Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 16-06-2020] Tôi là một giáo viên và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Tôi là đứa con duy nhất trong gia đình nên tôi được nuông chiều và trở nên hư hỏng. Tuy nhiên, thông qua tu luyện, tôi đã học được cách biết nghĩ cho người khác trước và trở nên từ bi hơn.
Nhớ lại con đường tu luyện đã qua, hồi tưởng lại những khoảnh khắc quý giá khiến tôi như được khích lệ để vững bước tinh tấn trên phần đường tu luyện cuối cùng này.
Buổi tập đầu tiên của tôi tại điểm luyện công
Tôi bắt đầu tu luyện với mẹ vào tháng 8 năm 1998. Tôi đã tập 5 bài công pháp mỗi ngày. Vào mùa đông năm 1998, điều phối viên Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) của làng chúng tôi, cô Lan, đã sắp xếp cho các học viên luyện công tại nhà cô ấy vào 6 giờ sáng mỗi ngày. Mẹ tôi khuyến khích tôi cùng tham gia.
Tôi tò mò và có cảm giác lo lắng vì tôi sợ rằng các học viên sẽ cười khi tôi tập không chính xác. Ngoài ra, tôi thấy khó ra khỏi giường vào sáng sớm. Thấy mẹ tôi thức dậy sớm mỗi sáng để đến điểm luyện công, tôi cảm thấy mình cũng nên làm như vậy, nhưng phải đến một buổi sớm mùa đông vào tháng 12 thì tôi mới đi được.
Mùa đông ở miền Bắc Trung Quốc thường rất lạnh và u tối. Mẹ tôi và tôi đi bộ đến điểm luyện công và khi chúng tôi đến đó, đã có hàng chục học viên đang ở đó. Họ rất yên lặng và đứng ngay ngắn theo hàng. Mặc dù đây là lần đầu tiên tôi tới điểm luyện công, các học viên đã đối xử với tôi bằng lòng từ bi và mỉm cười với tôi, khiến tôi cảm thấy ấm áp giống như những gì Sư phụ giảng:
“Như mọi người biết, những người tu luyện chính Pháp chúng ta đều có một loại cảm giác thế này: vì đã tu luyện chính Pháp, họ giảng từ bi, họ đồng hoá với đặc tính Chân Thiện Nhẫn của vũ trụ; do vậy các học viên chúng ta ngồi trong trường này đều có cảm thụ, rằng trong tư tưởng không có niệm đầu nào xấu; hơn nữa rất nhiều học viên chúng ta ngồi tại đây thậm chí không nghĩ đến hút thuốc, cảm thấy bầu không khí hết sức tốt lành, hết sức thoải mái; đó chính là [vì] năng lượng mà người tu luyện chính Pháp mang theo [bên mình]; trong phạm vi của trường này thì [nó] khởi tác dụng ấy”. (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)
Tôi đứng cạnh mẹ trong sân và chuẩn bị luyện công. Trong những tháng mùa đông, cô Lan chuẩn bị một căn phòng ấm để các học viên có thể chọn luyện công ngoài trời hoặc trong nhà. Vì không có găng tay nên bàn tay tôi đã bị đóng băng ngay sau khi bắt đầu tập. Tôi đã xoay sở để vượt qua bài tập đầu tiên và khi tôi chuẩn bị cho bài tập thứ hai, cô Lan nói với tôi: “Ở đây trời lạnh quá và đây cũng là lần đầu tiên cháu đến tập. Hãy vào trong nhà để tập nhé!”
Vào trong phòng, tôi nhìn thấy nhiều học viên lớn tuổi cũng như một số học viên mới. Có nhiều người ở đó và không còn chỗ cho tôi. Ngay khi họ thấy tôi vào phòng, họ tự nguyện đứng sát lại và để tôi có thể đứng gần lò sưởi. Một người phụ nữ quyết định ra ngoài tập khi cô ấy nhận ra không có đủ không gian cho tất cả mọi người. Sau khi tập bài thứ hai, người phụ nữ đó đã vội vã làm ấm tay và mặt trước khi quay lại để hoàn thành các bài tập bên ngoài. Tôi cảm thấy áy náy vì cô ấy đã rời đi để tập các bài tập bên ngoài sau khi tôi vào phòng. Khi tất cả mọi người tập xong, nhiều học viên bao gồm cả người phụ nữ đó đã khen ngợi tôi tập rất tốt. Tôi đã rất hạnh phúc và cảm thấy được khích lệ rất nhiều.
