Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-05-2020] Khi bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại và tra tấn, tôi có thể tăng cường chính niệm và buông bỏ chấp trước vào sinh tử. Tuy nhiên, khi đối mặt với tình thì tôi lại thấy khó mà buông bỏ được.

Cuộc bức hại mà tôi đã trải qua gây áp lực rất lớn cho chồng và con trai tôi. Họ lo sợ tôi sẽ bị bắt một lần nữa.

Một ngày nọ, vị trưởng tiểu khu của chúng tôi đến nhà và yêu cầu tôi viết một bản hối quá thư. Tôi nói với ông ta rằng: “Tôi đã trở nên khỏe mạnh nhờ tu luyện Đại Pháp. Đại Pháp đã cứu tôi. Vì sao ông không cho tôi tu luyện? Tôi không làm gì sai khi chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn!”

Thấy tôi quá kiên định, vị trưởng tiểu khu liền rời đi. Tuy nhiên, áp lực tâm lý lên con trai tôi ngày càng tăng khi cháu đọc được các tin tức trên mạng nói rằng chính quyền có thể bắt giữ tôi bất cứ lúc nào, cho dù tôi có ký hối quá thư hay không.

Cuộc trò chuyện chân thành

Tôi cảm thấy đau lòng khi con trai tôi suốt ngày lo lắng. Cháu hốc hác vì căng thẳng và không thể ăn được, đồng thời còn bị chứng mất ngủ hành hạ. Vì thế, tôi nhẹ nhàng đến bên cháu và nói: “Mặc dù con không tu luyện, nhưng con biết Đại Pháp hảo và gia đình ta đã được thụ ích rất nhiều từ Đại Pháp. Con không cần phải sợ Đảng cộng sản.”

“Chúng ta có Sư phụ Lý bảo hộ, và chỉ những gì Sư phụ nói mới được tính. Lần này, mẹ bị bắt vì những chấp trước của mẹ, và đám hắc thủ đã nhìn thấy những sơ hở này và lợi dụng chúng. Từ nay trở đi, mẹ chỉ chiểu theo các yêu cầu của Đại Pháp trong mọi việc mẹ làm, và mẹ chắc chắn sẽ bình an”.

“Từ khi mẹ bắt đầu tu luyện Đại Pháp, không chỉ thân tâm mẹ được khỏe mạnh, mà cha con cũng được hưởng lợi. Chẳng phải Sư phụ đã vài lần bảo hộ cha con khi ông ấy lâm bệnh nặng sao?”

Cuối cùng, tôi nói với cháu rằng: “Tà đảng sẽ sụp đổ, và chúng ta nên làm mọi việc theo lương tâm của mình. Con là một nam tử hán, và con nên đứng lên để chống lại cường bạo. Ngay cả mẹ còn không sợ thì con sợ gì kia chứ?”

Với sự khích lệ của tôi, cuối cùng cả chồng và con trai tôi đều bình tâm trở lại. Cùng lúc đó, tôi bắt đầu phát chính niệm thanh trừ các nhân tố tà ác thao túng họ khiến họ can nhiễu tôi đi giảng chân tướng cứu người.

Tôi muốn thanh lý tâm sợ hãi của họ và giúp họ thấu hiểu thông điệp “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” từ sâu thẳm trong tâm.

Bản chất kết dính của tình

Dù đã phát chính niệm, nhưng mỗi khi tôi ra ngoài, chồng tôi vẫn rất lo sợ. Tôi có thể hiểu được suy nghĩ của anh, nhưng là một học viên, sao tôi lại có thể không nói với mọi người về Đại Pháp và giúp đỡ họ?

Cách mà chồng tôi nhìn tôi khiến tôi bị cuốn theo cho đến khi tôi sa lầy vào tình. Kết quả là tôi đã bỏ lỡ cơ hội giúp khá nhiều người có tiền duyên với mình. Điều này làm tôi cảm thấy vô cùng ân hận.

