Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-12-2919] Học viên Yan đã bị bắt vào mùa Hè năm 2018 và bị giam giữ trong một trại tạm giam. Một tài xế xe buýt đã báo cáo cô với công an vì cô giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho mọi người trên xe buýt.

Chúng tôi đã đến thăm gia đình cô, hy vọng có thể giúp cô được thả. Tuy nhiên, gia đình không muốn làm bất cứ điều gì với chúng tôi, thậm chí còn dọa sẽ báo chúng tôi cho công an.

Sau khi thảo luận về sự việc này tại nhóm học Pháp địa phương, nơi Yan cũng tham dự, một số học viên lo sợ bị báo cáo. Một số học viên phàn nàn về gia đình, và một số thì rời nhóm vì tâm sợ hãi.

Gia đình Yan đã không tới thăm cô trong trại tạm giam, họ cũng không mang cho cô chút quần áo hay tiền bạc nào. Việc đó cứ kéo dài trong chín tháng.

Một số học viên biết chị gái Yan và đã cố gắng liên lạc với cô ấy, nhưng cô không sẵn sàng làm việc với chúng tôi. Chúng tôi chỉ có thể phát chính niệm cho Yan, hướng nội và chờ một bước đột phá.

Giảng chân tướng cho người thường ở trạm xe buýt

Sư phụ đã giảng:

“Hễ ở đâu xuất hiện vấn đề, thì ở đó cần giảng thanh chân tướng. Dẫu kết quả cuối cùng là như thế nào, thì thông qua sự việc này, chư vị cũng có cơ hội tiếp xúc với rất nhiều người, sẽ giảng chân tướng trên một diện rất rộng.” (Giảng Pháp tại Pháp hội vùng đô thị New York [2003])

Yan đã bị một tài xế xe buýt báo cáo, vì vậy tôi quyết định nhân cơ hội này giảng chân tướng cho nhân viên tại hai bến xe buýt gần nhà Yan.

Có khoảng năm nhân viên tại nhà ga đầu tiên. Tôi đã giải thích những lo lắng của mình liên quan đến trường hợp của Yan, nhưng tâm tôi đã không tĩnh. Tôi đánh rơi một chiếc cốc khỏi bàn khi đang xoay người, nhưng thật may mắn nó không bị vỡ. Tôi xin lỗi và nhặt nó lên, thì một chiếc khác lại rơi.

Một trong những tài xế xe buýt đã mở miệng chửi mắng. Lúc đầu tôi nghĩ anh ấy đang chửi tôi, nhưng thực ra anh đang mắng người nào đã đặt những chiếc cốc ở đó.

Tôi đã bình tĩnh lại và bắt đầu nói với họ về trường hợp của Yan và chân tướng về Đại Pháp.

Một người trong phòng điều hành đã hỏi tôi về tuyến xe buýt có liên quan đến sự việc. Tôi không biết, vì vậy tôi đã rời đi và không nói chuyện với họ nữa.

Tôi đã tới bến xe buýt thứ hai, người quản lý ở đó đã dành thời gian để nói chuyện với tôi. Tôi đã nói với anh ấy về trường hợp của Yan, và giảng chân tướng về Đại Pháp.

Liên lạc với chị gái của Yan

Sau khi học Pháp nhóm, học viên Qin nói rằng một số học viên đã mang quần áo và quyên góp được 3.000 Nhân dân tệ đến cho Yan.

Tuy nhiên, chúng tôi cần giấy chứng nhận tạm giam của Yan từ gia đình cô ấy để vào trại. Nhưng vì gia đình Yan đã từ chối tiếp chuyện chúng tôi, học viên Qin đã hỏi một học viên khác xem anh ấy có thể phô tô một giấy chứng nhận tạm giam của mình khi bị giam trước đây không.

Tôi đã không nghĩ rằng điều này là đúng, và chuẩn bị chia sẻ những suy nghĩ của mình với các học viên khác thì đoạn Pháp sau của Sư phụ tiến nhập vào trong tâm tôi:

“Thực ra, làm đệ tử Đại Pháp, lúc ấy nếu niệm ngay chính, điều nghĩ đến là tu luyện, là có trách nhiệm, là nên làm thật tốt, thì chư vị nên âm thầm khiến cho chỗ mà chư vị cảm thấy chưa hoàn thiện làm nó thực thi cho tốt, đó mới là điều đệ tử Đại Pháp nên làm. Nếu các đệ tử Đại Pháp đều có thể thực hiện như thế, thì việc gì cũng nhất định sẽ làm được hết sức tốt đẹp” (Tinh tấn hơn nữa)

Tôi nhận ra rằng mình không nên bình luận về các khía cạnh đúng hay sai của cách tiếp cận đó mà nên chủ động viên dung và làm tốt những gì cần làm.

Tôi nói: “Xin hãy đợi. Để tôi liên lạc với chị gái Yan. Xin hãy phát chính niệm.”

Mọi người lặng lẽ phát chính niệm trong khi tôi gọi điện cho chị gái Yan. Tôi nói với cô ấy: “Yan đã tới thăm chồng tôi hai lần khi tôi bị bắt để xem liệu cô ấy có thể giúp gì cho tôi không, và bây giờ cô ấy đang bị bắt giam. Tất cả chúng tôi đều muốn cố gắng hết sức để giúp cô ấy.”

Tôi nói với cô ấy lý do mình bị bắt, bị tạm giam và bị kết án, cũng như tình huống trong trại tạm giam.

