Bài viết của một học viên Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-09-2010] Tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công vào ngày 03 tháng 01 năm 1993 ở Bắc Kinh tại lớp giảng Pháp được tổ chức lần thứ 6. Tôi là học viên mà Sư Phụ đã nhắc đến trong “Chuyển Pháp Luân”, người mà suýt bị đụng phải một chiếc xe Jeep khi đang đạp xe đạp trên đường.

Vào ngày hôm sau, sau sự việc xảy ra, tôi đợi ở thính phòng để cảm ơn Sư Phụ cứu sống tôi. Sư Phụ vỗ vai tôi cười và nói “Tu khá lắm!” Tôi đứng ở đó, nhìn dáng người cao của Sư Phụ, tôi không thể trầm tĩnh được và khóc một lúc.

Khi Sư Phụ kết thúc bài giảng vào ngày thứ 7 và chuẩn bị dạy các bài tập công, tôi cảm thấy chóng mặt và buồn nôn, vì vậy tôi đi lên sân khấu để nhờ Sư Phụ giúp đỡ. Sư Phụ bảo tôi rằng Ngài đã đập tan những thứ xấu trong dạ dày tôi, vì vậy tôi mới bị như vậy. Tôi đã thải ra nhiều chất lỏng màu xanh ngay sau khi tôi xuống sân khấu. Khi Sư Phụ tịnh hóa thân thể tôi, thì tôi nôn ra nhiều lần và cuối cùng một số chất màu đen thải ra ngoài.

Tôi vốn nằm trong đội cử tạ ở nơi tôi làm việc. Để phá kỷ lục trong trận tranh đấu, hội đồng thể thao của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã thông qua phương pháp rèn luyện Nhật Bản và yêu cầu đào tạo mỗi ngày 8 tiếng. Kết quả có nhiều thành viên, bao gồm cả tôi đã bị thương và không thể tham gia vào trận thi đấu.

Khi Cách mạng Văn hóa bắt đầu, đội cử tạ bị giải thể và tôi quay trở lại làm việc ở nhà máy. Tất cả vết thương cũ, như sưng khủy tay, viêm khớp vai, đầu gối và đau lưng tái phát lại. Tôi phải mất một thời gian dài nghỉ bệnh để hồi phục sức khỏe ở nhà. Tôi thậm chí đã học một vài điều bên Đạo gia để chữa trị cơn đau, nhưng không có tác dụng. May mắn thay, Sư Phụ đã loại trừ những vấn đề này trước khi tôi hoàn thành xong lớp học lần thứ 6. Sau đó tôi tham dự lớp học lần thứ 7 và thứ 8 của Sư Phụ.

Để bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với Sư Phụ và Đại Pháp, tôi đã cư xử đúng với tư cách một đệ tử Đại Pháp trong công việc. Tôi luôn hòa ái trong các mối quan hệ với đồng nghiệp, tự nguyện làm thêm công việc và không bao giờ cãi vã với ai vì lợi ích riêng của mình. Tôi được công nhận là một người lao động gương mẫu hàng năm.

Tôi về hưu vào cuối năm 1997. Vào mùa xuân năm sau, tôi tham gia vào học Pháp và tập công nhóm vào Chủ nhật hàng tuần và tâm tính tôi nhanh chóng đề cao. Tôi quét dọn địa điểm với một số đồng tu trước khi chúng tôi hồng Pháp và tập công. Chúng tôi rất hạnh phúc và gia đình chúng tôi rất hòa ái trong những ngày ấy.
Điểm tập công nhóm của chúng tôi đã bị phá hủy trong lúc cuộc đàn áp lan rộng của ĐCSTQ sau ngày 20 tháng 7 năm 1999. Tuy nhiên, mỗi thành viên trong nhóm liên tục học Pháp và tập công ở nhà. Tôi phân phát và gởi tài liệu giảng thanh chân tướng mỗi ngày. Dưới sự bảo hộ của Sư Phụ, tôi đã hoàn tất thành công những nhiệm vụ này.

Do thiếu sót và chấp trước vào tính tự mãn của tôi, tôi đã bị cảnh sát địa phương bắt trong khi tôi đang phân phát tài liệu giảng thanh chân tướng trước khi kỳ họp quốc hội ĐCSTQ lần thứ 17 vào năm 2007. Tại trung tâm giam giữ, tôi không hợp tác với tà ác. Tôi từ chối cung cấp thông tin cá nhân, và không thực hiện cuộc kiểm tra thể chất hay mặc đồng phục. Tôi làm sáng tỏ sự thật cho các tù nhân và thuyết phục họ thoái Đảng và các tổ chức liên đới.

