Theo một học viên từ thành phố Trường Xuân, tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-7-2010] Vài người không biết sự thật về Pháp Luân Công đã bị mê muội bởi sự tuyên truyền của ĐCSTQ. Họ nghĩ rằng quá nhiều người dám nói lên ý kiến của họ đến lãnh đạo hàng đầu, điều mà khiến ĐCSTQ lo lắng và dẫn đến sự đàn áp của họ. Tôi muốn gợi lại vài sự việc của bản thân tại nơi tập công và bên ngoài thành phố và các tòa nhà chính phủ cấp tỉnh trước và sau ngày 20 tháng 7 năm 1999. Chúng ta sẽ thấy rằng cuộc bức hại Pháp Luân Công đã có kế hoạch từ lâu. Đầu năm 1996, ĐCSTQ bắt đầu điều tra Pháp Luân Công một cách công khai và ngấm ngầm, và nó rất cố gắng tìm ra khiếm khuyết của Pháp Luân Công. Không tìm thấy bất cứ gì, nó cố sắp xếp những sự kiện nhất định để khiến trông giống như là các học viên Pháp Luân Công đang gây ra rắc rối, để đánh lừa người dân, để thêu dệt sự lừa dối, và để che đậy sự thật, và sự bức hại tàn bạo. Trong suốt 100 năm qua của lịch sử Trung Quốc, những người cộng sản ngay từ đầu đã phát tán những tin đồn, lên kế hoạch bịa đặt bằng chứng, và dùng đến bạo lực. Nó đã trở nên chuyên nghiệp trong việc triển khai những trò bịp bợm này mà người dân trở nên tê liệt và ngừng đặt câu hỏi về tính hợp pháp của chế độ sau khi bị tẩy não không ngừng.

Sắp đến dịp kỷ niệm năm thứ 11 cuộc bức hại Pháp Luân Công, tôi sẽ trình bày vài sự kiện mà bản thân tôi đã trải qua để phơi bày các lời dối trá của ĐCSTQ, để giúp mọi người hiểu các sự thật về Pháp Luân Công, và loại trừ tà ác để những người tốt có thể biết được sự thật.

2010-7-19-tamflg--ss.jpg

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, công an được tự do trong việc bắt giữ và đánh đập các học viên Pháp Luân Công những người đã nêu ý kiến của họ một cách hòa bình tại Quảng trường Thiên An Môn

Những vị khách không mời luôn xuất hiện

Mùa hè năm 1998, tôi đã tham gia một nhóm tập của học viên Pháp Luân Công trước Tòa nhà nghệ thuật tự do tại Trường đại học Cát Lâm, nơi gần nhà tôi nhất. Khi Pháp Luân Công đang được lan rộng, nhiều người hơn nữa đã tham gia. Các nơi tập hầu như không thể chứa nhiều học viên hơn nữa. Vài học viên lâu năm đã lập ra hai nơi tập mới gần nhà của họ.

Tôi thường đến nơi tập lúc 4 giờ 30 sáng. Vài học viên lâu năm đã  bắt đầu tập công bằng cách ngồi lặng lẽ trong tư thế song bàn. Tôi ngồi xuống, và khá dễ dàng nhập định sau đó. Nó cho tôi một cảm giác nhẹ nhàng và tuyệt diệu. Khoảng 5 giờ 30 phút, hầu hết mọi người đã đến. Chúng tôi theo tiếng nhạc nhẹ nhàng và siêu thoát bắt đầu tập năm bộ công pháp. Sau khi tập xong, mọi người sẽ đi làm hoặc trở về nhà, với tâm đầy thanh thản và hài hòa.

Tháng 6 năm 1999, một người đàn ông trung niên đến nơi tập công. Ông ta chọn một vị trí bên phải trước mặt tôi. Sau đó tôi biết ông ta là một đặc vụ. Ông ta ở đây không phải để học công, mà là làm nhiệm vụ. Các học viên không chú ý đặc biệt đến ông ấy, và hỗ trợ dạy ông ta một cách kiên nhẫn như họ đã làm với những người mới khác. Ông ấy không bao giờ đến sớm, và hầu hết đều xuất hiện muộn. Ông ta thường xuyên rời đi trước khi hoàn thành bài công pháp thứ hai. Khi tôi mở mắt vào cuối bài tập đứng này thì ông ta thường là đã rời đi. Hai hay ba đặc vụ xuất hiện sau đó. Họ chụp ảnh và ghi hình.