Sư phụ Lý giảng:

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm”. (Bài trừ can nhiễu, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tôi biết rằng chỉ có thông qua học Pháp thì tôi mới có thể thoát khỏi chấp trước vào tình. Tôi cũng tập trung phát chính niệm cường đại. Dần dần, tôi trở nên thoải mái hơn một chút và tìm cách cải biến tâm thái của mình.

Sư phụ cũng giảng:

“Tu luyện cần phải tu luyện trong ma nạn, [để] xem [đối với] thất tình lục dục chư vị có thể dứt bỏ hay không, có thể coi nhẹ hay không. Chư vị chấp trước chính vào những thứ ấy, thì chư vị không tu xuất lai được. Bất kể sự việc gì cũng có quan hệ nhân duyên; vì sao người ta có thể làm người? Chính là vì người ta có ‘tình’; người ta vì cái ‘tình’ này mà sống; tình cảm thân quyến, tình cảm nam nữ, tình cảm với cha mẹ, cảm tình, tình bè bạn, thực thi công việc cũng có tình, ở đâu cũng không tách khỏi cái ‘tình’ ấy; muốn làm hay không, cao hứng hay không, yêu và ghét, hết thảy mọi thứ trong toàn bộ xã hội nhân loại đều từ cái ‘tình’ ấy mà ra. Nếu ‘tình’ kia chẳng đoạn, thì chư vị không thể tu luyện được. Người ta nếu nhảy ra khỏi cái ‘tình’ này, thì không ai động đến chư vị được, tâm người thường không động đến chư vị được; thay vào đó là ‘từ bi’, vốn là điều cao thượng hơn”. (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã đọc đoạn Pháp này nhiều lần, và tự hướng nội. Cuối cùng, tôi tìm thấy chấp trước của mình vào tình. Tâm chấp trước này đến từ đâu? Nó đến từ tâm sợ hãi.

Mặc dù tôi không sợ chết, nhưng tôi lại sợ gia đình tôi bị tổn hại. Tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ để chuyển hóa cái tình của mình thành lòng từ bi.

Mặc dù chồng và con trai tôi bị áp lực và chịu thống khổ, nhưng họ là những chúng sinh đã biết rõ chân tướng và được đắc cứu. Vậy đối với những người không biết rõ chân tướng, nhưng họ cũng là thân nhân của Sư phụ, thì họ thật đáng thương biết mấy!

Quy chính một số việc thiết yếu

Làm cách nào để tôi có thể nói gia đình mình đừng lo lắng mỗi khi tôi ra ngoài giảng chân tướng về cuộc bức hại? Tôi quyết định dùng khoảng thời gian mà tôi thường đi chợ vào buổi sáng để tiếp cận mọi người.

Khi tôi ra ngoài vào buổi sáng, có nhiều công nhân từ ngoài thị trấn đến làm việc tại một số công trình đang xây dựng. Nhiều người trong số họ rất dễ tiếp nhận những lời tôi nói về việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Vài tháng sau, khi thời tiết thay đổi, tất cả bọn họ đều rời đi và trời trở nên mau tối hơn. Tôi tự hỏi mình nên làm gì tiếp theo.

Vì thế, tôi đã thảo luận việc này với hai đồng tu trong nhóm học Pháp của chúng tôi: “Tôi muốn có đủ thời gian vào buổi chiều tối để giảng chân tướng cho mọi người về Đại Pháp. Đó là lúc mọi người tan ca, còn học sinh thì tan trường. Gia đình tôi sẽ không còn lo lắng về việc tôi ra ngoài làm việc Đại Pháp nữa. Bởi vậy họ cũng sẽ không thấy lo cho tôi.”

Chúng tôi phối hợp với nhau như một chỉnh thể. Họ giúp tôi chuẩn bị các tài liệu giảng chân tướng, phát chính niệm để giúp tôi đảm bảo an toàn, và học Pháp cùng tôi khi tôi trở về.

Với sự giúp đỡ của các đồng tu và sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, bất kể trời mưa hay tuyết rơi, hoặc ngay cả khi tôi gặp những người không đồng ý tiếp nhận chân tướng, thì tôi vẫn bình an vô sự.

