Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ ở Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-06-2020] Năm lên 7 tuổi, tôi đắc Pháp cùng mẹ và bây giờ tôi đang trên con đường “phản bổn quy chân”. Nhiều điều kỳ diệu đã xảy ra với tôi không lâu sau khi đắc Pháp. Trước khi bắt đầu tu luyện, điểm số của tôi đứng giữa lớp. Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi đứng thứ hai cả lớp trong kỳ thi cuối năm. Tôi cũng đạt điểm rất cao trong các bài kiểm tra khác. Các giáo viên và bạn cùng lớp của tôi đã rất ngạc nhiên và sâu trong tâm tôi biết rằng Sư phụ đã khai mở trí huệ cho tôi, giúp việc học đối với tôi trở nên đơn giản và dễ dàng hơn.

Đại Pháp khai mở trí huệ

Mẹ đã đăng ký cho tôi học lớp cờ vây ngay khi tôi bắt đầu học tiểu học. Bà hy vọng tôi có thể tu dưỡng tâm tính và khai mở trí huệ. Nhưng trình độ của tôi quá kém, đến mức các bạn trong lớp không muốn cùng tôi đánh cờ. Các giáo viên không có lựa chọn nào khác đành phải sắp xếp người thua vòng sau cùng luyện tập với tôi. Vào đêm tôi đắc Pháp, tôi có một giấc mơ rằng Sư phụ đang dạy tôi cách chơi cờ vây. Sáng hôm sau tôi chia sẻ với mẹ nhưng bà không tin tôi. Bà nói: “Sư phụ chỉ giảng Pháp cho chúng ta; sao Sư phụ lại dạy con chơi cờ vây chứ?” Tuy nhiên, tôi đã thực sự mơ thấy Sư phụ đang mỉm cười trong khi dạy tôi cách chơi cờ vây.

Kể từ đó, kỹ năng chơi cờ vây của tôi tiến bộ nhiều. Ngày đầu tiên đến lớp cờ vây sau kỳ nghỉ hè, quán quân cờ vây hỏi tôi có dám thách đấu với cậu ta không. Cậu ấy nói sẽ chấp tôi đi ba nước đầu tiên. Mọi người vây quanh chúng tôi và cười nhạo tôi khi biết rằng tôi sẽ không thể đánh bại cậu ấy. Tôi hạ quyết tâm và quyết định thách đấu cậu ấy. Tôi nói: “Chơi thì chơi! Tôi không sợ!” Tôi đã dễ dàng đánh bại cậu ấy và cậu cảm thấy thật không công bằng khi tôi được đi ba nước đầu tiên. Tôi đã có được tự tin và nói với cậu ta rằng tôi sẽ thách đấu cậu ấy lại một lần nữa một cách công bằng. Và lần này, tôi lại chiến thắng.

Giáo viên của tôi rất ngạc nhiên và hỏi mẹ tôi xem có phải tôi có gia sư dạy cờ trong mùa hè không. Mẹ tôi nói rằng lớp này hoàn toàn chỉ nhằm mục đích giải trí; bà không cảm thấy cần thuê gia sư để dạy tôi.

Tôi trở thành quán quân cờ vây trong trường mình và các giáo viên rất tự hào về tôi. Nhà trường cũng treo một tấm ảnh của tôi và đăng câu chuyện lên bảng tin.

Có nhiều phép màu đã xảy ra với tôi và tôi đã trải nghiệm những điều kỳ diệu khi tu luyện Đại Pháp. Bất cứ khi nào nhìn vào các giải thưởng và giấy khen được trưng trên giá sách của mình, tôi sẽ nghĩ: “Nếu như không học Đại Pháp, mình sẽ vẫn là một đứa trẻ bình thường.”

Đề cao tâm tính bản thân trong khi nghiệp bệnh biến mất một cách kỳ diệu

Sau khi đắc Pháp, tôi biết Sư phụ giúp các học viên chân chính tịnh hóa thân thể. Tôi không chắc mình có phải là một học viên chân chính hay không vì tôi sẽ chỉ học Pháp và không biết tu luyện là gì. Khi tôi cảm thấy khó chịu, mẹ tôi sẽ bật các bài giảng của Sư phụ. Tôi cũng không tiêm hay uống thuốc nữa. Một lần khi tôi bị sốt và đau bụng, mẹ đã bật các bài giảng của Sư phụ và tôi đã ngủ thiếp đi trong khi nghe. Khi tỉnh dậy, tôi cảm thấy rất khỏe. Đó thực sự là phép màu!

