Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-06-2020] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) từ năm 1997. Hồi đó, tôi làm việc tại một nhà máy hóa chất công nghiệp. Quản lý văn phòng của chúng tôi bị rối loạn máu, và ông đã dành rất nhiều tiền và thời gian để chữa trị tại các bệnh viện ở Trịnh Châu và Bắc Kinh, nhưng không có kết quả.

Bác sĩ nói với người quản lý văn phòng của tôi rằng họ không thể chữa khỏi bệnh cho anh ấy, và khuyên anh nên truyền tĩnh mạch vào buổi sáng, sau đó tập các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp tại công viên vào buổi chiều. Vị bác sĩ này có nghe nói đến những phép lạ đã xảy ra với các học viên Đại Pháp. Người quản lý làm theo lời khuyên của bác sĩ và hồi phục rất nhanh. Anh ấy đã kể lại sự hồi phục kỳ diệu của mình khắp nhà máy và nói rằng: “Pháp Luân Công rất tốt. Thật kỳ diệu! Tất cả các bạn nên thực hành nó khi các bạn vẫn còn trẻ”.

Tôi đã nghĩ về việc tập khí công khi tôi có thời gian vì tôi biết nó rất tốt cho việc giữ gìn sức khỏe và vóc dáng. Quản lý văn phòng đã nói với chúng tôi về một điểm tập Pháp Luân Đại Pháp gần nhà máy của chúng tôi. Một buổi tối, tôi đi tìm chị dâu và tình cờ gặp các công nhân nhà máy đang tận hưởng trăng thanh gió mát cùng nhau. Tất cả họ đều đang chuẩn bị tham gia học các bài công pháp cùng chúng tôi.

Tại điểm luyện công, một nhóm người đang ngồi thiền. Họ đang ngồi trong tư thế hoa sen, và họ chào đón chúng tôi nồng nhiệt. Họ bắt đầu tập khi nhạc luyện công phát ra trong khi chúng tôi cố gắng bắt chước các động tác của họ. Sau khi kết thúc buổi tập, chúng tôi rời đi với một bản sao cuốn Chuyển Pháp Luân. Chúng tôi được thông báo rằng giờ tập bắt đầu lúc 4:30 sáng và họ sẽ chiếu các video bài giảng Pháp của Sư phụ tại Quảng Châu vào buổi tối.

Đây là cách tất cả chúng tôi bắt đầu luyện công vào buổi sáng, làm việc vào ban ngày và học Pháp vào buổi tối. Sau một tuần giữ thói quen đó, tất cả chúng tôi đều cảm thấy có sự chuyển biến về sức khỏe. Chúng tôi cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng và nhiều căn bệnh của chúng tôi đã biến mất, bao gồm đau đầu, đau dạ dày, viêm ruột, đau lưng và vai lạnh. Chúng tôi sống theo nguyên lý của Đại Pháp là Chân-Thiện-Nhẫn, đối xử tốt với người khác và hướng nội tìm thiếu sót khi có vấn đề phát sinh.

Một đêm nọ, khi con trai tôi đang làm ca đêm tại nhà máy, đèn tắt và cháu yêu cầu một công nhân khác giữ thang để cháu thay bóng đèn. Người đàn ông đó không chỉ từ chối giúp đỡ mà còn đẩy con trai tôi và bóp cổ cháu và chỉ buông tay khi một trưởng nhóm đến can thiệp. Trưởng nhóm đã giúp sửa đèn, sau đó đưa con trai tôi đến bệnh xá. Bác sĩ nói rằng con trai tôi bị đau họng do bị siết cổ, rồi cho cháu uống thuốc và cho về nhà.

Với giọng điệu cáu kỉnh, con trai tôi kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra. Tôi an ủi cháu, không nên nghĩ về điều đó quá nhiều, rồi con sẽ ổn sau khi nghỉ ngơi. Mọi chuyện xảy ra không có gì là ngẫu nhiên, vì vậy có thể là do con nợ anh ta ở kiếp trước. Giờ mẹ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chúng ta phải chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Mặc dù chúng ta bị đối xử bất công, nhưng chúng ta phải làm được “đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu”. (Chuyển Pháp Luân)

Nếu chúng ta có thể khoan dung với anh ta, vấn đề này sẽ sớm được giải quyết.

Khi tôi đi làm vào ngày hôm sau, tin tức về vụ việc đã lan truyền trong các công nhân nhà máy. Nhiều người đứng về phía tôi và nói rằng tôi nên tìm cách trả thù, một số người thậm chí còn đề nghị giúp tôi đánh lại người đã bóp cổ con trai tôi. Họ nghĩ gia đình chúng tôi cần phải hành động để giữ thể diện, vì chồng tôi là trợ lý giám đốc tại nhà máy.

Tôi được đánh giá cao trong nhà máy vì luôn cố gắng làm việc chăm chỉ. Tôi mỉm cười và nói: Tôi không giận anh ấy, và tôi chắc chắn sẽ không gây rắc rối cho anh ấy. Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ của tôi đã yêu cầu tôi không đánh trả khi bị đánh hoặc nói lại khi bị đả kích. Tôi phải giữ cho mình một tiêu chuẩn đạo đức cao. Tôi nghĩ rằng anh ấy đã hối hận về những gì anh đã làm. Xin hãy dừng lại chuyện đó và làm ơn không đề cập đến nó nữa.