Chân chính đạt đề cao

Nếu có ai đó bắt đầu chửi rủa tôi, thì tôi sẽ hướng nội xem liệu mình còn ôm giữ tâm tranh đấu vốn đã bị văn hóa Đảng nhồi nhét sâu đậm hay không.

Có lần, tôi tình cờ gặp một người tin vào những lời tuyên truyền của ĐCSTQ chống lại Pháp Luân Đại Pháp và muốn đưa tôi đến đồn cảnh sát. Tôi mỉm cười với anh ấy và nói: “Tôi ở đây để chúc anh bình an, vậy mà anh lại muốn đưa tôi đến đồn cảnh sát sao?”

Ngay sau đó, anh ta nói: “Thôi được rồi, tôi sẽ để chị đi. Tôi làm việc này là để kiếm sống”.

Tôi nói: “Anh đừng tiếp tục làm việc này nữa, vì nó không tốt cho anh”. Anh ta vẫy tay chào tôi và rời đi.

Trừ một số trường hợp ngoại lệ, thì hầu như mọi người đều cảm kích tôi. Có lần, một người biết được chân tướng đã nói với tôi rằng: “Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời! Chúng tôi thực sự cảm ơn chị từ tận đáy lòng!”

Mỗi lần nghe họ khen ngợi, tôi vô cùng biết ơn Sư phụ đã giúp tôi cứu họ. Dù cho hoàn cảnh có khó khăn đến đâu, tôi vẫn không cảm thấy khổ nhọc. Tôi tin rằng mình không nên lãng phí một phút giây nào mà Sư phụ đã gánh chịu cự đại để kéo dài thời gian cho chúng ta.

Tôi đã mơ một giấc mơ, trong đó tôi ngồi trên một chuyến tàu hỏa, chạy trên đoạn đường ray vừa xây xong, xuyên qua những rặng núi. Tôi ngộ ra rằng cuối cùng tôi đã gây dựng được một con đường cho chính mình.

Cứu người giữa đại dịch

Ngay khi vừa hoàn thành việc phát các tờ lịch giảng chân tướng trước thềm Tết Nguyên đán năm nay, thì chúng tôi nghe tin về virus Trung Cộng (còn gọi là virus corona, hay Covid-19). Mỗi ngày, nhìn thấy số người thiệt mạng gia tăng ở khu vực nông thôn, các học viên trong nhóm chúng tôi cảm thấy rất buồn. Tất cả chúng tôi đều nghĩ rằng đây sẽ là cơ hội cuối cùng mà Sư phụ cấp cho chúng tôi để cứu người, và chúng tôi biết rằng mình phải tận dụng mọi nguồn lực sẵn có.

Vì thế, ba người chúng tôi đã phân chia nhiệm vụ. Cô Lý và tôi ra ngoài vào ban ngày để giảng chân tướng, còn bà Hà thì chịu trách nhiệm chuẩn bị tài liệu cho chúng tôi.

Tôi đảm nhận việc phát tài liệu đến từng hộ gia đình. Trong dịp Tết Nguyên đán, chúng tôi gọi điện thoại cho mọi người và nói với họ: “Xin hãy ghi nhớ, ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”

Chúng tôi coi mỗi ngày trôi qua như là ngày cuối cùng của Chính Pháp. Cô Lý nói rằng: “Nếu tôi không ra ngoài giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho mọi người, thì ngày hôm đó tôi thấy lãng phí thời gian vô cùng”.

Sau đó, thành phố của chúng tôi cũng bị phong tỏa. Có nhiều người canh gác trên các nẻo đường, và xe cảnh sát tuần tra để kiểm soát người dân. Tuy nhiên, những người đi bộ có thể dễ dàng ra vào các khu nhà, miễn là họ đeo khẩu trang. Hầu như không có một bóng người trên đường.

Khi ấy, tôi lo lắng đến mức gần như phát khóc: “Bạn đang ở đâu, hỡi các chúng sinh trong thế giới của tôi? Xin hãy nhanh chóng bước ra. Nếu bạn không bước ra, thì bạn sẽ đánh mất cơ hội của mình”.

