Bài viết của một đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi tại Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 31-1-2020] Sau khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2012, từ một người ích kỷ, đạo đức thấp kém, tôi đã dần dần cải biến thành một người tốt. Thân thể của tôi cũng trở nên rất khỏe mạnh, có thể nói Đại Pháp đã khiến tôi lột xác.

Từ nhỏ tôi là đứa trẻ rụt rè và luôn vâng lời, từ tiểu học tới đại học đều học tại các trường trọng điểm. Năm tôi 8 tuổi, bố mẹ tôi ly hôn vì bố tôi có người khác. Mẹ tôi không đủ khả năng nuôi tôi, nên tôi lớn lên cùng bố và mẹ kế, sau này họ có một người con gái. Họ vẫn luôn không hài lòng về việc tôi không đi theo mẹ đẻ, nên trong suốt 11 năm sống cùng bố, tôi phải chịu đủ mọi sự dày vò, đó là sự dày vò về tinh thần. Bề ngoài tôi không bị đánh chửi hay ngược đãi, nhưng thực tế tôi phải chịu tổn thương rất lớn.

Có thể nói khi đó tôi như một người đã đặt một chân qua cánh cửa địa ngục. Rồi xuất hiện một bước ngoặt. Năm 2005, mẹ tôi đắc Pháp. Vì lo lắng cho mẹ, tôi đã đọc một lượt hết cuốn Chuyển Pháp Luân không sót chữ nào, đọc xong mới thấy an tâm. Đây cũng là cơ sở cho việc sau này tôi đắc Pháp. Trong mộng lúc gặp nguy hiểm, tôi đã biết cách niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo!”, còn dạy người nhà niệm câu chân ngôn chín chữ này.

Thoáng chốc đến năm 2012, cuộc sống của tôi dường như đi vào ngõ cụt, những dày vò mà tôi phải đối diện thật khó mà chịu đựng nổi. Lúc này tôi nghĩ tới Đại Pháp, trong tiềm ý thức tôi biết rõ chỉ có Sư phụ mới có thể cứu tôi. Tôi nói với mẹ rằng tôi muốn tu luyện, bà đã nhanh chóng nhờ đồng tu tìm cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân. Khi đó cuối tuần tôi đọc sách Đại Pháp, còn ngày thường tranh thủ lúc rảnh rỗi nghe băng ghi âm các bài giảng Pháp của Sư phụ. Sau khi đắc Pháp, những khổ não trước đây của tôi không còn nữa, tôi cảm thấy cuộc sống tươi đẹp hơn.

Đầu năm 2016, nghiệp tư tưởng của tôi xuất ra một cách mãnh liệt, bản thân tôi biết cần làm một người tốt, thế nhưng những tư tưởng bất hảo không ngừng tuôn ra, tôi không thể áp chế được. Lúc này tôi thực sự cảm thấy quan sinh tử đang tới. Tôi biết chỉ có Sư phụ mới có thể giúp tôi, tôi liền tăng cường học Pháp. Lúc đó hai mẹ con tôi ở ký túc xá của công ty, mẹ tôi vì giảng chân tướng cho bảo vệ ký túc xá mà bị báo cáo. Lãnh đạo tìm đến tôi, nói rằng chỉ cần sau này không giảng chân tướng thì vẫn có thể ở lại ký túc xá, tôi đã từ chối. Chúng tôi đã tìm được một phòng trọ khác ở trung tâm thành phố, liền dọn ra ngoài.

Lúc đó thân thể tôi đang tiêu nghiệp rất nặng. Thường thường cuối tuần tôi tăng cường học Pháp, trạng thái tốt lên một chút, nhưng vào những ngày trong tuần tôi phải đi làm, trạng thái lại tệ đi. Tôi liền xin nghỉ việc ở công ty. Ba ngày đi làm cuối cùng, tôi có cảm giác chịu không nổi, chân trái bước đi rất đau. Bình thường tôi đi làm về nhà mất 10 phút, nhưng ngày cuối cùng tan ca tôi mất nửa tiếng đồng hồ mới về đến nhà.

