Bài viết của mười học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tại Bắc Kinh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-05-2020] (Tiếp theo Phần 2)

Mười người chúng tôi sinh ra vào những năm thập niên 90 của thế kỷ 20 tại Trung Quốc. Chúng tôi từng cư xử như hầu hết những người trẻ tuổi khác. Chúng tôi tự cho mình là trung tâm, thích bon chen tranh đấu, thích xem phim và chơi điện tử, quan tâm đến danh tiếng của bản thân, truy cầu sự nhìn nhận từ người khác và khát khao trở nên nổi tiếng. Chúng tôi nhiệt tình với bạn bè và sẽ làm tất cả vì họ, kể cả khi cần phải chiến đấu.

Pháp Luân Đại Pháp làm cho chúng tôi trở thành người tốt hơn

Trong tu luyện, có nhiều lúc dường như khó mà buông bỏ chấp trước, nhưng miễn là chúng ta sống theo nguyên lý “Chân-Thiện-Nhẫn” của Đại Pháp, thì khổ nạn có thể lại là một bước ngoặt hướng tới một tương lai tốt hơn.

Tu khứ tâm tự ti

Trước khi tu luyện, Mạt Mạt không thích nói chuyện với mọi người. Do đó, mọi người nghĩ rằng cô ấy lạnh lùng và không hòa đồng. Sau khi đắc Pháp, Mạt Mạt nhận ra rằng cô phải buông bỏ nỗi sợ hãi nói chuyện với người khác. Trong khi học Pháp nhóm, tới lượt cô đọc đến một đoạn Pháp của Sư phụ:

“[Lời] nào nên nói, dùng Pháp nhận định thấy phù hợp với tiêu chuẩn tâm tính người luyện công thì không thành vấn đề; vả lại chúng ta còn phải giảng Pháp, tuyên truyền Pháp, do đó không nói nữa cũng không được.” (Bài giảng thứ tám–Chuyển Pháp Luân)

Đúng vậy, làm sao có thể giảng chân tướng nếu chúng ta không nói?

Mạt Mạt đã tìm ra lý do không muốn nói chuyện với mọi người. Đó là bởi vì giọng của cô nghe khác với người bình thường, và cô đã sợ mọi người cười chê mình. Cô dần dần mở rộng tâm hồn, có được dũng khí để nói chuyện, và bắt đầu nói chuyện với mọi người. Có lần, cô thậm chí còn hát trên sân khấu trong một sự kiện của công ty cô.

Dĩ nhiên, Mạt Mạt cũng nhớ những lời Sư phụ dạy:

“Chúng ta mở miệng nói, đều [cần] chiểu theo tâm tính của người luyện công mà nói, không nói những lộng ngữ thị phi, không nói những lời bất hảo.” (Bài giảng thứ tám–Chuyển Pháp Luân)

Cô không bao giờ nói sau lưng người khác. Đôi khi thực sự tức giận, cô cũng sẽ không nói gì gây tổn thương tới người đó. Nếu ai đó nói với cô một bí mật, cô cũng sẽ giữ lời hứa và giữ bí mật. Dần dần, Mạt Mạt nhận ra rằng mọi người đã thay đổi, và muốn làm bạn với cô. Một lần, Mạt Mạt tình cờ nghe được các đồng nghiệp của cô nói về Pháp Luân Đại Pháp. Cô chủ động tham gia và thậm chí còn mời một đồng nghiệp tới nhà mình. Trước khi rời đi, đồng nghiệp của cô đã tải về cuốn Chuyển Pháp Luân và hào hứng nói: “Tôi hứa sẽ đọc toàn bộ cuốn Chuyển Pháp Luân!”

Tiểu Mộng có một người bạn cùng phòng không phải là học viên. Vì lý do an toàn, cô thường tới một cửa hàng Trà Sữa Trân Châu để học Pháp, và sau đó tới nhà một học viên để luyện công. Đôi khi Tiểu Mộng không mua Trà Sữa, cô sẽ bị đuổi khỏi cửa hàng. Ngoài ra, việc luôn tới nhà của người học viên kia cũng không thuận tiện. Cô nghĩ: “Lý do tại sao mình không muốn để bạn cùng phòng thấy mình luyện công là vì làm vậy mình sẽ an toàn không bị bức hại.”

