Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-02-2020] Năm nay tôi đã 89 tuổi, nhưng mái tóc của tôi vẫn một màu đen, trên mặt tôi có rất ít nếp nhăn, tôi không bị viễn thị và có một ngoại hình hoàn hảo. Tôi đi bộ nhanh như gió và trèo lên cầu thang như có người đẩy phía sau.

Trước khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi có đủ loại bênh tật, gồm có viêm quanh khớp vai thể đông cứng, chứng loạn sản cổ tử cung, bệnh suy thận nặng khiến chân tôi sưng lên và bệnh đau dạ dày mãn tính kèm theo nôn mửa. Tôi còn nghi ngờ rằng tôi bị ung thư dạ dày.

Tôi đã thử nhiều phương pháp điều trị để cố chữa chữa khỏi các bệnh của mình, nhưng không không có cách nào giúp được.

Vào ngày 6 tháng 9 năm 1996, tôi đã may mắn bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp khi có một người bạn giới thiệu cho tôi. Lúc đó tôi 65 tuổi, và đó là ngày đã thay đổi cuộc đời của tôi. Tại điểm học Pháp, lần đầu tiên tôi được nghe bản thu âm các bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí.

Khi tôi tỉnh dậy vào buổi sáng hôm sau, tôi cảm thấy một thứ gì đó đang xoay chuyển trên khắp cơ thể của mình, và tôi cảm thấy thật dễ chịu. Đêm đó, có một học viên nói với tôi: “Bạn có tiền duyên tới học Đại Pháp bởi vì Sư Phụ Lý đã thanh lý bản thể và cấp cho bạn một Pháp Luân”. Sự phấn khích của tôi không thể diễn tả thành lời!

Càng học Pháp nhiều hơn, tôi hiểu ra lý do tại sao mọi người lại mắc bệnh và họ phải làm gì để có thể trừ bỏ nó đi, cũng như hiểu được ý nghĩa của “quay trở về bản nguyên của sinh mệnh” bằng cách trở thành “một người tu luyện tinh tấn”.

Sư phụ Lý giảng:

“Muốn hết bệnh, trừ nạn, tiêu nghiệp, thì những người này phải tu luyện, [phải] ‘phản bổn quy chân’ đó chính là điều mà các loại [môn pháp] tu luyện đều nhìn nhận. Con người phải phản bổn quy chân, đó mới là mục đích chân chính để làm người”. (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Đó là khi tôi quyết định đi trên con đường phản bổn quy chân. Một tháng sau, tất cả bệnh tật của tôi đều biến mất. Tôi đã không phải uống một viên thuốc nào suốt 22 năm qua.

Chứng thực vẻ đẹp của Đại Pháp khi bị giam giữ

Vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), đã phát động toàn quốc cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp. Điều này đã khiến tôi và các đồng tu cảm thấy choáng váng. Tại sao một pháp môn tu luyện tốt như vậy lại bị cấm? Có gì là sai khi làm người tốt chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn? Vài người trong chúng tôi phỏng đoán rằng chính quyền trung ương đã không hiểu Đại Pháp và đã phạm sai lầm.

Vào ngày 29 tháng 12 năm 2000, với mục đích giảng chân tướng cho chính quyền trung ương, hàng chục học viên và tôi đã bắt tàu đi tới Bắc Kinh. Nhưng họ hàng của một người nào đó đã báo cho cảnh sát, và chúng tôi đã bị dẫn đi ngay khi xuống tàu. Những cảnh sát được trang bị vũ khí hạng nặng đã đứng xếp hàng ở nhà ga xe lửa, và họ đã áp giải chúng tôi lên trên một chiếc xe tải và đi qua các đường phố.

Bất chấp sự sỉ nhục này, trong tâm chúng tôi luôn bình tĩnh bởi vì chúng tôi tin rằng chúng tôi thực sự là những người tốt và không làm sai gì cả.

Tôi đã bị giam giữ trái phép 2 năm rưỡi khi tôi 70 tuổi. Những người biết tôi nói rằng: “Ở tuổi này, chắc bà ấy sẽ không sống nổi”.

Held in a forced labor camp for more than two years, I endured unimaginable physical and mental torture. One practitioner fell ill due to severe malnutrition and was taken home by a relative.

Tôi bị giam giữ trong một trại lao động cưỡng bức hơn hai năm và tôi đã phải chịu đựng sự tra tấn tàn bạo cả về thể xác và tinh thần. Một học viên bị ốm vì bị suy dinh dưỡng nặng và được người thân đưa về nhà.

