Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 05-07-2020] Mẹ tôi kiên quyết bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999, ngay khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu cuộc bức hại môn tu luyện. Một năm sau, tôi cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Cuộc sống gia đình được cải thiện
Tính tình mẹ tôi đã thay đổi từ ngang ngược, than trời oán đất thành hiền hòa sau khi bà bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Một ngày nọ, tôi nghe bà nói: “Bố con có nhiều vấn đề và hầu hết đó đều là do mẹ. Đó là lỗi của mẹ.” Tôi đã bị chấn động khi nghe những lời đó vì mẹ tôi chưa bao giờ biết nhận lỗi. Sự bất mãn của bà đối với bố tôi bắt đầu từ trước khi tôi được sinh ra.
Kể từ khi tôi có thể hiểu chuyện, bố tôi luôn thỏa hiệp và mẹ tôi là người chi phối cuộc hôn nhân. Tôi lớn lên trong những trận cãi vã của họ. Tôi nhớ khi còn học tiểu học, tôi thà đến nhà bạn cùng lớp để làm bài tập còn hơn về nhà. Trong gia đình, tôi không nhận được một lời động viên nào, mà chỉ có chửi mắng. Tôi không những không tự tin mà còn cảm thấy tự ti.
Sau khi mẹ tôi trở nên hiền lành, cả gia đình hòa thuận hơn. Gia đình tôi cuối cùng cũng có tiếng cười, và dần dần tôi cũng tự tin hơn.
Bố tôi từng bị ĐCSTQ bức hại khi còn nhỏ, nhà cửa bị lục soát và tài sản bị tịch thu. Ông bị bỏ đói và bị đe dọa dưới đủ mọi hình thức. Giờ đây, khi lại phải đối mặt với cuộc bức hại những người tốt của khủng bố đỏ ĐCSTQ, cha tôi có đủ can đảm để đối mặt với những cán bộ làng đến sách nhiễu chúng tôi hàng ngày. Khi một số tên côn đồ cố gắng giam giữ phi pháp mẹ tôi, bố tôi đã đứng ra bảo vệ bà. Đối mặt với nhóm cán bộ làng sách nhiễu chúng tôi, bố tôi đã đứng ra bảo vệ đức tin của mẹ tôi. Ông nói: “Làm người tốt không có gì sai cả. Nếu vợ tôi không tu luyện Đại Pháp, gia đình tôi sẽ tan nát.” Quả thật, nhờ tính khí của mẹ tôi thay đổi, gia đình tôi trở nên hòa thuận và bố tôi rất vui. Ngay cả chứng đau bụng kinh niên của bố tôi cũng biến mất.
Năm 2000, tôi cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp khi vào học trung học. Đó là năm cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp diễn ra khốc liệt nhất. Dưới áp lực khủng bố đỏ, trước đây từng rụt rè, bây giờ tôi cảm thấy mạnh mẽ và không còn sợ hãi nữa. Đối mặt với việc mẹ bị bắt giữ phi pháp, tôi không hề sợ hãi; đối mặt với các cán bộ thôn và thị trấn do ĐCSTQ kiểm soát, tôi cũng không hề sợ hãi; tôi đường hoàng đối diện với họ và ủng hộ mẹ tôi.
Trong ba năm học cấp ba, tôi cảm thấy thoải mái, thân tâm vui vẻ. Sau khi tốt nghiệp, tôi chọn chuyên ngành nghệ thuật và theo học một trường đại học ở tỉnh mà không gặp khó khăn gì. Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ không bao giờ hình dung mình sẽ vào đại học. Trong những năm tôi học trung học, cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp của ĐCSTQ vô cùng tàn bạo. Tuy nhiên, gia đình tôi đã có một cuộc sống tuyệt vời nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Lạc đường trong tu luyện
Cuộc sống đại học của tôi bình lặng và yên ả. Tuy nhiên, xa gia đình, rời xa môi trường học Pháp và luyện công, tôi dần mất phương hướng.
Tôi gặp chồng hiện tại của mình qua mạng internet. Mặc dù chồng tôi không tu luyện, nhưng anh là một người tốt. Mặc dù mẹ tôi phản đối, nhưng bà vẫn không ngăn được chúng tôi kết hôn. Vì cuộc hôn nhân này, mà tôi gần như đã lạc mất Đại Pháp. Hơn nữa, tôi không hiểu sâu về Đại Pháp. Tôi chỉ tận hưởng niềm vui lúc ban đầu và không nhận ra sự nghiêm túc của tu luyện Đại Pháp.
Bị cái tình lôi kéo, lực tinh tấn trong tu luyện của tôi suy yếu đến mức tôi đã gần như muốn bỏ tu luyện. Tôi sống cùng gia đình chồng trong vài năm sau khi kết hôn và cảm thấy khá lạc lõng. Không có Đại Pháp chỉ đạo, chuẩn mực đạo đức của tôi đã tụt xuống khá thấp. Tôi dần học được những chiêu trò khác nhau để qua mặt hoặc thậm chí là âm mưu chống lại mẹ chồng. Tôi có đầy những lời phàn nàn và phải vật lộn với cuộc sống. Tôi cảm thấy thật khó khăn khi sống trong một gia đình không hiểu các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp. Đó là một khoảng thời gian mất phương hướng và đau đớn. Mẹ tôi tức giận và lo lắng cho tình trạng của tôi, hơn nữa là thất vọng về tôi.
