Bài viết của Ka Phỉ từ Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-05-2020] Mùa hè năm 1996, mẹ tôi, khi ấy cũng vừa đắc Pháp, đã đưa cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi đã đọc cuốn sách với tâm thái học hỏi vài điều tu luyện mới mẻ, và khi đọc, trong tâm tôi đã có những lời bình luận kiểu như “câu này thật thần bí” hay “câu kia hơi khó tin”.

Khi tôi mới đọc được một nửa cuốn sách, tôi đã đặt sách xuống và ngừng đọc. Nửa năm sau, khi tôi đọc lại cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi đã có một cảm giác hoàn toàn khác: “Cuốn sách này quả là bác đại tinh thâm đến mức có thể giải đáp hết thảy những thắc mắc của tôi trong cuộc sống.”

Sự hiểu biết nông cạn trước đó của tôi đã ngăn trở tôi. Theo cách này, tôi đã đắc Pháp và quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Đại Pháp giúp tôi coi nhẹ danh lợi

Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi bị chứng chuột rút do kinh nguyệt, nghiêm trọng đến mức tôi đã từng phải làm dịu cơn đau bằng thuốc giảm đau. Một buổi tối ngay sau khi tôi vừa bước vào tu luyện, khi tôi đang ngồi trên giường, triệu chứng chuột rút nghiêm trọng này đã hành hạ tôi một lần nữa.

Một tay tôi giữ sách còn tay kia cầm thuốc giảm đau; tôi do dự với việc uống thuốc. Cuối cùng, tôi tự nhủ: “Thuốc thang đã không giúp gì được trong rất nhiều năm rồi. Lần này mình sẽ tin tưởng Đại Pháp và coi bản thân như một người tu luyện.”

Tôi bỏ thuốc giảm đau xuống và cố gắng không nghĩ gì về đau đớn nữa. Tôi cầm cuốn Chuyển Pháp Luân lên và tiếp tục học Pháp. Không lâu sau, đau đớn đã thuyên giảm tới mức tôi có thể nhẫn chịu được. Một lúc sau, tôi hoàn toàn không còn cảm thấy đau chút nào nữa.

Trước đây, nếu có uống thuốc, tôi cũng phải mất tới một hoặc hai ngày mới vượt qua được những cơn chuột rút như thế. Tuy nhiên, khi tôi coi bản thân mình là một người tu luyện chân chính, Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã lập tức tịnh hóa thân thể cho tôi.

Lúc mới bắt đầu tu luyện, tôi sợ chịu khổ và hiếm khi luyện công. Mặc dù vậy, sức khỏe của tôi vẫn nhanh chóng được cải thiện.

Tôi đã khỏi bệnh Meniere (một bệnh lý rối loạn thính lực), viêm phế quản dị ứng, viêm dạ dày mãn tính và viêm thận mãn tính. Đại Pháp không những mang lại cho tôi sức khỏe tốt mà còn giúp tôi hiểu được ý nghĩa chân chính của cuộc sống. Tôi cảm thấy thư thái và hạnh phúc hơn sau khi buông bỏ những được mất trong cuộc sống.

Tôi là một nhân viên dân sự trong quân đội, nơi mà người ta tranh đấu với nhau vì địa vị và lợi ích. Trước khi tu luyện, tôi cũng bị dẫn động bởi lợi ích cá nhân.

Giống như tất cả những người khác, tôi cho rằng việc lấy văn phòng phẩm về nhà sử dụng cho mục đích cá nhân là bình thường. Tuy nhiên, sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi tự nhắc nhở bản thân cần làm một người tốt chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi đã trả lại những văn phòng phẩm mà tôi đã lấy về nhà trước đó, làm việc chăm chỉ, và hoàn thành bất cứ công việc nào được giao.

Đến cuối năm, người quản lý nói với tôi rằng dựa vào những thành tích mà tôi đạt được thì phần thưởng cuối năm cần được trao cho tôi, nhưng một đồng nghiệp của tôi thực sự cứ muốn giành bằng được phần thưởng này và đã vận động để có được phần thưởng đó.

Người quản lý hỏi tôi liệu tôi có phiền lòng nếu phần thưởng được trao cho đồng nghiệp đó không. Tôi đã nói với quản lý không một chút do dự rằng điều đó không thành vấn đề. Ông đã rất vui vì ông không nghĩ vấn đề lại được giải quyết dễ dàng đến vậy.

“Những chuyên gia chuyển hóa đó đến đây chỉ vì tiền”

Cuộc sống thật khó đoán định. Thời gian tu luyện yên bình đã sớm kết thúc khi cuộc bức hại tàn bạo đối với Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999.

Giang Trạch Dân, lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) khi đó, đã dùng tất cả các cơ quan nhà nước để đàn áp và bức hại Đại Pháp. Những tuyên truyền trên truyền hình và báo chí ngập tràn tin đồn vu khống Đại Pháp.