Những người bị bắt giữ đến trại lao động và rời đi, hết nhóm này đến nhóm khác. Hầu hết họ đều không ổn định về mặt tinh thần khi mới tới. Họ khóc và la hét suốt ngày.

Tôi nhớ đến lời giảng của Sư phụ:

“Hãy dùng lý trí để chứng thực Pháp, dùng trí huệ để giảng rõ chân tướng, dùng từ bi để hồng Pháp và cứu độ thế nhân”. (Lý Tính, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Dù đi tới bất cứ đâu, các đệ tử Đại Pháp vẫn luôn chứng thực Pháp.

Do vậy tôi luôn dùng thiện tâm để đối đãi với các tù nhân mới tới và an ủi họ. Sau khi họ bình tĩnh trở lại, họ hỏi tôi: “Chúng tôi ở đây là bởi vi phạm pháp luật. Tại sao các bạn, những người tốt như vậy, lại ở đây?” Tôi nói với họ rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tu luyện chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.

Tôi chăm sóc họ và chia sẻ đồ dùng với họ. Khi con trai mang tới đồ ăn và các nhu yếu phẩm hàng ngày, tôi cho họ mà không để lại dự trữ. Những lời nói và hành động của tôi đã làm mọi người vô cùng xúc động, kể cả lính canh.

Trong tâm họ đều biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Sau khi họ được phóng thích khỏi trại lao động, rất nhiều người đã tới thăm và mang quà cho tôi.

Lính canh không cho tôi luyện công, nhưng với sự giúp đỡ của các tù nhân khác, tôi đã có thể luyện công hàng ngày trong hai năm liên tục.

Sư phụ giảng:

“Giác ngộ giả xuất thế vi tôn

Tinh tu giả tâm đốc viên mãn

Cự nạn chi trung yếu kiên định

Tinh tấn chi ý bất khả chuyển”. (Kiên định, Hồng Ngâm II)

Tạm diễn nghĩa:

“Người giác ngộ là lấy điều xuất thế làm tôn quý

Người tu chuyên tâm [tinh thuần] là đặt tâm vững chắc vào viên mãn

Trong nạn lớn cần kiên định

Ý chí tinh tấn không thể thay đổi”.

Với sự bảo hộ, chỉ dạy và động viên của Sư phụ, tôi đã bươc đi trên con đường tu luyện với chính niệm chính hành. Pháp lý của vũ trụ Chân-Thiện-Nhẫn đã gắn chặt trong trái tim tôi.

Tháng 04 năm 2003, khi tôi ra khỏi trại lao động, tôi bị giảm cân nghiêm trọng, các con của tôi đã khóc khi chúng nhìn thấy tôi. Lúc đó, dường như tôi trông có vẻ yếu ớt, nhưng tinh thần của tôi lại rất tốt và bước đi nhanh nhẹn.

Các thành viên trong gia đình chứng kiến huyền năng của Đại Pháp

Hơn 20 năm qua, Sư phụ đã điều chỉnh thân thể cho tôi. Tôi đã trải qua hai lần nghiệp bệnh lớn. Lần đầu vào tháng 11 năm 2007 khi tôi đột nhiên cảm thấy không khoẻ, ho, đi tiểu thường xuyên, và sốt cao. Con trai của tôi cảm thấy sợ hãi và muốn đưa tôi đi bệnh viện, nhưng tôi nói: “Không sao, mẹ có Sư phụ bảo hộ, mẹ sẽ khoẻ nhanh thôi”.

Trong quá trình tiêu trừ nghiệp, và trong giai đoạn khó chịu nhất này, tôi kiên định học Pháp và luyện công mỗi ngày. Tôi còn nhớ Sư phụ giảng rằng:

“Nan nhẫn năng nhẫn, Nan hành năng hành”. (Bài giảng thứ 9, Chuyển Pháp Luân)

“Chính niệm chính hành

Tinh tấn bất đình

Trừ loạn Pháp quỷ

Thiện đãi chúng sinh”. (Chính Thần, Hồng Ngâm II)

Tạm diễn nghĩa:

“Niệm chân chính hành vi chân chính

Tinh tấn không dừng lại

Diệt trừ quỷ đang làm loạn Pháp

Lấy Thiện đối đãi với chúng sinh”. (Thần Chân Chính, Hồng Ngâm II)

Vào ngày thứ bảy, tất cả các triệu chứng bệnh tật của tôi đều đã biến mất.

Lần thứ hai xảy ra vào tháng 10 năm 2014 khi tôi 83 tuổi. Bệnh tật ập đến nhanh chóng. Một cơn ho dữ dội làm ngực tôi đau thắt. Có máu trong đờm, nước mắt không kiểm soát được và dịch mũi tiết ra. Tôi cũng bị mất ngủ.

