Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 14-06-2020] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào mùa xuân năm 1999 khi còn đang học tiểu học. Mẹ tôi bước vào tu luyện Đại Pháp vì để chữa bệnh. Một ngày nọ, bà để lại một cuốn sách Chuyển Pháp Luân trên bậu cửa sổ. Tôi mở cuốn sách ra và thấy ảnh của Sư phụ Lý. Tôi ghi nhớ ba từ “Chân-Thiện-Nhẫn”.
Sau đó, ngay khi tôi nhắm mắt lại khi đi ngủ, tôi có thể nghe thấy âm thanh lớn của một cánh quạt. Nó như thể tôi đang đứng trước một chiếc máy bay. Âm thanh dường như thu hút tôi vào, với mọi thứ xung quanh tôi rung lắc dữ dội. Bây giờ tôi biết rằng đó là một Pháp Luân.
Mẹ tôi dần dần khỏi bệnh bằng cách tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi chơi với những đứa trẻ khác tại điểm luyện công mỗi ngày. Ở nhà, tôi thường nghe các bài giảng của Sư phụ Lý và đọc các bài thơ trong Hồng Ngâm. Đó thực sự là một khoảng thời gian tuyệt vời. Nhớ lại thời gian đó, tôi cảm thấy như được đắm mình trong Phật ân hạo đãng.
Trước khi tôi thực sự hiểu tu luyện là gì, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, gia đình tôi và tôi lên đường đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện quyền được tu luyện, nhưng chúng tôi đã dừng lại ở thủ phủ của tỉnh. Tôi cảm thấy sợ hãi và chưa đủ quyết tâm để làm một việc vượt quá xa tuổi tác của tôi. Điều quan trọng nhất trong tâm trí tôi là tôi cần bảo hộ Đại Pháp!
Quay trở lại tu luyện
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi tìm kiếm một công việc. Tôi phải đối mặt với khó khăn và đau khổ. Sau đó, tôi bắt đầu theo đuổi sự danh lợi và yêu đương. Tôi phải vật lộn sinh tồn và ôm giữ chấp trước của con người, đoạn thời gian này mất khoảng 10 năm. Tôi chán nản, đau đớn và bất lực. Tệ hơn nữa, tôi trở nên hốc hác và cáu kỉnh. Tôi thường tự hỏi: Đây có phải là cuộc sống của tôi không?
Tôi xin nghỉ việc và về nhà. Tôi vẫn chìm trong bế tắc mà tôi không thể thoát ra được. Các bạn đồng tu của mẹ tôi đã cố gắng chia sẻ với tôi, nhưng những thứ nghe được thì đi vào tai này và ra ở tai kia. Sau đó họ đưa tôi đi học Pháp nhóm. Lúc đầu, tôi kháng cự lại, mặc dù mẹ tôi đã cố gắng giúp tôi. Chỉ cần tôi học Pháp và luyện công, mẹ tôi đều thấy hài lòng. Sau đó, tôi bắt đầu tự học Pháp và nhận ra chấp trước của mình. Cuối cùng, tôi đã có thể giải thoát bản thân khỏi sự trói buộc trong tâm mình.
Một cánh cửa mở ra trong tâm tôi. Một lần nữa, tôi lại nhìn thầy bầu trời trong xanh vời vợi trong tim mình. Tâm tôi tĩnh tại và bình yên khi tôi nhắm mắt lại. Cuộc sống trở nên dễ dàng hơn, và tôi cảm thấy thế nào là hạnh phúc thực sự? Tôi biết rằng, với sự giúp đỡ của Sư phụ, tôi đã bắt đầu tu luyện trở lại.
Có lẽ Sư phụ đã thấy quyết tâm tu luyện của tôi. Tôi luôn cảm thấy được khích lệ sau khi tôi ngồi thiền và học Pháp. Có lần tôi thấy hai con rồng bay lơ lửng trước đầu khi tôi đang thực hiện bài luyện công đứng. Tôi đang mặc một chiếc áo choàng Đạo giáo và đi ủng đen. Hai hộ Pháp đứng hai bên tôi. Tôi cảm thấy rất được khích lệ để tu luyện tinh tấn hơn nữa.
Sư phụ giảng:
“Như vậy những người tu luyện chúng ta lại càng không nên thế; những người tu luyện chúng ta giảng ‘tuỳ kỳ tự nhiên’; cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được”. (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)
Cuối cùng, tôi đã có được công việc mà tôi hằng mơ ước từ khi còn nhỏ. Tôi đã hứa trước bức chân dung của Sư phụ rằng tôi sẽ chứng thực Đại Pháp trong nghề này. Tôi đã khá phấn khích khi bắt đầu đi làm.
Tôi đã gặp các học viên khác. Lòng tốt của họ khiến tôi cảm thấy rằng họ là những đệ tử chân tu và tôi có rất nhiều cơ hội để đề cao trong tu luyện. Tôi hy vọng rằng những ngày đó sẽ tiếp tục mãi mãi.
Bóng tối bao trùm
Không lâu sau, tôi đã bị bắt và bị giam giữ cùng với một vài học viên khác. Bị nhốt bên trong những bức tường màu xám và cổng sắt, tôi đã sinh tâm nghi ngờ. Tôi sợ hãi khi trời tối và cô độc. Tôi không biết bạo lực hay tự do sẽ chào đón tôi vào ngày mai. Tuy nhiên, tôi có thể cảm nhận rõ ràng rằng, bất cứ khi nào bóng tối trôi qua, luôn có một tia sáng trước mặt tôi. Tôi biết đó là Sư phụ.
Tôi bị đưa đến một phòng giam có cửa sổ luôn mở. Đó là đầu mùa đông, và tôi chỉ được mặc quần áo mỏng. Bên cạnh tôi ngồi là một tù nhân xăm mình. Tôi thực sự đau khổ ở nơi lạnh lẽo và bẩn thỉu này. cựu thế lực muốn sử dụng phương thức này để đưa tôi vượt qua “khó khăn” và “sợ hãi”?
Sư phụ giảng:
“Đại giác bất uý khổ
Ý chí kim cương chú
Sinh tử vô chấp trước
Thản đãng Chính Pháp lộ”. (Chính Niệm Chính Hành, Hồng Ngâm II)
Diễn nghĩa:
“Bậc Đại Giác không e ngại khổ
Ý chí vốn hun đúc bằng kim cương
Không có chấp trước vào sống và chết
Đi trên con đường Chính Pháp một cách ung dung thanh thản”. (Niệm Chân Chính Hành Sự Chân Chính, Hồng Ngâm II)
Tôi nhớ một đêm vô cùng khó khăn. Khoảng 7 giờ tối, 4-5 cảnh sát thay phiên nhau thẩm vấn tôi. Họ dọa nạt tôi và đe dọa sẽ đánh tôi. Lúc đó là 2 giờ sáng và tôi đang ở trong một căn phòng tối với một chiếc ghế sắt lạnh lẽo. Tôi nghe thấy tiếng kim loại của còng tay và tiếng kêu kỳ lạ của mèo hoang ngoài cửa sổ. Tôi nhận thấy cơ thể tôi ngày càng suy sụp và chính niệm của tôi thì bay đi đâu mất. Tôi cảm thấy dường như mình đã chạm tới giới hạn của bản thân. Tuy nhiên, Sư phụ đã gia trì chính niệm cho tôi một lần nữa và tôi đã sống sót qua đêm đó.
Lý do bị bức hại
Sư phụ điểm hóa trong giấc mơ của tôi cho tôi thấy lý do tôi bị bức hại. Đó chính là dục vọng. Trong giấc mơ, tôi sống trong một ngôi nhà rộng lớn và đẹp đẽ với nhiều sinh vật đáng yêu. Tuy nhiên, do có tâm ham muốn này mà tôi bị đuổi ra khỏi nhà. Tôi đứng ngoài trời và muốn khóc, nhưng không có giọt nước mắt nào rơi xuống. Tôi rất xấu hổ. Tôi không thể ngẩng đầu lên đối mặt với những người đã tin tưởng tôi. Cái nhìn của họ đối với tôi vẫn còn in rõ mồn một trong tâm trí tôi: buồn bã, thất vọng, miễn cưỡng, v.v. Sau khi tỉnh dậy, tôi cảm thấy vô cùng hối hận vì vẫn còn ôm giữ các chủng dục vọng. Tôi quyết định loại bỏ những ham muốn này và thanh lọc bản thân.
Khi tôi lại bị thẩm vấn, tôi đã giảng chân tướng Đại Pháp cho cảnh sát theo cách của riêng tôi. Tôi nói với họ về vẻ đẹp của Đại Pháp và nó đã thay đổi cuộc đời tôi như thế nào. Lúc đầu, đại đa số các sĩ quan cảnh sát đều ghét bỏ Đại Pháp vì họ tin vào những tuyên truyền dối trá của tà đảng. Họ nghĩ rằng những người tu luyện thường là những người già và thuộc giai tầng thấp trong xã hội. Nhưng ngày hôm đó họ đã gặp các học viên là sinh viên đại học và những người trẻ tuổi có nền tảng giáo dục tốt và tiêu chuẩn đạo đức cao – tất cả đều tu luyện Đại Pháp. Họ tò mò và ngưỡng mộ chúng tôi.
Tôi cố giữ bình tĩnh khi nói về sự trân quý của Đại Pháp. Dần dần, họ bắt đầu lắng nghe và bắt đầu thay đổi. Họ trở nên lịch sự hơn, thậm chí bảo vệ tôi ở một mức độ nhất định. Chứng kiến họ đã thay đổi như thế nào, tôi rất kinh ngạc về sự vĩ đại của Sư phụ. Chẳng mấy chốc, tôi đã được trả tự do.
Sư phụ xuất hiện và mang đến hy vọng
Sau khi trở về nhà, ngay lập tức tôi bắt đầu hợp tác với các đồng tu để giải cứu các thành viên gia đình tôi bị cầm tù sai trái. Tôi đã thuê một luật sư, liên lạc với cảnh sát, ngăn chặn các phiên tòa bất hợp pháp, v.v.