Kể từ đó, mẹ cũng dạy tôi cách hướng nội. Tôi sẽ chia sẻ hai trải nghiệm về điều đó.

Một buổi chiều cuối tuần, dì tôi đưa con trai ba tuổi đến nhà tôi. Tôi mệt mỏi vì chơi đùa nên đã lên giường nằm nghỉ. Mẹ tôi chuẩn bị xong bữa tối, bảo em họ của tôi kéo tôi ra khỏi giường; cậu bé đã cố gắng, nhưng tôi không nhúc nhích. Em tức giận và quyết định cào vào mắt tôi. Nó rất đau và tôi đã cắn tay em theo bản năng. Nó không chỉ để lại vết hằn sâu trên tay em, mà em cũng bắt đầu khóc. Bố khiển trách tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình không có lỗi.

Sáng hôm sau, tôi bắt đầu ho và mẹ vẫn đưa tôi đi học. Khi từ trường về nhà để ăn trưa, cơn ho của tôi bắt đầu nghiêm trọng hơn. Tôi cùng mẹ học Pháp trong 10 phút, sau đó bà nói: “Con nên hướng nội xem tại sao mình lại bị ho!” Tôi nghĩ một lúc và nói: “Có lẽ hôm qua con không nên cắn em họ. Con sai rồi.” Mẹ tôi nói: “Chúng ta là người tu luyện chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn, em họ của con còn quá nhỏ và không cố ý cào con. Sao con có thể cắn em bé?” Tôi thực sự hối hận về hành động của mình và sau một lúc, cơn ho của tôi đã biến mất.

Rồi cơn sốt và ho bắt đầu xuất hiện trở lại. Mẹ nhắc tôi hướng nội và nghĩ xem tôi có chiểu theo tiêu chuẩn của người tu luyện không. Tôi đột nhiên nhớ rằng gần đây tôi đã dùng tẩy của một người bạn mà không xin phép. Tôi nghĩ đây không phải là chuyện gì to tát vì tất cả các bạn của tôi đều dùng các đồ như bút chì, tẩy, và các đồ văn phòng phẩm khác mà không cần hỏi. Không ai thật sự chú ý đến những chi tiết nhỏ như vậy. Tôi chia sẻ với mẹ và bà nói rằng: “Là người tu luyện, không có việc gì là việc nhỏ. Chúng ta không nên xem mình là người thường. Đôi khi việc người thường có thể làm thì người tu luyện lại không nên làm.” Tôi đồng tình với mẹ và nói rằng tôi sẽ xin phép trước khi dùng đồ không phải của mình.

Sau khi nhận ra thiếu sót của bản thân, cơn ho của tôi đã biến mất.

Vượt qua khổ nạn

Ban đầu, mẹ nói rằng tôi có chấp trước sợ bị chỉ trích bất công. Tôi biết mình cũng có vấn đề này, nhưng thật khó để buông bỏ. Khi học lớp bốn, tôi và bạn tôi mua cùng một cây bút máy. Bạn tôi bị mất bút và nói rằng tôi đã lấy trộm. Tôi rất kích động và nói rằng tôi không lấy trộm bút của cậu ấy. Cậu ấy không tin tôi và bắt đầu nói với mọi người rằng tôi là một tên trộm. Đến cuối buổi học, tôi đã trở thành kẻ trộm không biết xấu hổ. Các bạn cùng lớp bắt đầu nói chuyện sau lưng tôi và tôi bắt đầu khóc. Giáo viên nghe thấy tôi khóc và nói rằng cô sẽ nói chuyện với mẹ tôi vào cuối ngày khi bà đến đón tôi.

Tôi cảm thấy bị buộc tội oan ức đến mức không thể tập trung cho đến hết ngày. Tôi bắt đầu khóc và phàn nàn với mẹ ngay khi về đến nhà. Mẹ hướng dẫn tôi hướng nội và nhìn mọi việc một cách tích cực, buông bỏ chấp trước sợ bị chỉ trích bất công. Vì chấp trước này nhắm trực tiếp vào tâm mình, nên tôi thấy thật khó buông bỏ. Những năm trước đó, tôi đã gặp nhiều chỉ trích bất công và không thể loại bỏ được chấp trước này. Ngoài ra, tôi cũng sẽ oán hận và nghĩ: “Mình biết mình có chấp trước này, nhưng không phải mình cũng bị chỉ trích bất công sao?”