Vào cuối tháng 6 bí thư đảng tại đơn vị làm việc của tôi cũng xuất hiện. Người phụ đạo viên dạy các bài công pháp của Pháp Luân Công tại nơi tập của chúng tôi là đồng nghiệp của tôi. Một ngày nọ cô, vị bí thư đảng và tôi cùng nhau rời đi sau khi tập công. Tôi khá hài lòng nghĩ về việc bí thư đảng ở đây để học Pháp Luân Công, nhưng vị phụ đạo viên có một cái ánh nhìn nghiêm trọng. Người bí thư này hẳn phải nói vài điều gì đó với cô, vì cô  có mối quan hệ tốt với chúng tôi. Mỗi lần cô ta đến nơi tập, cô ta nói, “Tôi đến đây để nhìn các bạn.” Dường như cô ấy giữ lại điều gì đó mà cô không thể nói trực tiếp với chúng tôi.

Vào đầu tháng 7, vị phụ đạo viên nói với tôi rằng công an đã đến nhà cô ta. Họ bảo với cô ấy rằng chúng tôi không được phép tập tại địa điểm ban đầu. Nếu chúng tôi cứ muốn tập, chúng tôi nên đến đối diện bên kia đường, nơi mà ngoài thẩm quyền của họ. Ngày hôm sau phụ đạo viên dẫn vài học viên qua bên kia đường để tập công tại đó. Một ít học viên khác và tôi vẫn tập công tại nơi cũ, vì vậy chúng tôi ở đó và dùng máy Walkmans để nghe nhạc tập công. Điều này kéo dài khoảng 12 ngày. Chúng tôi vẫn nghe rằng công an đang gây trở ngại các nơi tập công của Pháp Luân Công tại tỉnh Cát Lâm và các khu vực khác trên toàn quốc.

Công an đưa các học viên ra khỏi nơi tập công của họ

Ngày 20 tháng 7 năm 1999, mọi người đến nơi tập như thường lệ. Khoảng 6 giờ sáng, một tá các đặc vụ từ đồn công an địa phương đến. Tôi nghe họ nói với phụ đạo viên, “Cô đi và bảo họ không tập công nữa.” Phụ đạo viên trả lời, “Họ tự nguyện đến đây. Họ không tập cho tôi. Tôi có bảo họ tập hay không thì không là vấn đề.” Các công an sau đó quyết định đưa các học viên từng người một ra khỏi bãi tập. Tôi rời đi với những người khác nhưng tôi không về nhà. Thay vào đó tôi đi vào rừng và tập ở đó. Các công an đã ở đó và nói chuyện với phụ đạo viên. Khi tôi sắp kết thúc, một công an nhận ra tôi. Anh ta nói, “Cô vẫn tập công. Giờ là lúc đi về nhà.” Tôi là người cuối cùng ra về.

Khi tôi về nhà, vài học viên đã ở đó. Họ phát hiện rằng tôi đã không rời đi cùng với họ. Họ lo lắng cho tôi và quyết định chờ tôi tại nhà tôi. Chúng tôi đã trao đổi những suy nghĩ và cảm thấy rằng chúng tôi nên nói với các cơ quan chính phủ có liên quan về việc chúng tôi có được tất cả những lợi ích về thể chất và tinh thần sau khi tập luyện Pháp Luân Công như thế nào với hy vọng rằng họ sẽ hiểu sự thật và ngừng việc ngăn chặn chúng tôi tập luyện. Năm 1998, một cuộc điều tra được chỉ đạo bởi Ủy ban văn hóa và thể thao nhà nước. Nó đưa đến kết luận rằng Pháp Luân Công chỉ có lợi chứ không có hại. Tại sao ĐCSTQ dùng các biện pháp như hiện tại? Chúng tôi quyết định chờ xem những gì xảy ra vào ngày hôm sau và sau đó quyết định sẽ làm gì.

Bị theo dõi bởi công an, an ninh quốc gia và đặc vụ

Tôi thức dậy như thường lệ sau 4 giờ sáng một chút vào ngày 21 tháng 7 và đến thẳng nơi tập. Xem xét những gì đã xảy ra vào hôm trước, tôi không đến thẳng nơi tập mà nhìn từ xa. Không có học viên nào ở đó. Thay vào đó, một người đàn ông trung niên đang duỗi tay chân của. Ông ta xuất hiện để tập thể dục buổi sáng. Không có ai tập thể dục ở đây từ sớm. Tôi nghi ngờ rằng ông ta là một đặc vụ. Tôi đi đường vòng và đi xung quanh nơi tập. Tôi thấy một chiếc xe hơi đen đậu bên đường. Điều này đã xác nhận sự nghi ngờ của tôi.

