Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-06-2020] Cuộc đời tôi trải ra như một bộ phim. Đã có nhiều đắng cay hơn là hạnh phúc cho đến khi tôi gặp được Pháp Luân Đại Pháp.

Một tuổi thơ đầy đau khổ

Tôi sinh ra tại một nông trại ở gần Trường Xuân vào năm 1953 và có sáu anh chị em. Chúng tôi rất nghèo. Chúng tôi lớn lên nhờ ăn bánh bao ngô và rau dại. Tôi chỉ có một đôi giày đi thừa lại của anh chị. Tôi trân quý nó đến mức mà tôi đi chân không đến trường và sau đó khi bước vào lớp thì mới đi giày vào.

Một trong những em trai của tôi đã chết khi còn rất bé và được chôn cất gần nhà. Bất cứ khi nào tôi đi qua ngôi mộ đó, tôi đều rất sợ hãi. Tôi có thể nhìn thấy những thứ mà những người khác không thể nhìn thấy, và sẽ nhìn thấy ma lởn vởn quanh đó. Tôi thường băn khoăn liệu em trai của tôi có trong số đó không.

Sau đó, tôi bị một bệnh lạ. Cứ khoảng 11 giờ sáng hàng ngày là tôi bị sốt. Mọi người gọi nó là “bệnh sốt rét.” Tôi không thể đến trường vì tôi tôi bị đau đầu khủng khiếp do viêm xoang ngay khi tôi bước vào lớp. Tôi phải bỏ học và bị mù chữ.

Cuộc hôn nhân bất hạnh

Tôi kết hôn năm 18 tuổi. Chồng tôi nghèo. Chúng tôi sống trong một nhà tranh. Mỗi khi trời mưa, vợ chồng chúng tôi đều phải ở bên ngoài vì sợ nhà sẽ đổ sập xuống. Làng chúng tôi có hơn 40 hộ gia đình và món quà cưới mà thôn làng tặng chúng tôi là một chiếc đồng hồ. Điều cấm kỵ trong văn hóa Trung Quốc là tặng đồng hồ vì nó phát âm giống từ lâm chung. Món quà mang theo điềm gở đó là một điềm báo về kết cục bi đát cho cuộc hôn nhân của tôi.

Chồng tôi suốt ngày ngược đãi tôi. Anh không bao giờ đảm nhận trách nhiệm làm cha. Tôi không biết chữ, nên không thể tìm được việc làm nào ở thị trấn nơi được coi là có một môi trường làm việc tốt. Nhưng năm 1971, chồng tôi đã được nhận vào làm ở một khu chợ ở đó. Kể từ đó, anh ấy hầu như không về nhà. Tôi thường nghe đồn về những mối quan hệ của anh với hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác. Khi con gái tôi mới được một tuổi, anh ấy thậm chí còn đưa cả tình nhân về nhà chúng tôi.

Cuối năm đó, anh ấy được thưởng rượu và kẹo. Anh ấy chia sẻ với tất cả mọi người, ngoại trừ tôi. Tôi đã dùng thân cây ngô để nấu ăn và phải mất nhiều thời gian mới xong. Nếu anh ấy không thích đồ ăn, anh ấy sẽ đổ hết đi, mặc cho các con chúng tôi đang đợi đến bữa. Anh ấy thậm chí còn bán cả lợn mà tôi nuôi, lấy cắp tiền công quỹ mà tôi nhận được rồi tiêu xài phung phí.

Trong cuộc hôn nhân suốt 20 năm ấy, tôi đã bị hành hạ về thể xác không biết bao nhiêu lần. Tôi nhút nhát và sợ sệt. Anh đã lợi dụng điều đó và đánh đập tôi tùy thích. Không chỉ chồng tôi mà tất cả mọi người trong gia đình anh, đều ức hiếp tôi, chỉ trừ một người chị gái của anh. Có lần, mẹ chồng tôi nổi khùng lên và đã đập phá mọi thứ trong nhà tôi.

Nền tảng cho tương lai

Người chị chồng không bao giờ ngược đãi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chị ấy cố gắng hết sức để cứu tôi thoát khỏi sự ngược đãi của gia đình chị. Tôi thường tự hỏi tại sao chị ấy lại khác biệt như thế, bởi vì cả gia đình chị đều xấu xa và hà khắc. Chị ấy nói với tôi về những nguyên lý mà chị tuân theo và về cả những cuốn sách mà chị đọc. Bởi vì tôi không biết chữ nên tôi đã không hỏi gì thêm.