Khi tôi đang nghĩ như vậy, có một ai đó đã đi về phía tôi. Tôi nhanh chóng tiến đến chỗ anh ấy và nói: “Xin chào, anh khỏe không? Tôi có thể gửi tặng anh một chiếc bùa hộ mệnh không?”

Ngay trước khi tôi lấy nó ra, anh ấy bắt đầu la lên: “Gì thế này? Chị có phải Pháp Luân Đại Pháp không?” Tôi cảm thấy hơi lạ, nên đã nhanh chóng cầu xin Sư phụ giúp đỡ để ngăn anh ta phạm tội với Đại Pháp và rời đi.

Về sau, tôi bắt đầu nhớ ra anh ta là một trong những sĩ quan cảnh sát địa phương. Tôi đã hướng nội để xem vì sao mình gặp nguy hiểm.

Tôi tin rằng đó là do cái tình của tôi đối với chúng sinh trong thế giới của mình, cùng với tâm sợ hãi và lo lắng. Trong những ngày này, cảnh sát thường hay đến khu căn hộ của tôi.

Có người nói với chồng tôi rằng: “Cộng đồng khu dân cư đã thu xếp cho cảnh sát tìm kiếm các học viên Pháp Luân Đại Pháp”. Tôi biết rằng đây là một khảo nghiệm đối với tôi. Là một đệ tử thời kỳ Chính Pháp, tôi phải phủ nhận triệt để các an bài của cựu thế lực bằng cách làm theo những gì mà Sư phụ yêu cầu chúng ta.

Kiên định trong Pháp

Sư phụ giảng:

“Tu luyện thật khó; khó [là ở chỗ] bất kể khi trời đổ đất sụp, tà ác điên cuồng bức hại, [lúc] liên quan đến sống chết, vẫn có thể vững vàng tiến bước trên con đường tu luyện của [bản thân] chư vị; bất kể sự việc gì ở xã hội nhân loại đều không can nhiễu được đến bước đi đều chân trên con đường tu luyện”. (Lộ, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tôi đã học thuộc và nhẩm đoạn Pháp này, đồng thời cầu xin Sư phụ giúp đỡ để tăng cường chính niệm của mình. Dù tình hình có khó khăn đến mấy, tôi vẫn ra ngoài mỗi ngày để giảng chân tướng cho mọi người về Đại Pháp.

Nhóm học Pháp của chúng tôi chưa bao giờ nghỉ một ngày nào. Chúng tôi không chỉ học Pháp, mà còn phát chính niệm mỗi giờ một lần. Chúng tôi khích lệ lẫn nhau và chia sẻ kinh nghiệm của mình trong việc giảng chân tướng.

Chẳng hạn như cô Lý đề nghị thay vì bước đầu tiên tặng bùa hộ mệnh cho một người nào đó thì tôi nên giảng chân tướng cho họ trước.

Vì thế, tôi đã ra ngoài vài lần cùng cô Lý để quan sát cách cô ấy thực hiện quá trình giảng chân tướng. Cô ấy rất chân phương và bình dị như thể đang trò chuyện với một người bạn. Khi đối mặt với xe cảnh sát và các nhân viên cảnh sát đang làm nhiệm vụ tuần tra, cô ấy chỉ cần phớt lờ họ và nói chuyện với mọi người như bình thường. Khi quan sát cô ấy, tôi đã thấy rõ thiếu sót của mình.

Sau đó, tôi bắt đầu trò chuyện với mọi người. Và dù cho tôi có thể đưa thông tin về Đại Pháp vào cuộc trò chuyện của mình hay không thì tôi vẫn dùng thiện tâm đối đãi với họ.

Kết quả là tôi đã dần dần trở nên thoải mái hơn. Cho dù tôi có thể giúp được bao nhiêu người thoái xuất khỏi ĐCSTQ thì tôi vẫn sẽ kiên định tiếp cận với mọi người mỗi ngày, làm tốt ba việc và trở thành một đệ tử chân chính.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/8/404920.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/6/14/185515.html

Đăng ngày 17-08-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share