Bài viết của một học viên ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-06-2020] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp từng làm việc trong lực lượng hành pháp. Cách mà tôi bắt đầu bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp quả là thần kỳ. Lúc bắt đầu cuộc bức hại, cũng giống như hầu hết các đồng nghiệp, tôi không biết về Đại Pháp. Tôi làm theo mệnh lệnh từ cấp trên và cố gắng ép các học viên bị cầm tù từ bỏ đức tin của mình.

Tôi không hiểu tại sao các học viên lại kiên định vào đức tin của họ đến vậy. Một vài người trong số họ cố gắng giảng chân tướng cho tôi, nhưng tôi đã không tin họ. Bây giờ thì tôi hiểu rằng mình đã bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tẩy não và mất năng lực phân biệt đúng sai.

Khi hiểu rõ hơn về các học viên, tôi phát hiện ra họ khác với những người khác. Họ trung thực, tốt bụng, biết tha thứ và khoan dung. Đối mặt với cuộc bức hại bất công, họ nhất quyết không từ bỏ đức tin của mình, ngay cả khi mạng sống của họ bị đe dọa. Tôi đã bị tinh thần của họ làm cho xúc động. Họ khiến tôi bắt đầu suy nghĩ về một câu hỏi mà tôi đã thắc mắc từ khi còn nhỏ: Mục đích của cuộc sống là gì?

Người tham gia bức hại bước vào tu luyện Pháp Luân Công

Tại nơi làm việc, mỗi người chúng tôi được đưa cho một cuốn Chuyển Pháp Luân, hy vọng rằng chúng tôi sẽ tìm được thứ gì đó mà chúng tôi có thể sử dụng để tranh luận và công kích các học viên. Nhưng khi đọc cuốn sách, tôi cảm thấy một dòng năng lượng chảy trong tim mình. Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp) không giống như các phương tiện truyền thông nhà nước mô tả. Cuộc bức hại đã và thực sự sai lầm. Đó là một vấn đề chính trị nhạy cảm. Tôi không dám chia sẻ suy nghĩ của mình với các đồng nghiệp.

Khi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi xuất hiện một số triệu chứng bệnh và tôi biết rằng Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho mình. Tôi hồi phục sau hai ngày. Không chỉ thân thể tôi được thanh lọc mà quan điểm của tôi về thế giới và cuộc sống cũng thay đổi. Tôi trở thành một người khác. Sư phụ giảng:

“Rồi chuyển sinh, thác sinh vào một gia đình bần cùng. Từ bé đã chịu khổ; đến khi lớn đến lúc có thể hiểu biết được sự việc thì sư phụ đến; tất nhiên nó không nhận ra. Sư phụ dùng công năng khai mở phần tư duy tồn trữ trong nó, lập tức [nó nhớ] nghĩ ra ngay: chẳng đúng sư phụ là gì? Sư phụ nói với nó: hiện giờ tốt rồi, có thể luyện rồi. Như vậy trải qua bao nhiêu năm, sư phụ đem những điều này khác truyền lại cho nó.” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

Khi đọc đoạn này, tâm trí tôi đột nhiên khai mở. Đây chính là Sư phụ của mình! Tôi thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng.

Tôi bắt đầu tu luyện khi cuộc bức hại đang ở đỉnh điểm. Đây là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời tôi. Tôi cảm thấy thật may mắn khi có cơ hội trân quý được trở thành đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp.

Là một đệ tử Đại Pháp, khi Đại Pháp bị vu khống, các học viên đang bị tra tấn và công chúng bị lừa dối, tôi phải bước ra và giảng chân tướng. Tôi hiểu điều này, nhưng nó thực sự khó khăn đối với tôi. Công việc của tôi là bức hại Pháp Luân Công. Sao tôi có thể bước một bước như vậy? Đó là một khảo nghiệm lớn.

Tôi cẩn thận học Pháp và nhận ra mình nên đi con đường nào: Tôi nên tận dụng mọi cơ hội để giảng chân tướng và vạch trần bức hại. Đây là điều mà một đệ tử Đại Pháp nên làm.

Tôi bị bắt giữ và kết án hai năm tù vào năm 2015. Tôi không chỉ bị tra tấn về thể xác và tinh thần, mà gia đình tôi cũng bị tổn thất tài chính nặng nề. Để giải cứu tôi, con trai tôi đã phải đóng cửa công việc kinh doanh đầy hứa hẹn của mình. Vì tôi chưa loại bỏ được tất cả các chấp trước của mình vào tiền bạc, nên điều đó thật khó chịu.