Lính canh cho những người nghiện ma tuý đến canh giữ tôi. Tôi bị cấm ngủ và không được sử dụng nhà vệ sinh. Tôi cũng bị bắt ép tắm nước lạnh. Bốn tù nhân cố gắng đưa tôi đến chụp hình nhưng không thể nào di chuyển tôi được bởi vì tôi được Sư Phụ bảo vệ. Họ vẫn không thể nào lay động được tôi, thậm chí thêm hai tù nhân khác. Tôi không cảm thấy đau đớn khi họ ném tôi xuống đất.

Vì tôi từ chối hợp tác và nhờ vào sự giúp đỡ của Sư Phụ và chính niệm của các bạn đồng tu, tôi đã có thể thoát khỏi trung tâm giam giữ vào ngày 16 tháng 11 năm 2007 bằng chính niệm.

Sư Phụ đã giúp đỡ và chịu đựng tất cả sự đau đớn của tôi rất nhiều. Tôi cảm ơn lòng từ bi to lớn của Sư Phụ.

Phụ đạo viên địa phương chúng tôi đề nghị rằng tôi viết ra kinh nghiệm của mình như là nhân chứng cho lịch sử. Tôi do dự bởi vì tôi nghĩ rằng trình độ học vấn của tôi không đủ cao và khả năng viết lách không tốt. Tuy nhiên, tôi đã rất xúc động khi đọc hai bài chia sẻ kinh nghiệm sau đây được viết bởi hai đồng tu mà Sư Phụ đã đề cập trong “Chuyển Pháp Luân”.

Ví dụ 1:

“Trước đó chúng tôi dạy tại trường Đại học Cát Lâm, có một học viên từ cổng chính Đại học Cát Lâm đi ra; đang dắt xe vừa đến giữa thì hai chiếc xe [ô-tô] đột ngột chạy tới kẹp ngay anh ta vào giữa, trông thấy thì như là đâm rồi; nhưng [vị này] không hề sợ. Thông thường chúng ta gặp những tình huống như thế này đều không sợ hãi; tại đúng tích tắc ấy, [hai chiếc] xe dừng lại, và không xảy ra vấn đề gì.”

Ví dụ 2:

“Còn một sự kiện nữa ở Trường Xuân. Có học viên mà bên cạnh nhà là một cao ốc đang xây; hiện nay các toà nhà này được xây rất cao; giàn giáo của nó toàn là những ống sắt dày hai tấc, dài bốn mét. Học viên này vừa ra khỏi nhà không xa thì một chiếc ống sắt từ trên tầng cao kia rơi thẳng đứng xuống, lao thẳng xuyên vào đỉnh đầu của anh này; mọi người trên phố trông thấy thảy đều kinh sợ. Anh ta nói: ‘Ai vỗ tôi thế?’ Anh ấy vẫn tưởng rằng ai đó đang vỗ lên đầu của mình. Đúng lúc tích tắc quay đầu nhìn lại, [anh ta] thấy trên đỉnh đầu [mình] là một Pháp Luân lớn đang quay; chiếc ống sắt thuận theo đầu mà trượt xuống. Trượt xong nó cắm dựng đứng xuống đất. Nếu [ống sắt] ấy mà thật sự cắm vào thân người, thì mọi người thử nghĩ xem, nó nặng nhường ấy, thì như là xuyên qua kẹo hồ lô, xuyên một cái là từ trên xuống dưới; rất nguy hiểm vậy.”

Tôi rất hổ thẹn khi đọc các bài giảng. Chúng ta có cùng Sư Phụ và cùng Đại Pháp, nhưng họ có thể chứng thực Đại Pháp, hiểu rõ giá trị, sự từ bi của Sư Phụ nhưng tôi lại đang suy nghĩ một cách ích kỷ. Sư Phụ đã vớt tôi lên từ địa ngục, thanh lọc cơ thể tôi, cho tôi cuộc sống mới và loại bỏ các bệnh tật cho tôi. Ngài đã chịu đựng rất nhiều khó khăn cho tôi và cho tôi sức khoẻ tốt như một thanh niên.

Tôi chỉ có thể bảo trì chính niệm của mình một cách vững chắc, vững tin vào Sư Phụ và Pháp, làm tốt ba việc và theo Sư Phụ trên con đường tu luyện. Tôi sẽ thực hiện lời thệ ước tiền sử của mình, chào đón Pháp Chính nhân gian và theo Sư Phụ trở về nhà.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/9/6/229196.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/9/15/120005.html

Đăng ngày 25-09-2010; bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share