệnh. Chúng tôi đã bắt đầu đọc sách của Sư phụ và nghe các băng giảng cách nay hai tuần và chúng tôi đến đây để học Pháp Luân Công.” Sư phụ nói, “Để tôi xem. Người học viên này có ngộ tính khá.” (Ghi chú: Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện Phật Pháp, mà có thể tịnh hóa cơ thể và tinh thần của học viên và tiêu trừ mọi bệnh nếu các học viên tu luyện tinh thần của họ và làm như yêu cầu dựa trên các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp. Nhưng Đại Pháp không phải để trị bệnh cho những người mà không phải học viên.)
Khi Sư phụ đến chỗ của tôi, tôi đứng dậy ngay, nhưng Sư phụ bảo tôi ngồi xuống. Ngài chạm vào tôi hai lần nơi cổ và nơi đỉnh đầu của tôi, và Ngài làm điều gì đó nơi hai vai và hai cánh tay tôi. Sau đó Ngài bảo tôi đứng dậy và bước đi. Khi tôi đi đến nơi giữa phòng giảng trước khán đài Ngài bảo tôi ngừng lại. Sư phụ tịnh hóa đôi chân tôi và sau đó bảo tôi thử bước đi. Như vậy, tôi làm hai vòng trước khán đài khi nhiều học viên đứng dậy và vỗ tay. Khi tôi trở lại ghế ngồi, một vài học viên từ Bắc Kinh mà ngồi ở phía sau tôi nói, “Cô thật quá may mắn. Chúng tôi đã tham gia các khóa dạy Pháp của Sư phụ nhiều lần. Đây là lần đầu tiên chúng tôi được thấy Sư phụ làm điều này.” Tôi nói, “Quả nhiên như vậy, tôi không chờ đợi điều này chút nào. Tôi thật quá may mắn.”
Sau khi Sư phụ giảng dạy xong, trong khi chúng tôi tập công, Sư phụ hỏi tôi với một giọng thân thiết, “Cổ của cô cử động có tốt không, giống như được tra thêm dầu?” Tôi nói, “Dạ phải.”
Sau khi kết thúc lớp học, chồng tôi muốn cõng tôi trên lưng. Tôi nói, “Em sẽ thử đi một mình.” Khi tôi cố gắng, tôi thấy rằng hai chân của tôi nhẹ nhàng và mau lẹ và tôi bước đi xuyên qua phòng giảng và đi vào xe buýt. Khi chúng tôi về đến nhà, chồng tôi muốn cõng tôi lên cầu thang, nhưng tôi nói, “Không, em sẽ tự làm.” Tôi bước xong lên tầng lầu thứ ba. Tôi không thể nào tin được một sự mầu nhiệm như vậy đã xảy ra trên chính thân thể tôi.
Sau khi nghe các khóa giảng của Sư phụ, học các bài công pháp, và trải qua Pháp Luân Đại Pháp mầu nhiệm và phi thường của Sư phụ, tôi quyết tâm từ nay vĩnh viễn đi theo Sư phụ và tu luyện Đại Pháp. Để cám ơn Sư phụ đã cứu sinh mệnh tôi, chúng tôi làm một băng vải lụa thêu lên mấy chữ “Pháp Luân Công, báu vật của khoa học” mà được trình lên Sư phụ khi khóa học kết thúc.
Viết ngày 16 tháng 5 năm 2010
________________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/5/17/223813.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/5/30/117506.html
Đăng ngày 15-09-2010: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản