Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-05-2020] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp đã tu luyện được 22 năm. Không có lời nào để tôi có thể bày tỏ lòng biết ơn hồng ân cứu độ của Sư phụ Lý, cũng không thể trả ơn Ngài. Thông qua việc học Pháp, tôi đã cố gắng cải thiện tâm tính để trở thành một người tốt. Trong suốt thời gian này, Sư phụ đã luôn ở bên tôi, chăm sóc và bảo vệ tôi, do đó tôi đã có thể vượt qua các khảo nghiệm về nghiệp bệnh hết lần này qua lần khác.

Khi tôi còn trẻ, mẹ của tôi không thể làm được việc nặng, cha của tôi bệnh rất nặng và đứa em trai của tôi vẫn còn ít tuổi. Tôi là người duy nhất trong gia đình làm các công việc nặng nhọc cả ở nhà và ngoài đồng. Sau khi tôi kết hôn, có một dự án xây dựng hồ chứa nước trong tỉnh của tôi. Tôi đã không mệt mỏi hướng dẫn hơn 100 phụ nữ trong tỉnh làm việc cho dự án đó cả ngày lẫn đêm.

Sau đó, Lãnh đạo đã giao cho tôi nhiệm vụ làm quản lý tại một nông trại trồng rừng, nơi tôi có thể quyết định mọi việc. Tôi cũng chịu trách nhiệm tại các nông trại trồng rừng ở các khu vực khác. Một lần, khi tôi vác một khúc gỗ trên vai đi xuống núi, tôi đã bị ngã khá nặng.

Tôi bị chấn thương sọ não và hậu quả của nó. Bởi vì tôi luôn phải lao động nặng nhọc, tôi đã gặp phải đủ thứ vấn đề sức khỏe. Ngoài chấn thương sọ não, tôi còn bị bệnh tim, viêm khớp nặng và viêm quanh khớp vai thể đông đặc.

Bệnh tật biến mất sau 3 tháng tu luyện Đại Pháp

Tôi bị bệnh rất nặng bắt đầu từ năm 1976 và không thể chăm lo công việc gia đình. Mỗi năm tôi nằm viện mất 6 tháng. Đứa con đầu trong năm đứa con của tôi phải tới căng tin ăn, và những đứa nhỏ hơn thì phải đến nhà mẹ tôi. Để có thể đi quanh nhà, tôi phải dựa vào tường để đi, nếu đi ra bên ngoài thì cần ít nhất một người đỡ tôi. Chồng tôi thường khóc vì sợ tôi chết sớm.

Khi tôi lần đầu tập luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 11 năm 1997, tôi đã dành cả đêm để nghe các bài giảng của Sư phụ. Rồi tôi bắt đầu sốt và ho nặng. Nhưng tôi không sợ và cũng không đi khám bác sĩ. Sau hai ngày đêm, tôi đã hết sốt và cơn ho cũng biến mất. Một đồng tu nói rằng đó là quá trình tiêu trừ nghiệp bệnh. Sự thực rằng Sư phụ đã coi sóc tôi, điều này làm tôi rất hạnh phúc. Qua việc học Pháp và tập các bài công pháp, một trong các bệnh của tôi lần lượt biến mất sau vài ngày hoặc vài tuần. Sau ba tháng, tất cả các vấn đề sức khoẻ của tôi đều biến mất.

Từ ốm nặng trở nên vô cùng khoẻ mạnh khiến tôi phấn khích và biết ơn không thể nói thành lời. Vào thời điểm đó, tôi không biết tu luyện là gì. Tôi chỉ nghĩ rằng tôi đã đắc được một pháp môn tu luyện tuyệt vời và có Sư phụ dẫn lối cho tôi trở về nơi tôi đến thuở ban đầu.

Cải biến tâm tính và thay đổi bản thân

Trước khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi luôn là người chịu trách nhiệm tại nơi làm việc. Tôi là người có ý chí mạnh mẽ và là người quyết định trong bất cứ tình huống nào. Mặc dù đôi khi tôi xử lý công việc không đúng cách, nhưng không ai dám nói lên ý kiến của mình cả. Ở nhà thậm chí còn hơn như vậy. Mọi người phải nghe lời tôi để được yên thân.

Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi học được rằng người tu luyện nên mọi việc theo tiêu chuẩn cao nhất là Chân-Thiện-Nhẫn, như Sư Phụ nói, trở thành người tốt hơn. Để tuân theo các nguyên lý này, tôi biết rằng tôi phải thay đổi. Tôi đã về hưu khi tôi bắt đầu tập luyện, nhưng tôi vẫn có các vấn đề trong gia đình và mối quan hệ của tôi với hàng xóm, họ hàng và bạn bè cần giải quyết tốt.