Trong khoảng thời gian không tu luyện, tôi phải đối mặt với những trận cãi vã của bố mẹ chồng cả ngày và cảm thấy bất lực. Đối mặt với thói cờ bạc và trăng hoa của chồng, tôi không còn cách nào khác ngoài việc vật vã trong đau đớn. Tôi và chồng luôn cãi vã, đánh nhau. Cuộc sống thật khó khăn và vô vọng. Thậm chí, có lúc tôi đã nghĩ đến chuyện ly hôn. Tuy nhiên, trong tâm vẫn còn một chút Pháp, nói với tôi rằng ly hôn là sai. Tôi đang vật lộn trong đau đớn và không biết phải làm gì.
Có những học viên Pháp Luân Đại Pháp ở trường mẫu giáo nơi tôi làm việc. Qua giao tiếp với họ, tôi dần nhận ra rằng mình đã mắc kẹt trong một vũng lầy suốt thời gian dài. Tôi đã mất 10 năm để trở lại con đường tu luyện của mình. Rất khó để thoát khỏi nhiều chấp trước xấu khác như ích kỷ, ghen tị, phàn nàn, v.v.. Chỉ có Pháp Luân Đại Pháp mới có thể định hình lại cuộc đời tôi.
Trở lại tu luyện Đại Pháp, phúc báo đến với gia đình
Sau khi trở lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã bỏ đi thành kiến với mẹ chồng và đặt mình vào vị trí của bà. Tôi không còn phàn nàn về việc bà không tốt như thế nào. Đúng hơn, tôi nghĩ về việc cuộc sống của bà khó khăn như thế nào – bố chồng tôi rất nóng tính và thường xuyên mắng mỏ, đánh đập bà. Sức khỏe bà không tốt và bà bị trầm cảm. Giờ đây, mẹ chồng tôi đến nhà tôi vài lần mỗi ngày và nói chuyện với tôi về mọi thứ. Khi bà không vui, tôi nói vài lời mà bà có thể hiểu được để khích lệ bà. Tôi cố hết sức giúp bà cảm thấy thoải mái và giảm bớt gánh nặng.
Khi tôi chân thành đối tốt với bà, bà cảm nhận được điều đó. Đó có lẽ là lý do mà bà nói rằng bà không có chồng tốt con tốt nhưng lại có một cô con dâu tốt. Tôi hiểu ý của bà. Mẹ chồng tôi cũng cố hết sức để lo cho tôi và hai con. Khi tâm trạng của bà thoải mái, bà gửi cho chúng tôi những món ăn nóng hổi bà tự nấu. Bất cứ khi nào có tiền, bà sẽ chi để mua đồ cho các con của tôi mà không chút chần chừ. Tôi cảm nhận được sự hòa thuận chưa từng có trước đây.
Trong khi tôi đề cao tầng thứ tu luyện của mình, mối quan hệ của tôi với chồng cũng được cải thiện. Khi anh ấy ra ngoài làm việc chăm chỉ, tôi chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của anh. Khi anh và bố mẹ anh xảy ra mâu thuẫn, bố chồng tôi thường mắng mỏ và không hỗ trợ anh về tài chính. Các bạn cùng trang lứa với anh thì đều được bố mẹ hỗ trợ. Vì vậy, chúng tôi phải ở nhà thuê với điều kiện nghèo nàn. Tôi thường dùng các nguyên lý của Đại Pháp để giúp anh hiểu tình huống, rằng cha mẹ và con cái có những mối quan hệ nhân quả khác nhau. Việc chúng tôi phải chịu đựng nhiều hơn không phải là điều xấu, sức khỏe của cha mẹ là phúc của chúng tôi… Dần dần, anh cũng cảm nhận được sức mạnh từ bi của Đại Pháp.
Rồi chồng tôi bị tai nạn xe hơi. Tài xế đó say rượu và chịu trách nhiệm hoàn toàn về vụ tai nạn này. Khi thương lượng bồi thường, tôi nói với chồng mình: “Chúng ta không thể lợi dụng người khác. Hãy tự sửa xe của mình. Đừng cố gắng kiếm lợi từ việc này.” Anh ấy đã nghe tôi và giải quyết tranh chấp một cách êm đẹp. Sau đó, một người bạn hỏi: “Vụ tai nạn của anh thực sự được giải quyết nhanh vậy sao? Sao anh không kéo dài thêm thời gian? Anh ta chịu trách nhiệm hoàn toàn về vụ tai nạn này. Anh ta thật may mắn khi gặp được người tốt như anh.” Chồng tôi khẽ nói: “Vợ tôi nói rằng chỉ cần giải quyết nhanh chuyện này là đủ, để không gây rắc rối cho lái xe.”
Tôi biết uy lực của Đại Pháp đã chính lại cho đúng tâm của chồng tôi. Nếu chúng tôi làm như những gì bạn của anh ấy đề nghị, vấn đề sẽ không được giải quyết theo cách có lợi cho tất cả những người có liên quan.
Trên đây là chút trải nghiệm của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/7/5/408533.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/8/14/186336.html
Đăng ngày 01-09-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.