Một món quà đặc biệt
Vì lòng đố kỵ, Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), đã sử dụng các phương pháp đê hèn để phỉ báng và vu khống Pháp Luân Công sau khi cuộc bức hại bắt đầu diễn ra vào năm 1999. Nhiều học viên đã bị bức hại tàn bạo. Mẹ tôi đã bị sa thải chỉ bởi không từ bỏ tu luyện Đại Pháp. Chúng tôi gặp khó khăn về tài chính, vì bố tôi trở thành nguồn thu nhập duy nhất.
Khi tôi vào trung học, chúng tôi phải chi trả rất nhiều chi phí, như học phí, phí ký túc xá và tiền ăn. Tất cả những chi phí này làm tăng thêm khó khăn tài chính cho gia đình chúng tôi. Để giảm bớt gánh nặng tài chính cho gia đình, tôi chỉ mua những thứ thiết yếu trong sinh hoạt và không mua gì khác.
Hiệu trưởng trường tôi đã gọi cho một vài bạn cán sự lớp tham gia một cuộc họp vào mùa thu năm 2000. Khi các bạn trở lại, trông họ rất vui mừng và phấn khích khi nói với tôi: “Nhanh lên, cô hiệu trưởng đang tìm bạn“. Tôi đứng dậy ngay lập tức và hỏi họ có việc gì? Một trong các bạn nói: “Tin tốt. Bạn đi nhanh lên!”
Tôi vội vã đến văn phòng hiệu trưởng. Có một chiếc phong bì đặt trên bàn của cô ấy và cô ấy nói: “Chúng ta đã học cùng nhau hơn một năm, và em đã có nhiều đóng góp với tư cách là một thành viên ủy ban đời sống học sinh. Nhiều bạn cùng lớp nói rằng đồ dùng học tập của em đã hao mòn và cũ kỹ, thậm chí hộp bút của em cũng bị rỉ sét. Em đang gặp khó khăn về tài chính phải không?” Tôi cúi thấp đầu và không trả lời.
Cô hiệu trưởng cầm chiếc phong bì lên và nói: “Ủy ban đã hỗ trợ cho lớp chúng ta trong học kỳ này. Các bạn cùng lớp đề nghị tặng nó cho em để em có thể mua đồ dùng học tập. Điều này có thể giảm bớt gánh nặng tài chính cho gia đình em“.
Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má, song tôi lịch sự từ chối nhận số tiền đó. Tôi nói: “Em rất biết ơn cô và các bạn nhưng em thực sự không cần nó. Xin hãy trao số tiền này cho những bạn cần khoản tiền này hơn em”. Sau khi từ chối số tiền này nhiều lần, cô hiệu trưởng nhấn mạnh: “Em là một đứa trẻ ngoan và các bạn cùng lớp đã bình chọn cho em để nhận được sự trợ giúp này. Em hãy vui lòng nhận lấy nó”. Tôi cảm ơn cô và nhận chiếc phong bì đó. Khi tôi trở lại lớp, nước mắt tôi lại lăn dài trên má khi tôi nhìn thấy những khuôn mặt tốt bụng của các bạn trong lớp.
Đã 20 năm trôi qua, nhưng tôi vẫn cảm động mỗi khi nghĩ đến tấm lòng hảo tâm của các bạn cùng lớp.
Nhiều người nhân ái xung quanh tôi
Mẹ tôi vẫn kiên trì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bà quyết định đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Đại Pháp, cũng như đến Quảng trường Thiên An Môn để lên tiếng cho quyền được thực hành đức tin của mình. Chúng tôi đã bị các nhân viên Phòng 610, cảnh sát quấy rối và đe dọa nhiều lần.
Mẹ tôi bị bắt giữ bất hợp pháp và bị đưa đến trung tâm tẩy não vào mùa xuân năm 2001. Trung tâm tẩy não được bí mật thành lập trên núi. Mẹ tôi và các học viên khác bị giam trong một tòa nhà nhỏ. Trong trung tâm tẩy não, các thành viên của Phòng 610 liên tục theo dõi các học viên Đại Pháp và đe dọa họ nếu họ không từ bỏ đức tin của mình.