Tôi tiếp tục đi về phía trước và tiếp cận một nơi tập khác. Trước khi đến gần, một xe hơi đen đang đậu bên đường, các cửa xe mở và hai người đàn ông đang tựa vào ghế và ngủ gật. Nó cho thấy rằng họ đã đóng quân ở đó trong thời gian lâu. Một xe hơi khác có dấu hiệu của công an đậu gần đó. Khi tôi tiến đến xe công an, bốn công an thò đầu của họ ra ngoài và trông họ căng thẳng.

Tôi về nhà để tập công, ăn sáng và đi làm. Sau khi xong việc tôi biết rằng các học viên khác cũng biết tất cả về tình trạng tương tự tại những nơi tập khác. Chúng tôi quyết định đến chính quyền thành phố để báo cáo điều này và yêu cầu khôi phục lại những nơi tập để chúng tôi có thể tu luyện dưới một môi trường hợp pháp. Không ai muốn từ bỏ một môn tập luyện hiếm có và vĩ đại như thế.

Thỉnh nguyện hòa bình trước chính quyền thành phố

Gần 6 giờ sáng ngày 22 tháng 7 năm 1999, một số học viên từ bên ngoài thị trấn đã đến. Họ nói rằng nhiều học viên khác đang tập họp tại thành phố Trường Xuân để báo cáo tình hình của họ lên các cấp chính quyền tỉnh và thành phố. Tất cả họ đều lo lắng về việc tập luyện bị gián đoạn. Bất chấp sự lo lắng, họ đã báo cáo một cách ôn hòa về tình trạng với hy vọng tình hình sẽ có kết quả thỏa đáng về vấn đề này.

Một học viên khác và tôi đón một xe buýt đến chính quyền thành phố. Chúng tôi phát hiện rằng hầu hết khách trên xe buýt là các học viên Pháp Luân Công. Nét mặt của họ trông có vẻ nghiêm trọng nhưng bình tĩnh và họ mang theo thức ăn và nước uống. Tài xế nói đường đến chính quyền tỉnh và thành phố đã bị chặn, và ông ta phải đi đường vòng. Chúng tôi xuống xe và đi thẳng đến chính quyền thành phố. Các giao lộ đến chính quyền thành phố bị chặn bởi một lực lượng đông lính vũ trang. Các con đường đến chính quyền tỉnh cũng hoàn toàn bị chặn. Nó cho thấy rằng các binh lính này đã ở đó từ trước bình minh.

Chúng tôi theo đám đông đến chính quyền thành phố. Chúng tôi chạy theo phụ đạo viên tại nơi tập của chúng tôi. Cô ấy vẫn bình tĩnh và sáng suốt. Cô ấy nhắc nhở chúng tôi theo sát người khác và không bị chia cách. Một số người nói với chúng tôi tuyến đường nào chúng tôi nên đi mà không có công an tại các nút giao thông. Nếu phụ đạo viên của chúng tôi biết họ, cô sẽ gật đầu đầy biết ơn. Nếu không, cô ta sẽ hỏi thêm một vài câu hỏi để chắc chắn rằng họ không phải là đặc vụ. Sau vài đường vòng và ngã rẽ, chúng tôi đã đến đường Nhân Dân. Chúng tôi phát hiện rằng các học viên được hướng dẫn đến đoạn đường Nhân Dân ở phía nam của đường Tân Pháp và phía bắc của Quảng trường nhân dân. Công an vũ trang có mặt ở mọi hướng. Có vài chiếc xe khá lớn đậu trên đường Nhân Dân.

Khá rõ ràng rằng công an đã để lại một vài giao lộ không bị chặn sao cho các học viên có thể đến đường Nhân Dân và sau đó bị đưa đi trong xe buýt. Chính quyền đã lên kế hoạch từ đầu. Việc các học viên tụ họp trước chính quyền thành phố hoàn toàn không gây ngạc nhiên cho chính quyền. Tuy nhiên các viên chức ĐCSTQ không thể hiện mong muốn được trao đổi.Họ xử lý tình huống theo một cách mà họ có thể đổ cho các học viên tội “tấn công chính quyền”. Vài người quả thật bị lừa bởi trò bịp bợm của ĐCSTQ thậm chí đến tận ngày hôm nay.