Con trai và cháu tôi lại cảm thấy rất lo lắng: “Ở tuổi của mẹ, mẹ nên đi tới bệnh viện”. Tôi nói chắc chắn rằng: “Đừng sợ! Mẹ sẽ khỏi thôi”.

Sư phụ giảng:

“Cuồng ác tứ niên bão

Ổn đà hàng bất mê

Pháp đồ kinh ma nạn

Trọng áp chí bất di

Sư đồ bất giảng tình

Phật ân hóa thiên địa

Đệ tử chính niệm túc

Sư hữu hồi thiên lực”. (Sư Đồ Ân, Hồng Ngâm II)

Tạm diễn nghĩa:

“Tà ác điên cuồng như bốn năm gió bão

Nắm vững bánh lái dẫn thuyền đi không lạc hướng

Đồ đệ Đại Pháp trải qua ma nạn

Dưới áp lực [bức hại] nặng nề mà ý chí vẫn không lay chuyển

Giữa Sư phụ và đệ tử không giảng tình [nghĩa]

[Mà là] ơn của Phật biến hóa cả trời đất

Đệ tử chính niệm mà đầy đủ

Thì Sư phụ sẽ đủ sức đưa trở về trời”. (Ơn Thầy Trò, Hồng Ngâm II)

Một lần nữa, nghiệp bệnh đến và rời đi rất nhanh. Sáu ngày sau, tôi đã hoàn toàn bình phục. Một lần nữa gia đình tôi lại được chứng kiến uy lực thần kỳ của Đại Pháp.

Thị lực của tôi bắt đầu xấu đi khi tôi khoảng 45 tuổi. Mọi thứ nhìn mờ đi. Tôi đã mua một cặp kính từ một cửa hàng bên đường và đeo nó trong vòng hơn 10 năm. Nhưng sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, một ngày kia tôi đã làm rơi và nó bị vỡ. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã không để tôi phải đeo chúng nữa. Tôi thử đọc và viết mà không cần kính, và thị lực của tôi ngày một trở nên tốt hơn. Đọc, viết hoặc may vá vào buổi đêm đã không còn là vấn đề với tôi nữa. Trái tim tôi tràn ngập niềm vui.

Từ khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi bắt đầu đọc bản bỏ túi của sách Chuyển Pháp Luân. Tôi thường im lặng hợp thập và từ tận sâu đáy lòng cảm ân Sư phụ. Trải nghiệm của tôi đã truyền cảm hứng cho một số học viên lớn tuổi và củng cố sự tự tin của họ trong việc luyện công. Thị lực của một số người đã nhanh chóng được cải thiện.

Bốn thế hệ gia đình chúng tôi sống chung với nhau. Tôi có một con trai, một cháu trai và một chắt. Mâu thuẫn giữa chúng tôi xảy ra thường xuyên.

Sư phụ giảng:

“Tại các hoàn cảnh đều đối xử tốt với người khác, lấy Thiện đãi người, huống là thân nhân chư vị. Đối với ai cũng vậy, đối với cha mẹ, đối với con cái đều tốt, ở đâu cũng cân nhắc đến người khác; cái tâm ấy không phải là tự tư, mà là tâm từ thiện, là từ bi”. (Bài giảng thứ 6, Chuyển Pháp Luân)

Chúng ta tu luyện trong xã hội người thường. Chúng ta đều có gia đình. Nếu chúng ta thực sự làm theo những yêu cầu của Sư phụ, những người trong gia đình chúng ta sẽ ủng hộ Đại Pháp và hỗ trợ chúng ta trong tu luyện. Tôi luôn ghi nhớ lời Sư phụ giảng rằng, nếu mâu thuẫn xảy ra, chúng ta phải giữ vững tâm tính, hướng nội và giữ bình tĩnh.

Gia đình tôi thường rất bận, do vậy tôi làm tất cả công việc như đi chợ, nấu ăn và làm việc nhà. Chỉ đến năm ngoái, con dâu tôi mới bắt đầu giúp tôi, để tôi đỡ vất vả hơn.

Con xin cảm tạ Sư phụ vì đã cứu con thoát khỏi vũng lầy thế giới người thường này và không ngừng giúp con thanh lý thân thể, tẩy tịnh tư tưởng. Con cảm thấy rằng con là người hạnh phúc nhất thế gian!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/2/27/401711.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/6/16/185533.html

Đăng ngày 10-08-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share