Tuy nhiên, khi một lớp sợ hãi bị loại bỏ, một lớp khác lại xâm chiếm tôi, vì vậy tôi đã học Pháp một cách sâu sắc và có chính niệm. Quá trình giải cứu rất gian nan. Khó khăn và vô vọng là hai trở ngại lớn. Quá trình hợp tác với các học viên địa phương thực sự giống như Quan Công vượt 5 ải chém 6 tướng. Vì niềm tin vững chắc vào Đại Pháp, tôi đã giải thể hết thảy các an bài của cựu thế lực.
Nỗ lực tham gia cuộc giải cứu này đã khiến tất cả các học viên địa phương phối hợp cùng nhau như một chỉnh thể và giải thể môi trường tà ác nơi đây. Chúng tôi giảng chân tướng cho bất kỳ tổ chức hay cá nhân nào liên quan đến việc giải cứu. Ngày càng có nhiều học viên tham gia cùng với chúng tôi. Với sự gia trì của Sư phụ, hành động của chúng tôi rất chính niệm. Tuy nhiên, tôi có chút động tâm và nó khiến việc học Pháp của tôi mất tập trung.
Tôi nhớ một lần tôi về nhà vào khoảng 1 giờ sáng và trời đang mưa. Tôi ngồi trong xe mà cảm thấy kiệt sức. Một ý nghĩ bất chợt ập đến tôi: Tại sao tôi phải chịu đựng nhiều như vậy? Tôi ước rằng không ai phải chịu khổ. Sau đó, tôi nhận ra có gì đó không đúng. Tôi đã nuôi dưỡng cái tình với gia đình tôi! Làm thế nào tôi có thể phủ định an bài của cựu thế lực với cảm xúc đó? Tôi cần chính niệm, không phải cảm xúc. Sống mà không có Pháp mới là cô đơn và bất lực. Tôi đã có Sư phụ và Đại Pháp! Tôi mới là người hạnh phúc và may mắn nhất!
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Đó là Sư phụ. Dáng người cao lớn của Ngài đứng dưới mưa và nhìn tôi đầy thương cảm, như muốn nói: “Con đừng sợ. Sư phụ đang ở đây”.
Đại Pháp mang đến điều tốt đẹp và ánh sáng cho gia đình tôi
Sư phụ giảng:
“Đại Pháp chính là phúc, trừ bỏ tâm người thường rồi, Đại Pháp sẽ mang tới cho đệ tử phúc phận”. (Giảng Pháp tại Pháp hội Bắc Mỹ lần đầu [1998])
Ngay sau đó, tôi đã tìm được một công việc tốt. Mặc dù vẫn còn những khó khăn, tôi đã đi đúng hướng: Nâng cao trình độ chuyên môn, hình thành các mối quan hệ đồng nghiệp và đặt nền móng cho tương lai.
Việc mẹ tôi bị bức hại đã làm tổn thương gia đình chúng tôi. Người thân coi thường chúng tôi và nghĩ rằng tu luyện chỉ dẫn đến sự phân biệt đối xử và nỗi đau. Một số người thân đối xử với chúng tôi một cách thương hại, nghĩ rằng chính việc tu luyện đã làm tổn thương chúng tôi.
Tôi đã kiếm được một khoản thu nhập thực sự tốt, nhiều hơn những gì nhiều người lớn tuổi như tôi kiếm được. Vì tu luyện, trông tôi trẻ hơn và có nhiều năng lượng hơn những người khác bằng tuổi tôi. Trong thời gian đó, người thân của chúng tôi cũng đã bắt đầu thay đổi thái độ. Họ nhận ra rằng chính Đại Pháp đã mang lại cho chúng tôi may mắn. Mức sống của chúng tôi được cải thiện. Đôi khi chúng tôi giúp đỡ người thân của mình và họ không còn nói xấu Đại Pháp trước mặt chúng tôi nữa. Tất cả những điều này là phước lành từ Sư phụ.
Cuối cùng tôi muốn trích dẫn một đoạn giảng Pháp của Sư phụ để khích lệ các đồng tu:
“Dù sao đi nữa, làm đệ tử Đại Pháp mà giảng, tôi chính là muốn bảo chư vị này, chư vị cần phải biết trách nhiệm của chư vị trọng đại ngần nào, chứ không phải trò đùa trẻ con đâu. Việc này là đã tới cuối cùng rồi, cả tôi còn sốt ruột lắm, chư vị lại không coi ra sao cả, nhưng mà, cuối cùng dù khóc cũng đã muộn. Hết thảy của thế gian đều có an bài một cách có mục đích, dẫn khởi chấp trước của con người, những gì không để chư vị được cứu là có quá nhiều, chư vị không coi bản thân như người tu luyện thì cũng là đi thuận theo [chúng] sao?! Chư vị là hy vọng của chúng sinh, chư vị là hy vọng của chúng sinh một phương ấy!” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016)
Tạ ơn Sư phụ đã cho cho con cơ hội được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/6/14/407472.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/7/14/185869.html
Đăng ngày 03-09-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.