Các học viên giảng sự thật cho các lính vũ trang

Vì các học viên vẫn đến đường Nhân Dân, họ bị phải đối mặt với binh lính. Phụ đạo viên của chúng tôi bắt đầu nói với các binh lính về Pháp Luân Công. Mặc dù chúng tôi không nhận ra sau đó rằng đây là điều được biết như là giảng rõ sự thật. Phụ đạo viên nói với họ, “Các cậu chỉ chưa đến 20 tuổi. Các cậu cùng tuổi với con gái tôi. Các cậu có biết Pháp Luân Công là gì không? Pháp Luân Công dạy Chân-Thiện-Nhẫn. Hãy nghĩ về nó. Chân-Thiện-Nhẫn vĩ đại như thế nào! Đừng nghe những lời dối trá và tin đồn. Pháp Luân Công dạy người ta trở nên tốt, tăng sức khỏe cho nhân dân và có lợi ích cho xã hội. Nó đã được truyền bá đến nước khác. Hơn 100 triệu người được hưởng lợi từ việc tập luyện nó. Các học viên không đáp khi bị chửi rủa và không đánh lại khi bị đánh. Chúng tôi đến đây chỉ để nói với chính quyền những sự thật này về Pháp Luân Công. Tất cả chúng tôi đều được hưởng lợi từ Pháp Luân Công. Chúng tôi muốn lên tiếng thay mặt Pháp Luân Công. Đó là lý do tại sao chúng tôi ở đây.”

Các binh lính đưa mắt nhìn xuống và không nói gì. Tôi đứng kế bên phụ đạo viên. Nước mắt tôi trào ra. Tôi cũng cố gắng để nói với các binh sĩ, nhưng tôi nghẹn ngào và không thể nói gì. Đột nhiên, các học viên bên trái tôi bị kéo đi. Công an vũ trang bắt đầu túm lấy các học viên và ép họ vào những xe buýt đậu ở đường. Phụ đạo viên nhắc nhở các binh lính, “Hãy nhớ Chân-Thiện-Nhẫn! Đừng làm tổn thương Pháp Luân Công!” Sau đó cô kéo tôi đi về phía đường ray và đi vào lối dành cho khách bộ hành.

Các học viên ở giữa đường thì bị đẩy vào các nhóm hàng chục người hay các xe buýt và sau đó xe buýt rời đi. Các học viên hô lên “Pháp Luân Đại Pháp Hảo!” Chẳng bao lâu, không còn học viên nào trên đường nữa. Vài công an vũ trang ngồi đối mặt với các học viên, cách khoảng 6 feet. Tôi chỉ nhận thấy rằng các binh lính vũ trang này ăn vận khác với những lính ở dưới đường. Những binh lính này mang nón bảo hiểm và vũ khí tự động. Đồng phục của họ thì khác với công an và công an vũ trang khác. Các học viên ngồi thẳng hàng. Vài người đọc thầm Chuyển Pháp Luân hay bài giảng mới của vị sáng lập Pháp Luân Công. Vài người bắt đầu tập công. Thật là yên lặng và ôn hòa.

Pháp Luân xoay vòng giữa không trung

Khoảng trưa một tia nắng xuyên thủng qua bầu trời u ám và các học viên đột nhiên reo hò. Chúng tôi ngẩng đầu lên và thấy một Pháp Luân lớn đang xoay ngay trên bầu trời thành phố Trường Xuân, và nó thay đổi màu liên tục. Các tia nắng đầy mầu sắc chiếu xuyên qua mây đến mặt đất. Thật là một khung cảnh đẹp và huy hoàng. Nhiều học viên bật khóc. Chúng tôi biết rằng Sư phụ đang động viên chúng tôi. Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy một Pháp Luân đang xoay ở khoảng cách gần.

Tôi đang đứng gần một phòng điện thoại công cộng. Tôi lập tức gọi về nhà và bảo chồng tôi ra ngoài để xem Pháp Luân trên bầu trời. Người chủ phòng điện thoại nghe được những gì tôi nói. Anh ta hỏi tôi nhìn ở đâu và tôi chỉ lên bầu trời. Anh ta cũng thấy Pháp Luân và đưa ngón tay cái lên.

Công an vũ trang ở khắp nơi

Khi chúng tôi đang ngồi trên vỉa hè, một người đàn ông ở độ tuổi 30 đến trước mặt chúng tôi. Anh ta nói, “Các học viên Pháp Luân Công không nên đợi ở đây. Tất cả chúng ta nên đi đến chính quyền tỉnh vì chúng ta không đến đây để ngồi.” Phụ đạo viên ra dấu cho chúng tôi không di chuyển phòng trường hợp người đàn ông là một đặc vụ. Thật ra, tất cả công an vũ trang đều đặt ở bên ngoài tòa nhà chính quyền tỉnh. Không ai có thể đến được chính quyền tỉnh mà không bị kéo vào trong xe buýt. Chúng tôi đến để nói với chính quyền về Pháp Luân Công và yêu cầu một môi trường hợp pháp để tập luyện Pháp Luân Công. Nếu chúng tôi không gặp các viên chức, thì không cần thiết để đến chính quyền tỉnh. Vài người khác cố thu thập tên và địa chỉ của chúng tôi, và họ đều là đặc vụ. Các học viên từ chối trả lời câu hỏi của họ.