Nơi làm việc của tôi có một vườn rau lớn, và dân làng đôi khi tới đó để nhặt những chiếc lá khô cho lợn ăn. Trong quá khứ, khi tôi phát hiện ra ai làm điều này, tôi theo họ cho tới tận nhà để lấy lại những chiếc lá ấy, hoặc tôi mắng họ để họ cảm thấy xấu hổ. Đáp trả lại, họ chửi bới sau lưng tôi.

Sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi rất khoẻ mạnh về mặt thể chất và tôi có thể làm rất nhiều công việc nặng nhọc mặc dù tôi là người lớn tuổi. Tôi đã trồng một vườn rau lớn cho tôi. Kể từ khi tôi không thể ăn hết mọi thứ, tôi thường mang đem cho họ hàng, bạn bè và hàng xóm. Đôi khi tôi chia sẻ rau tươi của tôi cho những người mới chuyển đến.

Tôi đã không chỉ trở thành một người hiền lành, tôi còn luôn nghĩ tới việc giúp người khác bất cứ lúc nào có thể. Cạnh bến xe có vài nhà chờ xe buýt để mọi người có thể ngồi. Bụi thường bám đầy trên ghế gỗ trong nhà chờ. Do vậy tôi đã lau sàn và lau ghế tại nhà chờ mỗi ngày khi tôi có thể.

Mọi người thường động viên tôi: “Chị sẽ sống tới 120 tuổi!” Những người trong làng nói: “Cô ấy tu luyện Đại Pháp và thường làm điều tốt cho người khác. Cô ấy mới tốt làm sao”. Tôi sử dụng cơ hội này để giảng chân tướng về cuộc bức hại cho nhiều người hơn.

Người thân, bạn bè và hàng xóm đối xử với tôi rất tốt. Tất cả những đứa trẻ sống ở thị trấn, cách khá xa nơi tôi ở. Mỗi khi đến thăm chúng, tôi thường ở lại chơi lâu. Một trong những lý do là ở thị trấn đông đúc dân cư hơn, và tôi có thể cứu được nhiều người hơn. Nếu tôi tới thăm chúng vào mùa thu hoạch, những người hàng xóm sẽ giúp tôi thu hoạch mùa màng. Chẳng hạn, người thì giúp tôi thu hoạch lạc, người giúp tôi thu hoạch ngô và khoai lang

Sau khi tôi buông bỏ được tư lợi cá nhân, tôi đã không còn cảm thấy đau đớn khi có vấn đề xảy ra. Ví dụ, có vài người nghĩ rằng tôi không muốn trồng trọt ngoài đồng ruộng nữa, vì vậy họ đã tự ý trồng trên ruộng của tôi. Tôi đã không than phiền về họ. Khi rau của tôi bị trộm mất, tôi cũng không thấy buồn. Một lần, tài xế từ ngoài thị trấn đã vô tình đâm chết một con gà tây của tôi.

Khi có người báo tin cho tôi, tôi đã mang con gà tới gặp người tài xế và nói: “Xin chào! Tôi biết anh không cố ý đâm con gà của tôi, và tôi không muốn kết tội anh vì điều đó. Nhưng nó quá to, tôi không thể một mình ăn hết. Vậy anh hãy mang nó về nhà”. Anh ấy rất cảm động và nói: “Cẳm ơn! Cám ơn! Tôi chưa bao giờ đụng phải ai mà tuyệt vời như chị!” Anh ấy cầm lấy nó và chạy đi, rất phấn khích.

Niềm tin kiên định vào Sư Phụ và Đại Pháp khi trải qua các khảo nghiệm

Tôi không có vấn đề gì khi đọc sách Đại Pháp với trình độ học vấn hạn chế của mình. Hơn thế nữa, tôi luôn rất tập trung khi học Pháp. Vì vậy khi khảo nghiệm tới, tôi có thể nhớ lại Pháp của Sư phụ. Khi tôi gặp phải khó khăn khi vượt quan, tôi luôn xin Sư phụ ban thêm sức mạnh. Những khảo nghiệm của tôi thường tiêu trừ các nghiệp bệnh nghiêm trọng của tôi. Các triệu chứng có thể rất đáng sợ, nhưng dưới sự bảo hộ của Sư Phụ, tôi đã luôn vượt qua được.

Khi tôi đang làm việc tại nhà đồng tu vào mùa xuân năm 2004, tôi đột nhiên bị đau bụng dữ dội và quằn quại trên sàn. Đồng tu lập tức gọi gia đình tôi tới. Hai đứa cháu gái và đứa cháu trai của tôi tới và muốn đưa tôi đi bệnh viện. Tôi từ chối, nhưng cháu gái nắm lấy tay tôi và kéo tôi dậy, đứa cháu trai thì đẩy tôi từ phía sau. Đó là cách chúng đưa tôi tới bệnh viện huyện.