Chị ấy bị bức hại vì tu luyện Pháp Luân Công. Chị bị bắt giữ, bị đánh đập, và bị kết án tù. Chị ấy đã qua đời vào một mùa Đông. Ngày hôm đó tôi đã thấy hai con chim én đậu yên ở cửa sổ phòng chị. Sau đó, tôi tự hỏi, trong mùa Đông lạnh giá này, những con chim én này đã bay từ đâu đến được chứ?

Tôi chưa bao giờ mơ rằng một ngày nào đó mình cũng có thể đọc và trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nhận ra rằng tất cả những buồn đau và khổ nạn mà tôi phải gánh chịu đều là vì nghiệp lực. Mặc dù tôi đã phải chịu đựng rất nhiều nhưng tôi vẫn có bản tính thiện lương và điều này đã đặt nền tảng cho tu luyện của tôi sau này.

Có một năm, các con tôi xin tôi năm Tệ, nhưng tôi chỉ có một Tệ. Khi tôi đang đứng ở cửa cùng với mẹ chồng thì một người đàn ông ngoài 30 tuổi bước về phía chúng tôi. Anh đến chỗ tôi và xin tôi một Tệ. Mẹ chồng tôi nhìn chằm chằm vào tôi, tôi cảm thấy tội nghiệp cho anh ấy nên đã đưa cho anh ấy một Tệ cuối cùng của mình. Sau đó, mẹ chồng tôi cùng những người khác trong gia đình đã đánh tôi.

Chỉ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi mới nhận ra rằng đó là một khảo nghiệm! Mặc dù nghèo đói như vậy, nhưng tôi vẫn còn có thiện tâm và sẵn lòng giúp đỡ bất cứ ai gặp khó khăn.

Người mẹ vật lộn với cuộc sống

Con gái tôi chào đời năm tôi 19 tuổi. Theo truyền thống của Trung Quốc, người mẹ vừa mới sinh con cần được chăm sóc cẩn thận trong một tháng để tránh sinh bệnh trong tương lai. Thế nhưng, không có ai cho tôi đồ ăn khi tôi đói. Tôi phải hái mận ở phía sau vườn để có cái ăn. Kể từ đó, tôi gặp vấn đề về dạ dày và răng.

Tôi sinh con thứ hai ở ngay trên nền đất ở tại nhà với một lớp lót rơm mỏng. Khi chồng tôi và mẹ chồng tôi thấy tôi lại sinh một bé gái nữa, họ liền lập tức bỏ đi. Vừa mới sinh con được ba ngày, tôi đã phải ra đồng làm việc.

Khi tôi mang thai đứa con thứ ba ở tháng thứ chín, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tăng cường thực hiện chính sách kế hoạch gia đình. Tôi đã bị kích thích chuyển dạ, đó là một bé trai và cháu vẫn còn sống! Nhưng những người Cộng sản đó đã giết cháu bằng một nhát kéo!

Sức khỏe của tôi bị tàn phá sau lần bị cưỡng ép phá thai đó. Sau này, khi tôi bắt đầu tu luyện và Thiên mục của tôi khai mở, tôi thấy anh trai tôi và con trai của tôi cùng tình cảnh đau buồn của họ. Họ đang phải lang thang vô định và không có đồ ăn, thức uống và cũng không có chỗ nương tựa.

Sau khi đứa con thứ tư của tôi chào đời, đó là một bé trai, tôi đau đớn toàn thân. Khi con trai tôi được tám tuổi thì mẹ chồng tôi ép vợ chồng tôi ly hôn.

Chúng tôi vẫn sống cùng nhau sau khi ly hôn nhưng chồng tôi thuyết phục tôi rằng chúng tôi không thể lừa gạt mẹ anh. Chúng tôi mở một cửa hàng bán đồ gia dụng ở Trường Xuân. Khi tôi ốm và phải nằm liệt giường, anh ấy đã tái hôn và bỏ rơi tôi cùng ba đứa con. Khi tôi hỏi xin tiền anh ấy thì anh ấy đánh tôi khủng khiếp đến nỗi khiến tôi bị thủng cả màng nhĩ và rơi vào tình trạng hôn mê. Anh ấy đã bán cửa hàng, bỏ túi toàn bộ tiền rồi bỏ đi.

Anh ấy không để lại gì cho tôi cả. Tôi không có tiền. Tôi đã vay chị gái mình 200 Nhân dân tệ và mua một cái lò nướng. Tôi cũng mua năm cái muỗng bằng sắt và bán chúng. Thật ngạc nhiên là tôi có thể bán được bất cứ thứ gì mà tôi mua hàng ngày. Tôi cảm thấy khá hơn một chút, ít nhất thì tôi đã có thể nuôi được các con của mình. Bởi vì anh chồng tôi đã lấy trộm xe hàng của tôi, nên tôi phải sử dụng xe đạp để chở những chiếc muỗng nấu ăn bằng sắt rất nặng. Tôi phải đẩy xe đạp và đi bộ một quãng đường dài để chuyển chúng về thị trấn. Tôi tiếp tục bước đi với trái tim tan nát, nước mắt lăn dài trên mặt. Tôi cần phải mạnh mẽ, bởi vì tôi có ba đứa con sống dựa cả vào tôi.

