Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 18-05-2020] Mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Tôi được sinh ra vào tháng bảy năm 1999. Tôi may mắn được đắm mình trong Đại Pháp từ trước khi được sinh ra vì mẹ tôi luôn mở nhạc Đại Pháp cho tôi nghe khi bà mang thai tôi.
Khi còn nhỏ tôi giúp mẹ phân phát tài liệu chân tướng. Trong kỳ nghỉ Đông và nghỉ Hè, tôi đến điểm sản xuất tài liệu phụ giúp những học viên lớn tuổi. Dù phải đạp xe vã mồ hôi đến nhà các học viên, tôi vẫn mong chờ được đi đến đó.
Tôi phát hiện bản thân rất khó tập trung học Pháp, thường hay phát âm sai hoặc đọc sai từ. Mẹ tôi và những học viên khác bảo tôi rằng có vô số Phật, Đạo, Thần đằng sau mỗi từ trong Pháp. Hơn nữa, có rất nhiều vị Thần đang lắng nghe chúng tôi đọc Pháp, vì thế chúng tôi không nên coi nhẹ việc học Pháp. Sau đó, nếu tôi đọc sai một từ trong Chuyển Pháp Luân, tôi sẽ đọc lại cả đoạn đó. Dần dần, tôi đã ít mắc lỗi hơn.
Là một đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi, tôi nghĩ rằng tôi nên hoàn thành nhiệm vụ của học sinh là học tập cho tốt.
Tôi quyết định rằng tôi muốn học mỹ thuật, vì thế khi đang học trung học tôi đã vào học tại một trường mỹ thuật. Sau khi chuyển tới trường này, việc học ở trường và học mỹ thuật của tôi tốt hơn nhưng tôi mất môi trường tu luyện và dần dần tôi bị ô nhiễm trong thùng thuốc nhuộm lớn xã hội người thường.
Mẹ biết rằng tôi không còn có môi trường tu luyện tốt nên mẹ mua cho tôi một cái máy tính để tôi có thể đọc sách Đại Pháp, kinh văn, nghe nhạc luyện công, đọc những câu chuyện về văn hóa truyền thống Trung Quốc và những bài chia sẻ tâm đắc thể hội của học viên.
Đầu tiên tôi vào Minh Huệ Net và tải nhạc Đại Pháp. Tuy nhiên, đường truyền thường xuyên bị trục trặc nên cuối cùng tôi đã ngừng cố gắng truy cập vào Minh Huệ.
Sau đó tôi nhận ra mình đã không làm tốt. Nếu một đệ tử Đại Pháp rời xa môi trường tu luyện và không đủ tinh tấn làm ba việc, anh ta rồi sẽ mê lạc trong xã hội người thường.
Phân biệt tốt và xấu
Sau đó, tôi đọc được một bài báo trên Minh Huệ Net về trường phái mỹ thuật công xã Paris, Tân cổ điển và phương pháp phác họa truyền thống. Tôi nhận ra rằng tất cả mọi thứ tôi đã học trong trường mỹ thuật đã bị làm cho biến dạng.
Ví dụ, chúng tôi được yêu cầu học các kỹ thuật từ Học viện Nghệ thuật Hoàng gia (Học viện Nghệ thuật Nga). Những hình thức nghệ thuật đó đều bị làm cho méo mó, và màu sắc họ sử dụng là xỉn và tối. Khi chúng tôi phác thảo một phong cảnh, giáo viên của chúng tôi sẽ bắt chúng tôi tuân theo các đặc điểm của chủ nghĩa ấn tượng; chúng tôi cũng sẽ vẽ tập hợp các mảnh cơ rời rạc, được cho là để làm nổi bật sức mạnh của xã hội chủ nghĩa. Chúng tôi còn phải phác họa tác phẩm nhấn mạnh vào cảm xúc ma tính và biến dị.
Nhiều sinh viên cảm thấy rằng họ phải gian lận để vượt lên, chẳng hạn như mua chuộc giáo viên bằng tiền và quà tặng. Tôi chưa bao giờ làm điều này, và điểm số của tôi luôn luôn khá tốt. Tuy nhiên, một sinh viên đã báo cáo tôi về một lần nghỉ không phép. Nhiều bạn cùng lớp của tôi đã nói rằng: “Người đó đó, đã báo cáo bạn,” và họ cũng muốn tôi báo cáo cậu ấy. Tôi biết rằng đó là một khảo nghiệm tâm tính và tôi không nên chấp trước vào nó. Thay vì cảm thấy hận thù, tôi cảm thấy tiếc cho người bạn cùng lớp đó.
Cha tôi, người không tu luyện, đã rất ngạc nhiên khi thấy tôi hành xử theo cách này, đặc biệt là khi đó tôi đang trong giai đoạn chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học quốc gia. Tôi cảm thấy con đường tu luyện của mình trở nên rộng mở hơn sau sự cố này, và cuối cùng tôi trúng tuyển vào một trường đại học mỹ thuật.
Cơ hội suy ngẫm
Không lâu sau đó, dịch bệnh Virus ĐCSTQ bùng phát. Khi tôi trở về nhà vào cuối tháng Giêng, tôi cảm thấy bản thân đã rời xa khỏi con đường tu luyện của mình. Tôi muốn Virus ĐCSTQ biến mất chỉ để cho tôi có thể quay lại việc học hành của mình.
Đào sâu hơn, tôi nhận ra rằng tôi đã không kiên định tín tâm vào Sư phụ. Bởi vì tôi bắt đầu tu luyện khi còn rất nhỏ, tôi luôn nghĩ rằng mình hoàn toàn tín Sư. Thế nhưng cuối cùng tôi nhận ra tôi đã không coi việc tu luyện là nghiêm túc. Đáng lẽ tôi nên coi mình là một đệ tử Đại Pháp, nhưng thay vào đó tôi lại bị hãm vào tất cả những chấp trước nơi người thường. Tôi cảm thấy xấu hổ mỗi khi chúng bị phơi bày.
Sau khi tôi bắt đầu nghiêm túc học Pháp, tôi nhận ra rằng tất cả những suy nghĩ “hiện đại” biến dị của tôi đã gây ảnh hưởng phụ diện lên tôi. Tôi thường xuyên nói dối và không tin tưởng người khác, và tôi ôm giữ nhiều ý niệm về sắc và dục vọng. Tôi biết cách duy nhất để loại bỏ tất cả những chấp trước này là học Pháp nhiều hơn.
Một học viên khác đã khích lệ tôi viết bài chia sẻ này nhưng vì luôn nghĩ rằng mình đã không làm tốt nên tôi cứ trì hoãn. Đây cũng là một hình thức can nhiễu, vì nó khiến tôi cứ nhìn vào quá khứ và vào những gì tôi đã làm sai. Thay vào đó, tôi nhận ra mình nên hướng nội và làm những việc đúng đắn. Sư phụ muốn mỗi đệ tử Đại Pháp đều làm tốt. Chỉ có cựu thế lực muốn chúng ta thất bại.
Thật khó cho tôi mở lời về những thiếu sót của mình. Tôi càng che giấu, vấn đề càng trở nên lớn hơn. Tâm sợ hãi và tự ngã là những thứ mà tôi nên tống khứ trên con đường tu luyện của mình.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/18/406487.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/7/10/185831.html
Đăng ngày 15-08-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.