Sau khi đăng ký tại bệnh viện, các cháu bảo tôi đi theo y tá để gặp bác sĩ. Tôi nó: “Bà sẽ không đi. Đó không phải là bệnh, chỉ là tiêu nghiệp thôi. Sư phụ sẽ chăm sóc cho bà. Không ai khác có thể giúp được, bà sẽ khoẻ thôi”.

Khi cơn đau lên tới cực điểm, tôi đã xin Sư phụ giảm nhẹ nó cho tôi. Lát sau, gia đình tôi đã gọi bác sĩ tới nhà và ông ý nói tôi bị sỏi thận. Ông ấy viết đơn thuốc và gia đình tôi đã mua về, nhưng tôi không uống bất cứ viên thuốc nào. Tôi chỉ uống vài chai nước. Dần dần, cơn đau đã giảm và nó không bao giờ quay lại.

Mùa thu năm 2006, tôi đột nhiên cảm thấy không khoẻ. Tôi gọi con gái và con rể để nói rằng tôi đang ở đâu và sau đó tôi bất tỉnh. Khi con gái và con rể tôi tới. Tôi có thể nghe thấy chúng gọi tôi tỉnh dậy. Trí óc của tôi minh mẫn, nhưng tôi không thể nói thành lời. Sau khi đánh thức tôi tỉnh dậy, con tôi nói rằng chúng đang đưa tôi tới bệnh viện.

Tôi ra hiệu rằng tôi không muốn đi, nhưng chúng kiên quyết đưa tôi đi. Con tôi đưa tôi ra xe và chở tôi tới phòng cấp cứu. Bác sĩ nói rằng tôi bị đột quỵ. Ngay chỉ sau một đêm, tôi đã được chuyển qua khu dành cho bệnh nhân bình thường.

Sau khi dùng bữa sáng, ý tá tới và tiêm cho tôi, nhưng cô ấy có vẻ do dự. Cô ấy đã cố thử tiêm cho tôi một lần khi còn trong phòng cấp cứu, nhưng không thành công. Mũi kim không thể xuyên qua. Vì vậy, cô ấy đã thử tiêm lại cho tôi, nhưng vẫn vô ích. Cô ấy vô cùng thất vọng. Sau khi cô ấy rời đi, tôi đổ hết thuốc vào trong bồn rửa mặt.

Bác sĩ, y tá và con gái tôi đã không biết rằng khi người y tá đó cố tiêm cho tôi, tôi đã phát chính niệm để thuốc không thể xâm nhập vào cơ thể tôi. Tôi cũng xin Sư phụ giúp tôi.

Ba ngày sau, tôi đã hoàn toàn bình phục và được xuất viện. Bác sĩ đã hỏi con gái tôi: “Sao bà ấy có thể bình phục nhanh đến vậy? Đúng là phép màu. Có phải Thần bảo vệ bà ấy không?” Các con tôi cười, bởi chúng biết rằng Sư phụ đã bảo hộ tôi. Khi chúng kể với tôi những gì bác sĩ nói, tôi trả lời: “Việc này không liên quan gì đến bệnh tật cả. Nó chỉ là giả tướng, là khảo nghiệm dành cho mẹ. Mẹ không coi nó như bệnh tật, đó là cách để mẹ có thể vượt quan”.

Khi tôi đang tắm vào một đêm tháng 2 năm 2017, mũi của tôi bỗng dưng nóng ran và tôi thấy máu bắn vào tường nhà tắm và dưới sàn. Tôi sững sờ. Tôi nhanh chóng lau người và mặc đồ. Sau đó tôi thấy cái khăn tắm màu trắng thấm đầy máu. Quần áo của tôi cũng bị dây máu. Khi tôi mở cửa, cháu gái lớn của tôi đã nhìn thấy và chạy tới chỗ tôi. Cháu tôi đã vô cùng kinh ngạc và gọi ba người em gái tới.

Chúng hoảng sợ và bắt đầu khóc khi chúng thấy tôi như vậy. Trong khi tôi lau máu chảy từ mũi, tôi cố gắng làm chúng bình tĩnh: “Các cháu đừng sợ. Bà tu luyện Đại Pháp. Sư phụ sẽ bảo hộ bà. Khi chính niệm của bà mạnh, Sư phụ sẽ giúp bà. Bất cứ điều gì bà gặp phải trong tu luyện, thì đều là điều tốt. Các cháu đừng sợ. Chỉ có một điều mà bà yêu cầu: Đừng cố bắt bà uống thuốc hoặc đi viện. Nếu các cháu làm vậy, bà sẽ phải về nhà và ở một mình”. Các cháu đã đồng ý với tôi như vậy.