Tiểu Mộng nghĩ: “Mình là một học viên, sao mình lại có thể lo sợ mọi người nhìn thấy mình tu luyện Đại Pháp? Đại Pháp là một điều rất tuyệt vời, tại sao mình phải sợ? Nỗi sợ này chắc chắn là một vật chất tiêu cực.”

Tiểu Mộng quyết định tống khứ nó. Trước khi đi làm vào sáng hôm sau, cô bắt đầu luyện công trong ký túc xá. Sau khi cô luyện công xong, bạn cùng phòng đã không nói gì, do đó tâm sợ hãi của cô đã được thanh trừ. Kể từ đó, cô luyện công công khai mỗi ngày trong phòng trọ ký túc, và cũng đủ can đảm để giảng chân tướng.

Tiểu Âm và người chị song sinh của mình bị một khối u nang (một sự phát triển bất thường trên vùng da ở xương sống). Chị của Tiểu Âm đã phẫu để cắt bỏ khối u, nhưng nó để lại một vết sẹo lớn. Sau ca phẫu thuật, chị của Tiểu Âm phải đảm bảo rằng vùng phẫu thuật không bị nhiễm trùng.

Một ngày nọ, khối u của Tiểu Âm bắt đầu chảy máu, và cô bắt đầu hoảng loạn khi đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng. Cô quay sang học Pháp và ngay khi cô mới mở cuốn Chuyển Pháp Luân, cô thấy Pháp của Sư phụ:

“Chúng tôi sẽ tịnh hoá thân thể họ, để họ có thể tu luyện lên cao tầng. Trong khi tu luyện tại tầng thấp nhất, có một quá trình, chính là thân thể chư vị được hoàn toàn tịnh hoá cho đến triệt để; tất cả những gì không tốt tồn tại trong tư tưởng, quanh thân thể tồn tại trường nghiệp lực và những nhân tố làm thân thể không được khoẻ mạnh; toàn bộ những thứ ấy phải được thanh lý ra hết. Nếu chẳng thanh lý, mang theo thân thể nhơ nhớp, thân thể đen bẩn và tư tưởng dơ xấu như vậy, thử hỏi có thể đạt đến tu luyện lên cao tầng được không?” (Bài giảng thứ nhất–Chuyển Pháp Luân)

Nước mắt bất giác rơi xuống, cô biết rằng Sư phụ đang tịnh hóa thân thể mình, điều đó có nghĩa là cô đang tiêu nghiệp. Cô không còn sợ nữa. Ngày hôm sau, vết thương đã lành. Sau một thời gian, khối u của cô bắt đầu sưng trở lại, và lần này khối u của cô chảy máu ở một khu vực khác. Có mủ và máu, và khi nó đóng vảy nó có màu đen nâu. Chị gái cô đã thực sự lo lắng và bảo cô hãy phẫu thuật cắt bỏ nó sớm nhất có thể. Tiểu Âm nói: “Em ổn. Đây là Sư phụ đang tịnh hóa cơ thể em, chị không cần lo lắng.”

Tiểu Âm hiểu rằng mọi thứ xảy ra đều có lý do. Cô biết rằng mủ và máu là những vật chất xấu cần phải loại bỏ.

Sư phụ giảng:

“Trong quá trình tu luyện chính là tiêu nghiệp, chính là chịu khổ. Chư vị không chịu khổ thì nghiệp kia vẫn không tiêu được, cho nên những thống khổ trên thân thể ấy, cái đó không nhất định là chuyện xấu.” (Kiến nghị tại Hội nghị Phụ đạo viên Pháp Luân Đại Pháp Bắc Kinh 1994–Pháp Luân Đại Pháp nghĩa giải)

Để chắc chắn, không lâu sau khi khối u đã lành, chị của Tiểu Âm ấn vào khối u và Tiểu Âm không cảm thấy đau chút nào. Phải mất vài ngày để vết thương được lành lặn.