Tất cả sỹ quan trong quân đội đều được yêu cầu phải tuyên bố để thể hiện rằng họ ủng hộ ĐCSTQ và sẽ không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tuyên bố này cũng yêu cầu những người lính phải xác nhận gia đình họ không tu luyện.

Bởi vì tôi từ chối ký tên nên tôi bị giam giữ trong cái gọi là “lớp học tập pháp luật” để tẩy não hòng cố gắng buộc tôi từ bỏ tu luyện.

Để gây áp lực với tôi, nhiều sỹ quan cao cấp trong quân đội đã tổ chức một cuộc họp và ép các đồng nghiệp tham gia vào việc bức hại bằng cách chỉ trích tôi vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Các camera được lắp đặt tại địa điểm họp để ghi hình những gì mọi người nói và làm. Nhiều đồng nghiệp từng có quan hệ tốt với tôi đã cố gắng tránh dùng ngôn từ ác ý với tôi. Tuy nhiên, dưới áp lực, họ đã lặp lại những lời dối trá trên báo chí và truyền hình phỉ báng Đại Pháp và Sư phụ.

Sau cuộc họp, một đồng nghiệp đã nói khẽ khi đi ngang qua tôi: “Xin lỗi chị! Tôi không có lựa chọn nào khác.”

Cái gọi là “lớp học tập pháp luật” trên thực tế được dựng lên trong một trại lao động, nơi những người bị giam giữ có thể bị giam giữ tùy tiện mà không theo trình tự pháp lý.

Tôi bị giam giữ trong trại lao động quân đội và bị tước đoạt tự do. Tôi luôn bị theo dõi, bị ép phải đọc sách báo và xem những video phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp, và không được phép đọc bất kỳ loại sách nào khác.

Chi phí ăn uống được khấu trừ trực tiếp từ tiền lương của tôi, nhưng những người được giao giám sát tôi lại nhận được những khoản tiền thưởng lớn.

Quân đội đã dành riêng một khoản tiền lớn chuyên dùng cho việc ép các học viên Pháp Luân Đại Pháp từ bỏ tu luyện. Ba người được gọi là chuyên gia được trả tiền để tẩy não tôi hòng khiến tôi từ bỏ tu luyện trong thời gian ở “lớp học tập pháp luật”.

Một trong số họ là lãnh đạo của một Giáo hội Phật giáo cấp tỉnh, một người là chuyên gia pháp lý của Học viện Khoa học Xã hội, và người còn lại là một nhà tâm lý học.

Người giám sát trực tiếp của tôi đã than phiền riêng với tôi rằng: “Ba chuyên gia này được các lãnh đạo của quân khu của chúng ta sắp xếp, nhưng đơn vị chúng ta phải trả chi phí này với mức 1.000 Nhân dân tệ mỗi giờ cho mỗi chuyên gia.“

“Tất cả mọi người đang làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, nhưng chúng ta lại phải tốn tiền cho chi phí chuyên gia vì cô. Cô hãy từ bỏ đi.”

Ngày hôm sau, các chuyên gia này lần lượt chỉ trích tôi. Nhà nữ tâm lý học đã buộc tội tôi không từ bỏ Đại Pháp trong khi cô ta đã làm việc chăm chỉ như một “chuyên gia” tình nguyện về việc đó.

Tôi ngắt lời cô ta và nói: “Cô không phải là đang tình nguyện làm việc này. Hôm qua, lãnh đạo có nói với tôi rằng cô được trả 1.000 Nhân dân tệ mỗi giờ để làm việc này. Vì vậy, tôi sẽ im lặng nghe cô nói mà không ngắt lời, và cô hãy cố gắng giữ được cuộc nói chuyện trong vòng một giờ. Những lời này cô thấy thế nào?”

Tôi tháo đồng hồ đeo tay và để nó xuống bàn ngay trước mặt tôi. Khuôn mặt của cô ta tái nhợt đi. Tôi không nghe những lời cô ta nói. Tôi chỉ nghe thấy giọng nói của cô ta càng ngày càng to hơn.

Cuối cùng, cô ta đóng sầm cửa, vừa rời đi vừa hét lên: “Đưa thẳng cô ta tới trại lao động.”

Các lãnh đạo đơn vị và người giám sát của tôi đã chứng kiến toàn bộ quá trình này. Họ đã kỳ vọng các chuyên gia này thuyết phục được tôi từ bỏ tu luyện, nhưng họ đã thất vọng bởi năng lực của ba chuyên gia này.

Họ nói riêng với tôi rằng điều tôi đã nói có lý. Biểu hiện của các chuyên gia này cho thấy họ ở đây đơn giản chỉ vì tiền.

Ra khỏi trại lao động bằng chính niệm

Một hôm, một lãnh đạo của trại lao động tới nói chuyện với tôi sau bữa tối. Tôi nói: “Tôi đã ở đây vài tháng rồi. Nếu lời nói hay cách hành xử của tôi không đúng, thì hãy cứ nói với tôi và chắc chắn tôi sẽ sửa mình.”