Trong thời gian đó, nhiều chấp trước của tôi đã bị phơi bày: tâm giữ thể diện, lợi ích cá nhân, tâm tranh đấu, oán hận, tật đố, v.v.. Nhưng tôi không sợ. Sau khi được thả, tôi đã tìm được một công việc và giảng chân tướng bất cứ khi nào có cơ hội, sử dụng những trải nghiệm của chính mình để nói cho mọi người về cuộc bức hại tàn bạo.

Tôi nghe nói mấy lãnh đạo đơn vị nơi tôi từng làm việc đã qua đời hoặc bị vào tù vì những lý do khác nhau. Tôi cảm thấy buồn cho họ. Trong thời gian dài, những người như họ đã bị ĐCSTQ lợi dụng để tiến hành bức hại và do đó đã tự mình tạo vô số nghiệp chướng. Là đồng nghiệp cũ của họ, tôi cảm thấy mình có trách nhiệm giảng chân tướng cho họ.

Điều đó thật khó khăn, vì họ đã bị tẩy não. Do những chấp trước và tâm sợ hãi, tôi không làm điều đó ngay lập tức. Nhưng tôi đã nhanh chóng chính lại suy nghĩ của mình.

Giảng rõ chân tướng khi yêu cầu bồi thường

Cách đây vài năm, tôi đã nói chuyện với một vị giám đốc nơi tôi hiện đang làm việc, yêu cầu anh ta không được bức hại Pháp Luân Công. Anh ta nói rằng anh ta không được lựa chọn, vì anh ta phải kiếm sống. Tôi cảm thấy rất buồn – anh ta không biết rằng mình đang phạm tội ác và sẽ bị quả báo.

Khi một giám đốc mới đến, tôi tự hỏi làm thế nào để giảng chân tướng cho anh ấy, làm thế nào để thức tỉnh phần biết của anh?

Tôi đã đến văn phòng của anh và yêu cầu bồi thường cho mức lương mà tôi bị giữ khi bị cầm tù. Anh ấy có vẻ thờ ơ, nhưng tôi không bị dao động trước thái độ của anh. Tất cả những gì tôi muốn làm là giảng chân tướng cho anh ấy. Tôi nói chuyện với anh nhiều lần. Tôi nói rằng tôi đã nhận được lợi ích cả về sức khỏe lẫn tinh thần từ Pháp Luân Công như thế nào, hành vi và tư tưởng của tôi đã thay đổi ra sao, cách tôi đã buông bỏ chấp trước vào danh lợi, ngừng tranh đấu và bắt đầu nghĩ cho người khác trước.

Tôi cũng nói với anh rằng hầu hết các đồng nghiệp cũ của tôi tham gia bức hại đều bị quả báo. Tôi hỏi anh: “Không phải họ cũng là nạn nhân của cuộc bức hại sao, dù họ chỉ đơn giản thực hiện mệnh lệnh hay sao?” Tôi nói rằng tôi có trách nhiệm phải nói cho anh ấy hiểu rằng việc có phân biệt được đúng sai hay không quyết định số phận của một người.

Tôi nói rằng có lẽ anh nên minh bạch điều gì là tốt và điều gì là xấu và chọn một tương lai tươi sáng cho bản thân và gia đình mình. Tôi đưa cho anh một lá thư mà tôi đã viết cho tất cả các đồng nghiệp cũ. Thái độ của anh thay đổi, và anh có vẻ vui khi nhận lá thư.

Tôi đã tìm ra cách tốt nhất để giảng chân tướng cho anh ấy. Tôi được biết anh từng học trường luật nên tôi đã mang các hồ sơ về trường hợp của tôi đến văn phòng của anh. Tôi bảo anh hãy xem chúng, vì chúng cũng là tài liệu giảng chân tướng. Các chi tiết về việc tôi bị bức hại như thế nào và biện hộ của luật sư đều ở đó.

Sau khi nói chuyện với anh nhiều lần, sự chân thành của tôi cuối cùng đã khiến anh cảm động. Anh đọc hồ sơ và bảo tôi: “Chị bị oan. Chị nên kháng cáo. Tôi sẽ giúp chị lấy lại khoản lương mà chị bị giữ lại.” Tôi nói với anh rằng tâm nguyện chân thành nhất của tôi là giúp anh minh bạch chân tướng về Pháp Luân Công và cuộc bức hại.

Những thay đổi ở vị giám đốc đó đã khích lệ tôi. Tôi nhận ra rằng mình nên giảng chân tướng cho tất cả mọi người xung quanh, miễn là tôi có cơ hội nói chuyện với họ.

Lấy việc đòi bồi thường làm lý do, tôi đã nói chuyện với các nhân viên trong nhiều cơ quan chính quyền. Tôi cũng đã đến Phòng 610 địa phương. Nếu không phải vì lý do này, có lẽ tôi đã không có cơ hội nói chuyện với những người làm việc ở đó. Tôi gọi cho lãnh đạo Phòng 610 một vài lần. Anh ta đang đi công tác hoặc không ở văn phòng. Tôi biết anh ta đang cố gắng tránh mặt tôi – tà ác ở không gian khác đang cố gắng ngăn anh minh bạch chân tướng.