Bố tôi, không phải là học viên, thường bị triệu tập đến ủy ban xã để “nói chuyện”. Họ gây áp lực với bố tôi bằng cách nói cho ông biết mẹ tôi đang làm gì trong trung tâm tẩy não. Bố tôi cũng bị đưa đến trung tâm tẩy não. Khi ở đó, cảnh sát đe dọa ông sẽ gây ra hậu quả thảm khốc nếu mẹ tôi không từ bỏ đức tin của mình. Họ nói: “Nếu bà ấy không từ bỏ đức tin của mình, bà ấy sẽ bị đưa vào trại lao động trong ba năm”. Bố tôi rất căng thẳng và thường khóc. Tôi cũng luôn phải sống trong áp lực và sợ hãi.
Vào những ngày cuối tuần khi tôi trở về nhà, dân làng sẽ đến nhà và nói với tôi rằng mẹ tôi lẽ ra không nên đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện. Tôi nói với họ: “Mẹ tôi đã đúng” và họ rời đi. Vào buổi tối, tôi sẽ đợi bố tôi về và hâm lại thức ăn thừa và bánh mà mẹ tôi đã làm trước khi đi. Tuy nhiên, ngay sau khi bố tôi về đến nhà, một lần nữa ông lại bị triệu tập đến ủy ban xã để “nói chuyện”.
Lúc 10 giờ tối, khi đang ở trong phòng ngủ một mình, tôi sợ hãi vì gió hú và tôi lo lắng cho mẹ. Tôi đã không thể chìm vào giấc ngủ trong một thời gian dài và nghĩ rằng: “Giá như có người ngủ bên cạnh mình“. Đột nhiên tôi nghĩ đến người bạn cùng lớp Tiểu Tinh. Tôi mặc quần áo và chạy đến nhà bạn ấy.
Khi đến nhà cô ấy, tôi thấy đèn vẫn sáng. Tôi gọi tên cô ấy và có người ra mở cửa. Tôi thấy Tiểu Tinh và mẹ cô ấy đang chuẩn bị đi ngủ. Tôi nói với Tiểu Tinh: “Mẹ mình không có nhà, mình sợ khi phải ngủ một mình. Bạn cho mình ngủ với bạn nhé”. Mẹ của Tiểu Tinh hỏi: “Mẹ cháu đã đi đâu?” Tôi nói: “Mẹ cháu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bà ấy bị cảnh sát bắt đi”. Cô ấy thở dài và nói với Tiểu Tinh: “Con nên đến nhà bạn ngủ”.
Trên đường về nhà, Tiểu Tinh hỏi tôi: “Mẹ bạn là một người tốt, tại sao bà lại bị cảnh sát bắt?” Tôi nói với Tiểu Tinh rằng cảnh sát đã bắt mẹ mình vì bà không từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bạn ấy chăm chú lắng nghe và cảm thấy rất đồng cảm với tôi. Tiểu Tinh đã động viên tôi, và tôi đã vô cùng cảm động. Đêm đó, tôi ngủ rất ngon.
Nhiều năm sau vào năm 2018, Tiểu Tinh đã kết hôn và đến thăm mẹ cô ấy. Tôi cũng đến thăm họ và nói chuyện với họ về Đại Pháp. Tiểu Tinh nói một cách chắc chắn rằng: “Pháp Luân Đại Pháp dạy mọi người trở thành người tốt hơn!” Tôi cũng đã giúp cô ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Hiện giờ, Tiểu Tinh có một cuộc sống hòa thuận và có một công việc tốt. Tôi đoán đây là phúc báo cho việc cô ấy đã đối xử tốt với các học viên Đại Pháp và biết được sự thật về Đại Pháp.
Trong quá trình tu luyện của mình, tôi đã gặp được rất nhiều người tốt. Những lời nói và hành động của họ như một tia nắng mang đến cho tôi sự ấm áp. Tôi sẽ luôn nhớ đến họ với lòng biết ơn. Tôi biết rằng Sư phụ đã an bài con đường này cho tôi, và đang khích lệ tôi tinh tấn.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/6/16/407332.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/7/10/185824.html
Đăng ngày 29-08-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.