Được bảo hộ khỏi vụ bỏng nghiêm trọng

Nhà tôi thuê bị bốc cháy do bị ai đó ném pháo vào năm 1991. Tôi vội vã chạy về nhà để cứu lấy số tiền 10.000 Nhân dân tệ mà tôi đã phải khó nhọc mới kiếm được. Ngọn lửa chạm vào mặt tôi và tôi cảm thấy da mặt mình bong ra.

Tôi phải nằm viện trong 20 ngày. Mặt tôi sưng đến mức hai mắt nhắm tịt. Số tiền mà tôi tiết kiệm được đã phải tiêu trong vài ngày. Tôi không đủ tiền mua thuốc men. Đau đớn tột cùng, ở tuổi 38, tôi mất hết hy vọng vào cuộc sống. Tôi trở về nhà và muốn tự tử cùng các con. Chúng khóc lóc và không muốn chết.

Tôi nghĩ rằng khuôn mặt của mình đã bị hủy hoại vì tôi thường nhìn thấy những nạn nhân bị bỏng với khuôn mặt bị biến dạng. Nhưng tôi lại không bị những vết sẹo đó sau khi đã bị bỏng nặng như vậy. Tóc và lông mày của tôi đã mọc trở lại.

Chỉ khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi mới nhận ra rằng Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã bảo hộ tôi. Trong thời gian đen tối nhất của cuộc đời, tôi luôn nhìn thấy ánh sáng và tìm được chỉ dẫn.

Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Cơ hội tu luyện của tôi cuối cùng đã đến. Vào một ngày năm 2004, tôi thức dậy và có một sự thôi thúc rất mạnh mẽ muốn học Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã tìm các sách Đại Pháp ở khắp mọi nơi, và cuối cùng, tôi phát hiện ra rằng người hàng xóm ở tầng trên nhà tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp!

Người chồng hiện tại của tôi đã dạy tôi đọc cuốn sách, anh dạy tôi từng chữ từng chữ một. Và hiện giờ tôi đã có thể đọc! Pháp Luân Đại Pháp ban trí huệ cho tôi. Tôi có thể đọc Tuần báo Minh Huệ và cũng có thể viết tên để giúp mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Người chồng hiện tại của tôi rất tốt. Ông ấy đã để chị của người chồng cũ của tôi ở lại nhà chúng tôi khi chị ấy bị bức hại và không có nơi nào để đi. Ông cũng giúp chị ẩn trốn và bảo vệ các tài liệu Đại Pháp. Ông ấy đã đắc phúc báo vì những việc làm tốt của mình. Ông ấy rất khỏe mạnh và vẫn rất nhanh nhẹn mặc dù đã 80 tuổi.

Việc tịnh hóa cơ thể của tôi có chút đáng sợ hơn so với những người khác. Tôi bị sốt cao trong chín ngày và tôi rơi vào trạng thái lúc tỉnh lúc mê. Gia đình tôi rất lo lắng. Nhưng tôi đã sống qua được và thấy rằng mình đã khỏi được hết mọi bệnh tật.

Tôi đã được trải nghiệm uy lực của Đại Pháp. Thiên mục của tôi khai mở khá sớm. Tôi có thể nhìn thấy các chữ trong sách ở không gian ba chiều và với các màu sắc khác nhau. Tôi nhìn thấy trên thẻ kẹp sách và những bông hoa sen đều có những Pháp Luân. Tôi thấy các cuốn sách trên thiên thượng ở các không gian khác khi tôi luyện tĩnh công hay phát chính niệm. Tôi nhận thấy những việc trong tu luyện hàng ngày của chúng ta đều được ghi lại ở những không gian khác.

Nhớ lại quá khứ trước đây, bây giờ tôi nhận ra rằng dường như bất cứ khi nào tôi sắp đi vào ngõ cụt thì cánh cửa khác lại mở ra. Bây giờ tôi đã hiểu được rằng Sư phụ đã bảo hộ tôi bấy lâu nay, nếu không, tôi đã chết từ lâu.

Sau nhiều năm tu luyện, tôi không còn cảm thấy cay đắng về thế giới này nữa. Từ bi của Đại Pháp đã hóa giải mọi oán hận, bất bình và thù hận của tôi. Cuộc sống của tôi đã được tái sinh nhờ nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/6/5/406539.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/7/15/185881.html

Đăng ngày 31-08-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share