Mặc cho bị chảy máu, tôi vẫn học Pháp, luyện công và phát chính niệm hàng ngày. Suốt 10 ngày đầu, máu chảy từ mũi tôi có thể đổ đầy một bát to mỗi ngày. Tạm thời, tôi không có nghĩ nhiều về nó, chỉ tiếp tục làm mọi việc như bình thường.

Vào ngày thứ 11, mũi của tôi ngừng chảy máu nhiều như trước. Và vào ngày thứ 15, máu không còn chảy nữa, đã dừng hoàn toàn và tôi khoẻ lại.

Tôi quay trở về quê vài ngày sau đó. Ngay khi tôi trở về, hàng xóm tới thăm tôi. Một cụ nói: “Tôi đã nghĩ rằng lần này chắc chắn bà sẽ chết, nhưng bà vẫn sống sót. Không chỉ vậy, bà còn trông như chưa bao giờ bị bệnh cả. Bà biết không? Tôi rất là ghen tỵ với bà. Bà có một Sư phụ tuyệt vời bảo vệ mình. Chúng tôi thật ngu ngốc. Không có Sư phụ, vượt qua một bệnh bình thường cũng khó”. Khi họ thấy tôi vượt qua được nghiệp bệnh, nhiều người đã tin vào vẻ đẹp của Đại Pháp.

Học Pháp và làm tốt ba việc

Khi tôi bắt đầu tập luyện, tôi đã phân chia thời gian để làm ba việc: Học Pháp, phát chính niệm và trợ Sư cứu độ chúng sinh. Bất cứ khi nào gặp vấn đề, tôi hướng nội để xem mình đã sai ở đâu và chấp trước nào tôi cần tu bỏ.

Quê tôi ở miền núi. Tôi chỉ có một lượng nhỏ tài liệu giảng chân tướng tại điểm học Pháp, vì chúng tôi phải dựa vào các đồng tu ở dưới tỉnh gửi tài liệu cho. Tôi thường đi lên tỉnh để lấy hàng trăm tài liệu, rồi lái xe tới vùng hẻo lánh để phân phát chúng. Tôi không sợ vất vả hay thời tiết khắc nghiệt mà tôi phải chịu đựng trên đường đi.

Khi tôi hết tài liệu giảng chân tướng, tôi đi tới các ngôi làng và giúp mọi người tam thoái. Tôi lần lượt đi đến các ngôi làng khác nhau và mỗi làng tôi đều tới nhiều lần.

Khi tôi giúp mọi người thoái đảng, việc này thường diễn ra khá thuận lợi. Một trong những lý do chính là vì tôi thường giữ các chức vụ quản lý tại một vài nơi trong thị trấn, vì vậy rất nhiều người biết tôi. Ngoài ra, chồng tôi từng là cán bộ ở thị trấn, vì vậy chúng tôi có nhiều mối quan hệ rộng. Tôi cũng từng bị bệnh rất nặng trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó, tôi tăng cân gấp đôi, từ 32 kg lên 64 kg, và trông tôi trẻ hơn trước rất nhiều. Tất cả những điều kỳ diệu này đã giúp tôi chứng thực Pháp.

Khi tôi giảng chân tướng cho mọi người trong thị trấn, mọi việc đều thuận lợi. Khi mọi người hỏi tuổi của tôi, không ai nghĩ rằng tôi đã 70 tuổi. Họ hỏi tôi: “Bác đã 60 tuổi chưa?” Khi tôi nói với họ rằng tôi đã 70 tuổi, họ hỏi tôi làm thế nào mà trông tôi trẻ và khỏe như vậy. Tôi nhanh chóng nắm lấy cơ hội này và giảng cho họ chân tướng về Đại Pháp, tại sao người tu luyện cứu người, và tại sao Trời sẽ diệt Trung Cộng. Sau khi họ hiểu được chân tướng, nhiều người trong số họ đã thoái Đảng và bày tỏ lòng cảm kích. Thay vào đó, tôi luôn nói với họ nên cảm ơn Sự phụ và Đại Pháp.

Thời gian không còn nhiều. Tôi phải quý trọng thời gian và bước đi tốt trên chặng đường tu luyện cuối cùng này. Tôi phải nghe theo Sư phụ, học Pháp tốt, dành thời gian để cứu nhiều người hơn nữa, và hoàn thành nhiệm vụ lịch sử để quay trở về nhà với Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/2/404431.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/6/21/185596.html

Đăng ngày 31-08-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share