Vài ngày sau, khối u của cô lại bắt đầu sưng lên. Nó chảy máu, mủ và bong vảy. Nhưng lần này quá trình diễn ra nhanh hơn nhiều. Cô nhận ra nhiều lúc cô đã sợ hãi khi nhìn vào khối u. Cô lo sợ mình có tâm sợ hãi, lo rằng mình sẽ dao động trong tu luyên. Cô không muốn nhìn vào khối u đóng vảy vì nó quá xấu, đó là tâm sắc dục. Khi cô thấy vết thương đang lành, cô sinh tâm hoan hỉ. Tiểu Âm hiểu rằng nghiệp của cô đang lộ ra từng tầng và chờ để được thanh trừ. Là người tu luyện, khi người đó gánh chịu khổ nạn, nghiệp lực có thể chuyển hóa thành đức. Cô tự nhủ: “Chẳng phải mình đã nhất cử lưỡng đắc sao? Sư phụ đã cho mình cơ hội để đề cao tầng thứ, mình sẽ không buông lơi.”

Tiểu Âm thể ngộ được lời giảng của Sư phụ:

“Là vì công này tăng trưởng tầng thứ nhanh chóng phi thường, một tầng thứ chỉ trong thời gian ngắn là qua rồi, chư vị không cảm giác thấy, trên thực tế bệnh đã khỏi rồi. Bệnh trạng về sau là điều mà tôi gọi là “kiếp nạn” đã tới, chư vị quan sát cảm nhận thật chi tiết xem, là không giống với bệnh trạng vốn có của chư vị.” (Chương V-Trả lời nghi vấn– Pháp Luân Công)

Tiểu Âm thả lỏng tâm trí, và không lâu sau, cô đã hoàn toàn bình phục. Cái “nghiệp bệnh” của cả Tiểu Âm và chị cô cho thấy hai kết quả hoàn toàn khác nhau. Chứng kiến sự thay đổi của Tiểu Âm, chị cô cũng bắt đầu tu luyện.

Buông bỏ tự ngã: Tình hình thay đổi

Du Du luôn học tốt ở trường và nghĩ rằng đã tìm được một nơi làm việc tốt. Tuy nhiên khi cô bắt đầu công việc, cô gặp nhiều vấn đề. Người giám sát của cô rất nghiêm khắc, và sẽ thường khiển trách cô trước mặt những người khác. Các đồng nghiệp cũng cảm thấy ái ngại cho Du Du.

Du Du nhớ những lời Sư phụ giảng:

“…là vì chư vị không phải người thường, chư vị phải bước ra khỏi người thường. Chư vị không thể dùng cái Lý của người thường để yêu cầu bản thân; chư vị phải dùng tiêu chuẩn cao để yêu cầu chư vị;” (Giảng Pháp tại Mahattan – Giảng Pháp tại các nơi X)

Cô không phàn nàn và chỉ nghĩ sẽ làm tốt hơn trong tương lai.

Du Du thường là người cuối cùng rời khỏi văn phòng. Khi cô có thời hạn phải hoàn thành việc, cô sẽ hoàn thành nó ở nhà, đôi khi thức khuya tới tận nửa đêm. Mặc dù vậy, những người quản lý của cô vẫn không vui và yêu cầu cô làm lại dự án. Một lần, những người quản lý của Du Du nói: “Chất lượng công việc của cô luôn rất kém. Nếu cô tiếp tục như vậy, cô sẽ phải chuyển sang bộ phận khác. Tôi sẽ không cần cô nữa.” Du Du cảm thấy như cả thế giới của cô sụp đổ. Cô hướng nội và nghĩ: “Mình sẽ luôn có được điều mình muốn nếu cố gắng hết sức. Sư phụ đã an bài để mình nhận ra rằng con người không kiểm soát được nhiều thứ. Tuy nhiên, bản thân mình đã có một động lực trong mọi việc làm, đó là: mình muốn được công nhận.”