Một ngày, tôi đến văn phòng của anh ấy cùng một học viên khác. Bên ngoài tòa nhà, tôi gọi điện thoại di động cho anh, và anh nói anh đã ra khỏi thị trấn. Chúng tôi tìm cách vào tòa nhà và tìm được anh ở trong văn phòng. Anh có chút xấu hổ khi gặp chúng tôi.

Khi tôi nói với anh tại sao tôi lại ở đó, anh nói rằng không có chính sách nào cho phép anh ấy bồi thường cho tôi. Sau đó, tôi bắt đầu nói về Pháp Luân Công. Anh ngắt lời tôi và nói: “Chị được gì từ Pháp Luân Công chứ? Chị thậm chí còn mất cả lương của mình.” Tôi cố gắng trả lời anh, nhưng anh nói: “Nếu chị tiếp tục, tôi sẽ phải yêu cầu chị ra khỏi đây.” Anh ấy đã bị ĐCSTQ tẩy não nặng nề. Chúng tôi buộc phải rời đi.

Chúng tôi đến một cơ quan chính quyền khác. Giám đốc ở đó cho chúng tôi một số gợi ý. Tôi cảm ơn cô ấy và nói: “Cô đừng nghĩ tiêu cực về Pháp Luân Công. Chúng tôi chỉ đang cố gắng sống theo Chân-Thiện-Nhẫn.” Cô ấy nói: “Tôi không phản đối Pháp Luân Công. Đó là lựa chọn của chị.”

Cuối cùng, chúng tôi đến phòng tài chính của thành phố. Thông qua chúng tôi, một viên chức ở đó đã minh bạch chân tướng. Cô ấy cố gắng giúp đỡ bằng cách giới thiệu cho tôi một số viên chức, điều đó cho tôi cơ hội tốt để giảng chân tướng cho nhiều người hơn. Một trong số họ là trưởng phòng. Ông giải thích chi tiết làm thế nào để giải quyết các thủ tục ở mỗi bước. Tôi cảm ơn ông ấy, và đưa cho ông lá thư tôi viết để giảng chân tướng và nói: “Xin hãy đọc lá thư này. Tất cả những trải nghiệm của tôi đều ở trong đó.” Tôi có thể nói rằng ông ấy cảm thông và muốn giúp tôi.

Bước cuối cùng của quy trình bồi thường là lấy chữ ký của phó thị trưởng, vì vậy tôi đã đến nói chuyện với ông. Khi không thể gặp được ông, tôi đã viết cho ông một lá thư.

Lấy lại các vật dụng của mình từ cảnh sát

Khi tôi bị bắt giữ vào năm 2015, cảnh sát đã lấy đi nhiều đồ đạc của tôi, bao gồm một máy tính và một máy in. Sau khi được thả, tôi quyết định yêu cầu họ trả lại tất cả những món đồ mà họ đã tịch thu và tận dụng tình huống đó để giảng chân tướng cho họ.

Ở đồn cảnh sát, tôi chào hỏi trưởng đồn và các nhân viên cảnh sát khác như bạn cũ. Tôi không có chút thù hận hay ác cảm nào. Tôi muốn họ thấy cái thiện và khoan dung của một học viên. Họ chấp nhận những gì tôi nói và đồng ý rằng chúng tôi nên được tự do tín ngưỡng. Họ không hiểu tại sao các học viên lại treo băng-rôn và áp phích ở những nơi công cộng – họ nghĩ đó là hành vi phá hoại. Tôi giải thích rằng các phương tiện truyền thông nhà nước nói dối về Pháp Luân Công, vì vậy công chúng không có cách nào để biết sự thật. Vì vậy, các học viên phải sử dụng tiền của mình để làm tài liệu vạch trần cuộc bức hại.

Vị trưởng đồn rất tử tế. Anh nói: “Chị đến đây chứng tỏ chị tin tôi.” Tôi nói: “Tôi ở đây để khuyên anh đừng tham gia bức hại nữa. Nếu anh còn tiếp tục, anh sẽ trở thành con dê thế tội.” Anh mỉm cười và nói: “Cách đây một tháng, hai học viên Pháp Luân Công bị tố cáo treo biểu ngữ ở nơi công cộng. Họ bị đưa đến đây. Chúng tôi chỉ điền biên bản và sau đó để họ đi.”

Tôi nói rất vui vì anh đã lựa chọn đúng. Sau đó, anh bảo tôi rằng tất cả các vật dụng của tôi đã được gửi đến phòng cảnh sát cấp cao hơn. Anh nói: “Đã hai năm rồi. Tôi không thể đảm bảo rằng đồ đạc của chị vẫn còn ở đó. Nếu chúng không còn ở đó nữa, tôi sẽ lấy tiền túi của mình mua cho chị một chiếc máy tính và máy in mới.”