Chúng tôi bị vây hãm bởi binh lính vũ trang đến tận trưa. Chúng tôi có thể không bao giờ đến được cổng chính quyền thành phố. Các viên chức ĐCSTQ không sẵn sàng nghe chúng tôi nói. Thay vào đó, công an vũ trang vẫn kéo các học viên vào trong xe buýt và đưa họ đến các nơi bí mật. Khi nhìn thấy điều này, phụ đạo viên của chúng tôi yêu cầu tôi theo cô ta để xem tình hình tổng thể và sau đó quyết định nên làm gì. Chúng tôi đến bên ngoài khách sạn và ăn một ít bánh mì trên đường đi. Vài người tụ tập ở khách sạn để xem điều gì đang diễn ra tại đường Nhân Dân. Một người đàn ông ngồi trên bậc thang dẫn đến lối vào khách sạn như đang chờ ai đó. Chúng tôi nói chuyện một chút và phụ đạo viên nói, “Giờ chúng ta đi về nhà. Chúng ta sẽ đi làm vào ngày mai.” Tôi sắp trả lời, thì người đàn ông đang ngồi đột nhiên nói, “Về nhà ngay. Đừng ở đây.” Chúng tôi nhận ra anh ta là một đặc vụ. Anh ta đã nghe được cuộc nói chuyện của chúng tôi. Chúng tôi nhanh chóng rời hiện trường.

thỉnh nguyện trước chính quyền tỉnh

Sáng ngày 23 tháng 7 năm 1999 một học viên khác từ nơi tập của chúng tôi và tôi đến chính quyền tỉnh. Có nhiều người ở trước tòa nhà, gồm các học viên, đặc vụ, công an, công an vũ trang và khách bộ hành. Nhiều xe buýt đậu trước tòa nhà.

Chúng tôi đứng trước cổng một lúc. Ai đó truyền đi một mẩu giấy và khi chúng tôi đọc nó, thì đó là một bài viết bịa đặt mà đã bị gán là được viết bởi vị sáng lập Pháp Luân Công. Ai đó đến và nói, “Hãy về nhà thôi vì ngồi đây không có nghĩa gì.” Chúng tôi nghĩ tình huống phức tạp hơn ngày hôm trước.

Một học viên đến chỗ chúng tôi và nói, “Hãy chia ra các hướng khác nhau. Họ đang bắt các học viên.” Thật vậy, đặc vụ và binh lính vũ trang đến từ phía nam, phía bắc, phía đông, đang chở các học viên đến trước tòa nhà. Một học viên khác và tôi nhanh chóng đi ra ngoài. Chúng tôi đi ngang qua công an đang đến từ hướng đối diện, và đồng thời một xe buýt đi qua. Các học viên bị bao vây bởi công an bị lôi vào xe buýt và xe buýt rời đi. Một chiếc khác đến chỗ của nó, và tiếp tục như vậy.

Các học viên đã được cảnh báo nhiều hơn, và không dễ dàng để bị bắt như vào ngày hôm trước.

Công an xuất hiện tại nhà tôi

Trưa hôm đó, hai công an từ đồn công an quận xuất hiện tại nhà tôi. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi bị công an tra hỏi. Tôi không biết tại sao họ đến đây. Tôi trả lời rằng tôi không biết gì để trả lời các câu hỏi họ nêu lên. Cuối cùng, họ nhận ra rằng họ không thể hoàn thành nhiệm vụ và bảo tôi rằng phụ đạo viên tại khu vực của tôi đã bị đưa đến đồn công an quận. Họ muốn tôi làm chứng vài thứ nhưng tôi không tin họ. Họ gọi một cuộc điện thoại và để tôi nói chuyện với phụ đạo viên ở đầu dây bên kia. Cô ấy bảo tôi phải nói gì, và tôi biết rằng cô bị bắt ngay hôm 21 tháng 7.

Hai công an rất bất lịch sự. Họ la mắng tôi khi tôi từ chối trả lời những điều họ muốn.

Ngay lâu sau học viên mà đến chính quyền tỉnh cũng bị bắt. Từ đó, việc bắt giữ và quấy nhiễu trở nên lan tràn và không thể ngăn chặn được.

Ngày 19 tháng 7 năm 2010


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/7/19/227174.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/7/28/118910.html
Đăng ngày 15-08-2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share