Hai ngày sau, khi tôi đang trên đường đến thị trấn, tôi nghe thấy ai đó gọi tôi: “Chị gì ơi, chị lên đây em đưa chị về”. Tôi mỉm cười với anh ấy và nói: “Xe sắp đến rồi”. Anh ấy nói: “Chị lên đi, em đưa chị đi. Em thực sự xin lỗi về sự cố với con trai chị hôm trước. Em đã cư xử rất tệ và thực sự hối hận về việc này. Có người nói với tôi rằng em sẽ bị sa thải. Nhưng chị đã tha thứ khiến em cảm thấy xấu hổ về bản thân mình”.

Tôi trả lời: “Em trai, chị rất vui vì em đã thừa nhận sai lầm của mình, nhưng hãy cố gắng chế ngự tính khí nóng nảy của mình. Chị là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ của chị đã dạy chị rằng không đánh trả khi bị đánh hoặc không nói lại khi bị nguyền rủa. Chúng ta phải giữ cho mình một tiêu chuẩn đạo đức cao”.

Anh ấy nói: “Em có nghe nói Pháp Luân Đại Pháp rất tốt, với các Pháp lý rất uyên thâm giúp cải biến tâm tính con người. Từ giờ, em quyết tâm trở thành một người tốt hơn và cũng sẽ học cách đối xử tốt với người khác. Em muốn hoàn trả cho chị các chi phí y tế“. Tất nhiên tôi từ chối lời đề nghị của anh ấy và nói với anh ấy rằng tôi mừng cho anh. Kể từ đó anh ấy luôn mỉm cười khi chúng tôi gặp nhau và tính khí của anh thực sự đã thay đổi tốt hơn. Mọi người trong nhà máy đều ngạc nhiên trước sự cải biến của anh, và họ cho rằng là nhờ Pháp Luân Đại Pháp

Quan điểm của tôi về cuộc sống đã thay đổi hoàn toàn sau khi tôi trở thành một học viên Đại Pháp. Tôi luôn hạnh phúc. Vì tôi không có bất kỳ bệnh tật nào, nên tôi luôn tràn đầy năng lượng và bước đi như thể tôi đang bay.

Khi chúng tôi đến các ngôi làng lân cận để quảng bá Pháp Luân Đại Pháp, khoảng 100 người chúng tôi sẽ trình diễn các bài tập trên sân khấu của làng. Chúng tôi đã nói chuyện với dân làng về huyền năng của Đại Pháp và những thay đổi trong cuộc đời học viên từ khi họ tu Đại Pháp.

Kết quả là, mọi thứ được cải thiện ở nhiều hộ dân khi một vài người trong gia đình bắt đầu tu luyện. Những người trước đây bỏ bê cha mẹ họ bây giờ đối xử tốt với cha mẹ họ. Rất nhiều mối quan hệ đã đi vào cân bằng. Vợ chồng, mẹ chồng và con dâu, cũng như anh chị em đã thay đổi theo chiều hướng tốt hơn.

Nhiều nơi làm việc cũng được hưởng lợi từ việc có các học viên Đại Pháp trong đội ngũ nhân viên của họ. Các học viên đã làm việc chăm chỉ và nỗ lực hết mình, không tranh cãi xem ai nên làm gì. Họ đã thúc đẩy văn minh tinh thần ở nơi làm việc và tiết kiệm cho công ty của họ rất nhiều chi phí y tế nhờ sức khỏe được cải thiện.

Một ngày hè năm 2005, tôi có bắt một chiếc xe buýt rất đông người vào mùa hè năm 2005. Ngay cả lối đi cũng chật cứng những hành khách đứng. Xe buýt bị quá tải nên bị đứt phanh khi xe buýt đi xuống một ngọn đồi, khiến 40 hành khách trên xe hoảng loạn. Tài xế xe buýt quyết định lao đến một tảng đá cao vài mét bên lề đường. Tôi cầu xin Sư phụ cứu chúng tôi và hô to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo! Xe buýt dừng đột ngột khoảng một bước chân trước hòn đá.

Người lái xe vẫn còn bị sốc, vì chắc chắn đây sẽ là một thảm họa khi xe buýt đâm vào đá. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ đã cứu chúng tôi. Tài xế cũng cảm ơn Sư phụ. Anh ấy nói với tôi: “Tôi đã được kể về những điều kỳ diệu khi niệm Pháp Luân Đại Pháp trước đây, nhưng tôi đã coi đó là mê tín và không bao giờ tin vào điều đó. Bây giờ tôi đã bị thuyết phục bởi uy lực của những từ này. Nếu đó không phải là vì chị đã cầu xin Sư phụ của mình giúp đỡ, tất cả chúng ta sẽ chết. Từ bây giờ, tôi sẽ chân thành niệm những từ đó”. Tôi nói với anh ấy rằng Sư phụ Đại Pháp từ bi rộng lớn và sẽ ban phước cho những người tin vào Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2020/6/18/407749.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/7/14/185876.html

Đăng ngày 29-08-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share