Tôi cảm ơn anh và đưa cho anh một lá thư giảng chân tướng mà tôi đã viết. Sau đó, quả thật anh đã mua cho tôi một chiếc máy in mới bằng tiền của mình.

Giảng chân tướng trong quá trình kháng cáo

Năm 2018, tôi quyết định kháng cáo lên tòa án thành phố yêu cầu xét xử lại vụ án của tôi. Thẩm phán tòa án trung cấp thành phố đã từ chối tiếp nhận vì liên quan đến Pháp Luân Công. Ông ấy cũng từ chối cho tôi biết tên. Tôi quyết định rằng mình cần giảng rõ chân tướng cho các thẩm phán.

Tôi gọi cho người đứng đầu tòa án và nói với ông ta rằng một trong những thẩm phán đã từ chối gặp tôi nhiều lần, và điều đó là bất hợp pháp. Tôi nói với ông rằng, nếu tôi còn tiếp tục bị từ chối gặp mặt, tôi sẽ kháng cáo lên tòa án cấp cao hơn. Tôi nói: “Tập Cận Bình [người đứng đầu ĐCSTQ] sắp đến Hắc Long Giang. Nếu ông không xử lý trường hợp của tôi, tôi sẽ cố gắng lên tiếng trong chuyến thăm này.” Ông ta cố gắng trấn tĩnh tôi và bảo tôi gửi hồ sơ của mình cho ông ta.

Nhân viên bưu điện từ chối xử lý thư của tôi. “Đây là về Pháp Luân Công. Nếu tôi gửi đi, tôi có thể mất việc.” Tôi đã phải gửi các hồ sơ qua thư chuyển phát nhanh.

Một tháng sau, người đứng đầu tòa án chỉ định hai thẩm phán xem xét vụ việc của tôi. Tôi đã nói chuyện với họ trong thời gian dài, giải thích lý do tại sao tôi muốn tái thẩm. Tôi nói với họ rằng, trong suốt lịch sử, tất cả các cuộc bức hại đức tin đều thất bại và những người chịu trách nhiệm đã bị trừng phạt. Tôi nói: “Tôi hy vọng rằng anh có thể nhận rõ chính tà và không trở thành con dê thế tội cho ĐCSTQ. Đối xử công bằng với các học viên Pháp Luân Công sẽ mang lại cho anh một tương lai tươi sáng.”

Hai ngày sau, tôi được biết đơn kháng cáo của tôi đã bị từ chối và bản án ban đầu được giữ nguyên. Mặc dù kháng cáo thất bại, nhưng tôi có cơ hội nói chuyện với nhiều nhân viên tòa án. Một trong các thẩm phán cùng tuổi với tôi. Tôi chia sẻ với cô ấy về những trải nghiệm của mình và gia đình tôi đã ủng hộ tôi như thế nào. Tôi nói với cô ấy: “Chồng tôi đã cố gắng hết sức để giải cứu tôi, vì anh ấy tin rằng tôi chẳng làm gì sai cả.” Thẩm phán đã xúc động. Cô cho biết một trong những người bạn của cô từ thời đại học, một anh chàng rất tốt bụng, cũng là một học viên. Tôi cũng nói với cô ấy về lịch sử tà ác của ĐCSTQ. Cô ấy rất vui khi được tôi giúp thoái Đảng.

Trong quá trình này, tôi đã gặp nhiều quan chức chính quyền. Nếu có cơ hội, tôi giảng chân tướng trực diện cho họ. Nếu không có cơ hội nói chuyện, tôi đưa cho họ lá thư mà tôi đã viết. Tôi gắng hết sức đánh thức lương tâm của họ và cho họ thấy vẻ đẹp của Đại Pháp và sự thiện lương của một đệ tử Đại Pháp.

Tôi cũng đã loại bỏ được nhiều chấp trước trong quá trình này, bao gồm tâm lo lắng, tức giận, tâm đòi công bằng. Bây giờ tôi đã bình hòa hơn, và luôn lấy mục đích giảng chân tướng làm ưu tiên hàng đầu.

Nhìn lại 20 năm tu luyện với nhiều niềm vui cùng các khổ nạn. Tôi đã rất may mắn được đắc Pháp. Nhờ sự dẫn dắt và bảo hộ của Sư phụ, tôi đã trưởng thành hơn trong tu luyện. Con xin cảm tạ Sư phụ vì đã cho con cơ hội thực hiện sứ mệnh thần thánh, dẫn dắt con đến viên mãn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/6/24/407502.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/7/20/185943.html

Đăng ngày 21-08-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share