Sư phụ giảng:

“Phật gia độ nhân không nói điều kiện, [cũng] không có giá cả” (Bài giảng thứ nhất–Chuyển Pháp Luân)

Du Du thể ngộ được Pháp của Sư phụ, nỗ lực buông bỏ chấp trước. Thỉnh thoảng, cô chép Pháp và dần dần loại bỏ được sự tiêu cực trong chính mình. Do đó, người giám sát của cô đã thay đổi thái độ với Du Du và không khiển trách cô nhiều nữa. Sau bữa trưa, người giám sát của cô thậm chí còn đề nghị cô đi dạo cùng. Nếu Du Du làm việc ngoài giờ, người giám sát của cô sẽ mời cô ăn bánh quy, và kiên nhẫn dạy cô cách thực hiện một dự án nào đó. Nó thực sự là một sự xoay chuyển tình thế hoàn toàn đối với Du Du!

Mạch Tử phụ trách phát triển chương trình học trong một trường học mới được thành lập. Khối lượng công việc của cô là rất lớn và thời gian hoàn thành phải nhanh. Trước khi được tuyển dụng, ông chủ đã hứa với cô rằng sẽ tuyển dụng thêm ba đồng nghiệp nữa. Trên thực tế, Mạch Tử là người duy nhất làm trong bộ phận của cô và cô được yêu cầu làm công việc của mọi người. Mạch Tử không nghĩ quá nhiều và chỉ muốn làm tốt công việc của mình.

Cô đã làm việc rất chăm chỉ và luôn hoàn thành công việc. Cô cũng rất chu đáo và thân thiện, tất cả đồng nghiệp của cô nghĩ rằng cô phải là ông chủ. Trong một cuộc họp, ông chủ Mạch Tử đã ngạo nghễ nói: “Những gì Mạch Tử làm không đủ tốt, những người khác nên học bài học từ đó và làm tốt công việc của mình!”

Mạch Tử đã cố kìm nước mắt cho đến khi về nhà. Cô nói với Tiểu Đào: “Mình có cả triệu lý do để phàn nàn về cô ấy, nhưng là người tu luyện, chúng ta cần nhẫn chịu và không tranh cãi lại. Mình đang làm việc của ba người, và cố gắng hết sức có thể để giảm bớt khối lượng công việc của sếp, làm sao cô ấy vẫn có thể đối xử với mình như thế này?”

Tiểu Đào nói: “Nhìn bề ngoài, dường như là bạn đúng, nhưng là người tu luyện, chúng ta có tiêu chuẩn cao hơn để chiểu theo. Tất cả xảy ra đều có lý do, bạn cần bình tĩnh lại và suy nghĩ về nó.”

Sau khi Mạch Tử bình tĩnh lại, cô ngộ ra những gì Sư phụ giảng:

“những người cá biệt là đã đến mức là hoàn toàn không thể đụng đến [họ] nữa, hễ nghe một tí không lọt tai là lập tức không chịu được, hễ đụng phải chấp trước cá nhân liền ‘nổ tung’ lên; cái thứ đó đã rất ngoan cố, rất lớn rồi. Không thể chịu bị người khác nói, không thể bị người phê bình, dẫu có làm sai rồi thì cũng không thể bị nói [phê bình]; như thế thì làm sao được? Đó đâu phải là người tu luyện?” (Giảng Pháp tại Mahattan–Giảng Pháp tại các nơi X)

“dẫu chư vị đúng hay không đúng, vấn đề [đúng-sai] ấy đối với một người tu luyện mà giảng là hoàn toàn không trọng yếu. Không được cứ tranh luận mãi, không được nhấn mạnh vào là ai đúng ai sai. Có người vẫn luôn cứ nhấn mạnh rằng mình là đúng; chư vị đúng, chư vị không sai, vậy thì sao? Là đề cao trong Pháp chăng? Dùng nhân tâm để nhấn mạnh đúng-sai, bản thân đó đã là sai rồi;” (Giảng Pháp tại Mahattan–Giảng Pháp tại các nơi X)

Mạch Tử đã gặp nhiều mâu thuẫn, nhưng cô luôn nói: “Bạn đúng rồi! Tôi thực sự đã không nhận ra mình đã làm gì sai. Cảm ơn bạn đã chỉ ra điều này cho tôi. Bạn có thể giúp tôi sửa chữa thiếu sót của mình, tôi thực sự rất biết ơn.” Dần dần, trường học càng ngày càng tốt, học sinh càng ngày càng đông. Sếp của cô thậm chí muốn Mạch Tử đảm nhận vai trò Hiệu Trưởng và điều hành trường học.