Chị của Yan đã khóc, và nói: “Tôi không muốn chị phải cho người khác xem những vết sẹo của mình. Chị đã không sợ chúng tôi sẽ báo cáo về chị. Đừng lo, tôi sẽ không bao giờ làm việc đó. Trong chín tháng, chúng tôi đã cố gắng cầu cứu nhiều người, nhưng không ai muốn giúp chúng tôi.”

Chúng tôi đã đồng ý gặp nhau vào ngày hôm sau.

Sau cuộc gọi, tôi cảm thấy như muốn khóc và có chút phấn khích.

Cuộc gặp mặt hiệu quả

Khi gặp chị gái Yan, tôi nhận ra rằng cô ấy quan tâm đến Yan rất nhiều và lý do cô ấy giận giữ là vì Yan đã không sống theo kỳ vọng của mình.

Chúng tôi đã nói chuyện khoảng ba giờ. Trong giờ đầu, cô ấy liên tiếp phàn nàn về Yan và Đại Pháp.

Đồng thời, tôi hướng nội để xem liệu mình có bất cứ điều gì trong tâm không kính Sư kính Pháp hay không. Cô ấy phàn nàn về mức sống nghèo khó của các học viên, điều đó khiến tôi nhận ra rằng mình đã không thích làm việc nhà.

Cô ấy nói về việc các học viên đã gây ấn tượng xấu ra sao với mọi người, điều mà tôi cũng muốn phàn nàn. Tôi cũng muốn phàn nàn rằng cô ấy đang phàn nàn về Yan.

Cô ấy hỏi tôi: “Tại sao luôn là Yan bị bắt chứ không phải người khác?” điều này cũng làm tôi khó chịu một chút.

Tuy nhiên, tôi vẫn khá bình tĩnh và cố gắng giải thích các vấn đề dựa trên thể ngộ của mình về Đại Pháp.

Khi chị của Yan phàn nàn về việc dường như Yan luôn bị bắt mà không phải người khác, tôi nói: “Thực sự, chúng tôi không hy vọng người khác phải chịu điều tương tự chỉ vì người thân của chúng ta phải chịu đựng. Một người tốt sẽ không bao giờ có suy nghĩ như vậy.”

Tôi nhận ra rằng mình cũng từng có những suy nghĩ cực đoan như vậy ẩn sâu trong tâm. Tôi phàn nàn về lý do tại sao mình luôn luôn là người chịu trách nhiệm cho việc này.

Mặc dù chị gái của Yan đã không đồng tình với tôi, nhưng thái độ của cô đã thay đổi trong cuộc trò chuyện và dần dần bình tĩnh trở lại.

Sau đó cuộc nói chuyện của chúng tôi đã tập trung vào cách tốt nhất để giúp em gái của cô ấy.

Tôi hướng nội sau buổi gặp mặt và tìm thấy lối tư duy của tâm oán hận và tật đố. Tôi đã phát chính niệm để loại bỏ chúng.

Gia đình tham gia đội giải cứu

Chị gái của Yan nói với tôi rằng công an đe dọa cô ấy không được thuê luật sư và nói rằng nếu cô làm như vậy, thì luật sư chỉ nên đồng ý với một tội danh để Yan có thể được giảm án.

Tôi nói với cô ấy cách chồng tôi phối hợp với một luật sư để phản bức hại. Tôi nói: “Nếu cô thừa nhận có tội, cô đồng ý đã làm điều gì đó sai trong khi cô không làm. Sau đó, cô chờ đợi để bị kết án. Tuy nhiên, nếu cô không thừa nhận tội và đứng lên vì chính nghĩa, thì chính thẩm phán đã làm sai khi kết án một học viên vô tội vào tù.”

Suy nghĩ của cô ấy dần trở nên minh bạch, cô ấy nói: “Chị nói đúng! Chúng tôi đã quá sợ hãi! Cô ấy quyết định thuê luật sư do các học viên giới thiệu.”

Chúng tôi đã có một vài cuộc gặp mặt tiếp theo, theo đó tôi mang cho cô ấy cuốn Chuyển Pháp Luân, Cửu Bình, một bản án và lời biện hộ của mình, cùng một số sách về luật pháp.

Khi tôi chuẩn bị rời nhà tới buổi gặp đầu tiên của chúng tôi, tôi đã thấy sáu hoặc bảy viên công an trong vườn hoa công cộng. Tôi đã không biết tại sao họ ở đó, nhưng tôi có ý niệm rằng họ không thể can nhiễu đến mình.

Tôi lấy những gì cần thiết từ nhà mình và đi ra ngoài.

Sau vài lần gặp chị của Yan, tôi nhận thấy cô ấy đã mạnh mẽ hơn nhiều.

Cô ấy nói với tôi rằng hai vợ chồng cô đã quyết định tham gia đội giải cứu Yan. Cô nói: “Sau khi hai vợ chồng tôi đọc bản luận tội và biện hộ của chị, chúng tôi không ngờ công an đã làm giả chứng cứ. Vì vậy, chúng tôi quyết định phải giúp luật sư.”

Chị gái của Yan cho biết cô không còn tâm sợ hãi và quyết định tới đồn công an để nói chuyện với các nhân viên ở đó.

Sau đó cô được phép gửi một kiện hàng cho Yan, điều mà trước đây không thể.

Con xin cảm tạ Sư phụ, vì đã cấp cho nhóm học Pháp của chúng con cơ hội để cùng nhau đề cao! Cảm ơn các bạn đồng tu đã vô tư phó xuất!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/12/20/在营救同修中向内找修自己-397251.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/7/7/185787.html

Đăng ngày 17-08-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share