Lúc mới bắt đầu tiêu nghiệp, từ mu bàn chân phải tới bắp chân ban đầu chỉ trầy chút da, về sau vết thương càng ngày càng lớn, đóng vảy, thỉnh thoảng lại chảy dịch, sau một thời gian còn có mùi hôi. Lúc rửa vết thương, tôi phát hiện bên trong vảy đều thối rữa, sau khi bỏ lớp vảy đi thì mu bàn chân xuất hiện một cái hố lớn, có thể nhìn thấy gân với thịt bên trong, bắp chân và chân phải của tôi đều sưng. Chân trái của tôi cũng vô cùng đau đớn, thân thể rất yếu nhược.

Với tình trạng đó, mẹ tôi bảo tôi hãy nói với bố tôi. Ông ấy đến, nói tôi bị nhiễm trùng máu gì đó, nếu không đi bệnh viện sẽ phải cắt chân. Tôi rất kiên định nói với bố rằng tôi sẽ không đi viện. Lúc đó miệng vết thương của tôi là dùng băng gạc và băng dán che lại, tôi rất sợ ông ấy bóc vết thương ra để nhìn, nhưng ông ấy cũng không nhìn mà chỉ cằn nhằn vài câu rồi bỏ đi.

Những ngày tiêu nghiệp trầm trọng, chân phải của tôi sưng lên không thể ngồi song bàn, luyện Pháp Luân Trang pháp có lúc đứng không vững. Tôi nghĩ rằng mình phải cố gắng ngồi song bàn luyện công. Kiên trì như thế sau một tuần, miệng vết thương đã nhỏ lại một cách thần kỳ, chỉ còn bằng hai phần ba lúc trước, chỗ gân lộ ra bên ngoài cũng được thịt che đi. Sau một thời gian, chân trái của tôi cũng không đau nữa.

Tôi kiên trì mỗi ngày đều luyện công, học ba bài giảng Pháp, mỗi buổi sáng đều ra ngoài phối hợp cùng đồng tu giảng chân tướng (đồng tu giảng chân tướng, tôi đi theo phát chính niệm, ký tên). Sau khi tình hình tốt lên, mỗi ngày tôi kiên trì luyện công hai lần. Kiên trì như vậy sau chín tháng, đùi phải đã không còn sưng nữa, miệng vết thương ở chân phải đã thu nhỏ lại rất nhiều. Trong quá trình ấy đã bài xuất rất nhiều dịch độc, lúc ấy phần da chân đi giày cho tới mu bàn chân đều biến thành màu đen. Khi miệng vết thương ở chân phải khép lại, có rất nhiều sợi gân mọc lại. Lúc này tôi mới biết, trước đó gân ở chân đều bị đứt, lúc đầu nhìn thấy những đầu trắng chính là gân chân. Lúc mẹ rửa chân cho tôi, tôi cũng hỏi, nhưng mẹ lo tôi sợ hãi nên không nói. Gân chân của tôi bị đứt mà vẫn có thể đi lại, là nhờ có Sư phụ bảo hộ!

Sư phụ đã giúp tôi tịnh hoá thân thể từ tầng thâm sâu. Hiện tại da tôi đã mịn màng, thân thể khỏe mạnh lên rất nhiều, giống như Sư phụ đã biến một quả táo thối thành một quả táo lành lặn.

Con xin cảm tạ Sư phụ đã từ bi cứu độ, cảm ơn sự chăm sóc của mẹ tôi, cảm ơn các đồng tu trong nhóm học Pháp và nhóm giảng chân tướng. Khi đó trên đường tôi đi rất chậm, các đồng tu đều đợi tôi, cổ vũ cho tôi.

Con xin cảm tạ Sư phụ!

Cảm ơn các đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/1/31/青年弟子-走过病业大关-400526.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/6/6/185399.html

Đăng ngày 16-08-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share