Yến Tử gặp bạn trai của cô, Đại Hải, thông qua Đại Pháp. Cả hai người sẽ luôn nghĩ cho người kia trước và gần như không bao giờ cãi nhau.

Khi Yến Tử lần đầu gặp Đại Hải, cô sẽ luôn lo lắng liệu Đại Hải có học Pháp hay không. Gần như mỗi ngày cô đều hỏi: “Hôm nay anh đã học Pháp chưa? Hôm nay anh đã luyện công chưa?” Sau đó, Đại Hải nói với Yến Tử rằng nếu cậu không học Pháp hay chưa luyện công ngày hôm đó, cậu sẽ cảm thấy xấu hổ ngay cả khi nói chuyện với Yến Tử. Yến Tử ngộ ra rằng mặc dù cô không trực tiếp nói ra với Đại Hải rằng: “Em không tin anh”, nhưng cô đã tỏ ra thiếu sự tin tưởng.

Sư phụ đã giảng:

“Tu luyện lộ bất đồng

Đô tại Đại Pháp trung

Vạn sự vô chấp trước

Cước hạ lộ tự thông

Tạm diễn nghĩa:

Con đường tu luyện tuy khác nhau

Nhưng đều trong Đại Pháp

Tất cả sự việc không có chấp trước

Con đường dưới chân sẽ tự thông suốt”

(Vô trở-Hồng Ngâm II)

Mọi thứ đều được Sư phụ an bài, tại sao tôi lại phải lo lắng? Nếu tôi nhìn thấy vấn đề ở người khác, nó có thể là điều tôi cần tu luyện tốt hơn. Tôi không nên an bài con đường cho người khác. Yến Tử đã buông bỏ tâm lo lắng, Đại Hải bắt đầu tinh tấn hơn trong tu luyện.

Khi Yến Tử mới bắt đầu tu luyện, cô đã phẫu thuật mí mắt để có hai mí. Biết rằng điều này có thể không phù hợp, Yến Tử vẫn không thể cưỡng lại sự cám dỗ để trở nên xinh đẹp hơn. Những lúc Đại Hải khen ngợi Yến Tử vì đôi mắt của cô, cô muốn độn thổ vì bối rối. Cô muốn kể cho Đại Hải nghe, nhưng lo lắng rằng điều đó có thể trở nên không tốt. Yến Tử đã quyết định, là một cặp, không nên giấu nhau bất kỳ bí mật nào. Cô đã dũng cảm nói với Đại Hải, và anh hoàn toàn thấy ổn với việc phẫu thuật mí mắt của cô, ngược lại còn an ủi cô. Ngay lúc đó, cô cảm nhận một trường khoan dung và từ bi mạnh mẽ.

Chấp trước sắc dục sẽ nổi lên bề mặt khi họ hẹn hò. Sư phụ đã giảng:

“Nhất là hiện nay ngoài xã hội cái gọi là ‘giải phóng tình [dục]’, [và] những thứ đồ khiêu dâm đang can nhiễu đến người ta. Một số người thấy nó [quan] trọng lắm; chúng ta là người luyện công, thì phải coi nó thật nhẹ.” (Bài giảng thứ sáu–Chuyển Pháp Luân)

Ban đầu, cả Yến Tử và Đại Hải đều không muốn thú nhận tâm sắc dục của họ. Sau này họ hiểu rằng đó là những chấp trước cần được loại bỏ và cần được xem xét nghiêm túc. Họ không nên che giấu nó và thay vào đó, nên khích lệ lẫn nhau. Đắm mình trong Phật quang vô biên của Đại Pháp, chúng ta nên liên tục thanh lọc bản thân. Họ đã nhận ra thứ khiến cho tình yêu càng bền chặt không phải là tình, mà là trách nhiệm, một điều vượt xa thứ cảm tình kia.

(Còn nữa)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/16/406405.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/27/185234.html

Đăng ngày 09-07-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share