Ông ấy nói: “Không, chị có tư cách tốt và thậm chí là chưa nói một lời xấu nào.”

Tôi nói với ông: “Lời nói và cách hành xử của một người là sự phản ánh nội tâm của họ. Bời vì tôi không có lời nói hay hành động xấu nào, nên tâm tôi là tốt, và bắt nguồn từ Chân-Thiện-Nhẫn. Nhưng ông lại muốn thay đổi tâm tôi và chuyển hóa tôi, vậy ông muốn chuyển hóa tôi thành người như thế nào đây?”

Ông ấy không nói gì khi nghe lời này.

Nửa năm đã trôi qua và tôi không từ bỏ tu luyện. Một lãnh đạo của quân khu đến và nói: “Cô có thể lập tức về nhà và công việc của cô sẽ được phục hồi, miễn là cô viết một thư đảm bảo và tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp.”

“Nếu cô không muốn viết, chúng tôi có thể viết giúp cô. Cô chỉ cần ký tên và đọc nó trước camera. Nếu không, cô sẽ bị kết án nhiều năm lao động cưỡng bức.”

Tôi hỏi lại để xác nhận: “Ông có hiểu lời ông nói không? Tôi sẽ được thả miễn là tôi ký và đọc tuyên bố đó đúng không?”

Ông ta vỗ ngực và nói: “Tôi hiểu lời tôi đã nói. Trên thực tế, không ai biết được liệu cô có tiếp tục tu luyện sau khi về nhà hay không.”

Tôi lại hỏi lại: “Chẳng phải ông nói rằng tôi phạm pháp bởi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp? Tại sao tôi sẽ được tu luyện nếu tôi ký và đọc tuyên bố đó? Thế chẳng phải pháp luật là trò đùa sao?”

Sau cuộc trò chuyện này, không lâu sau tôi phải lĩnh án hai năm cưỡng bức lao động. Mặc dù tôi biết cuộc bức hại này là vô lý và phi pháp, nhưng đủ mọi loại suy nghĩ đã xuất hiện trong tâm trí tôi.

Tôi nghĩ về việc không được gặp lại những người thân yêu của mình nữa, và mất đi lối sống thoải mái, mất đi tự do, và thậm chí có thể là cả cuộc sống này. Tôi cảm thấy rất buồn.

Hàng ngày tôi không ngừng tự hỏi bản thân: “Pháp Luân Đại Pháp là chân chính phải không? Chân-Thiện-Nhẫn là tốt phải không? Những bệnh trước đây thực sự đã được chữa khỏi hay là một loại ảo tưởng tâm lý? Có phải tôi đã bị lừa?”

Tôi nhớ lại từng li từng tí những thay đổi xuất hiện ở tôi sau khi tu luyện, và cuối cùng tôi đã đi tới kết luận chắc chắn rằng sự lựa chọn của tôi là đúng đắn, Pháp Luân Đại Pháp là tốt!

Nghĩ đến việc quân đội đã chi tiêu quá nhiều tiền bạc và nhân lực để “chuyển hóa” tôi và rằng tôi có thể về nhà nếu nói: “Tôi sẽ không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp”, tôi thấy thật là nực cười. Và cũng thật nực cười là tôi đã bị kết án lao động cưỡng bức vì từ chối nói ra những lời đó.

Điều này đã khiến tôi suy ngẫm: “Tại sao họ lại quan tâm quá mức đến việc liệu tôi có từ bỏ tu luyện hay không ngay cả khi họ biết đó là một lời nói dối?”

Sư phụ đã giảng:

“Có thể mọi người đã từng nghe câu này trong Phật giáo: ‘Phật tính nhất xuất, chấn động thập phương thế giới’.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi ngộ ra từ trong Pháp rằng một người có thể làm chấn động “thập phương thế giới” chỉ với một niệm mong muốn tu luyện. Điều đó thậm chí còn chấn động hơn nếu một người nói to điều đó.

Tôi đã hiểu mục đích của cuộc bức hại này là để khiến các học viên từ bỏ con đường tu luyện của mình, và để đào thải những người bức hại Đại Pháp. Cựu thế lực đã bằng mọi giá để cố gắng đạt được mục đích của chúng.

Tâm tôi cảm thấy minh bạch sau khi ngộ ra điều này. Trong những ngày sau đó, bất kể tôi phải đối mặt những dối trá nào, tôi không còn cảm thấy bối rối nữa.

Dưới sự dẫn dắt và bảo hộ của Sư phụ, cuối cùng tôi đã có thể rời khỏi trại lao động mà không phải viết bất kỳ thư đảm bảo hay tuyên bố nào.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/406522.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/6/19/185575.html

Đăng ngày 01-09-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share