Sư phụ giảng:

“Người tu luyện không thể mang theo tâm con người, mang theo nợ nghiệp, mang theo chấp trước mà viên mãn.” (Gửi Pháp hội Chicago, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)

Có lẽ vì đã không loại bỏ được hoàn toàn chấp trước này nên tôi đã gặp một khổ nạn lớn vào cuối năm ngoái. Lần này, tôi đã hoàn toàn thức tỉnh.

Cuối năm ngoái, vi-rút Trung Cộng bùng phát ở Vũ Hán và tất cả chúng tôi đều bị cách ly tại nhà. Vì vậy, việc mua sắm các nhu yếu phẩm hàng ngày đều được thực hiện trên điện thoại di động. Một buổi sáng trong khi vẫn còn đang nửa tỉnh nửa mê, tôi bị bố đánh thức, la mắng tôi vì điện thoại của ông bị mất. Ông nghĩ tôi bỏ nó bên cửa sổ và để bị trộm lấy mất. Bố tôi khiển trách tôi rất nặng nề và nói rằng tôi rất vô trách nhiệm. Tôi đã rất tức giận và kích động, hét lên với ông: “Con không bỏ điện thoại của bố bên cửa sổ, sao bố cứ đổ lỗi cho con?” Bố tôi nói: “Bố đã tìm nó khắp nơi mà vẫn không tìm được. Nó có thể ở đâu chứ? Hẳn là con đã để bên cửa sổ để trộm lấy mất.” Toàn thân tôi run lên vì tức giận và tôi chạy về phòng bật khóc.

Bà tôi nói hãy thử tìm lại lần nữa và không nên đổ lỗi cho tôi về việc đó. Vì vậy, họ bắt đầu tìm kiếm điện thoại một lần nữa và tìm được dưới khe ghế sofa. Sau đó, bố đã xin lỗi tôi.

Mẹ tôi thở dài và nói: “Con vẫn chưa bỏ được chấp trước này phải không? Khi nào thì con mới buông bỏ nó đây?” Tôi bình tâm lại và nghĩ thầm: Đúng vậy! Đã qua sáu bảy năm rồi, sao tôi vẫn chưa bỏ được nó? Không chỉ không bỏ được cái tâm này, chấp trước tranh đấu và oán hận của tôi cũng xuất hiện.

Tu luyện nhân
Tự trảo quá
Các chủng nhân tâm khứ đích đa
Đại quan tiểu quan biệt tưởng lạc
Đối đích thị tha
Thác đích thị ngã
Tranh thậm ma
(Thuỳ thị thuỳ phi, Hồng Ngâm III)

Tạm dịch:

Ai thị ai phi (ai đúng ai sai)
Người tu luyện
Tự tìm lỗi
Các loại nhân tâm phải bỏ nhiều
Quan ải lớn nhỏ chớ rớt lại
Cái đúng là họ
Cái sai là mình
Còn tranh gì nữa

Chứng minh rằng tôi đúng không có nghĩa là tôi đã đề cao tầng thứ tu luyện. Hướng nội sâu hơn nữa, tại sao bố tôi lại đổ lỗi cho tôi? Chính là vì trước đây tôi đã bỏ điện thoại của ông không đúng chỗ.

“Là một người tu luyện, trong tu luyện cá nhân, trong quá trình đề cao nhận thức cá nhân, những chuyện không liên quan tới tu luyện của chư vị tôi sẽ không để chư vị gặp phải. Bởi vì con đường chư vị tu luyện đề cao cá nhân sau này là tôi [đã] an bài tỉ mỉ, không an bài cho chư vị những chuyện không cần thiết.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Houston [1996])

Sư phụ đã an bài nhiều cơ hội để tôi loại bỏ chấp trước này và tôi đã không trân quý những cơ hội đó. Chính Pháp sắp kết thúc và tôi đã làm Sư phụ thất vọng! Lần này tôi đã thực sự nhận ra và hối tiếc những cơ hội mà tôi đã bỏ lỡ!

Kể từ sau đại dịch vi-rút Trung Cộng, nhiều người, bao gồm cả người dân trong khu phố chúng tôi, đều bị buộc phải ở nhà. Bố, mẹ, bà và tôi quyết định tận dụng thời gian này để học Pháp và luyện công thường xuyên hơn. Chúng tôi đã học một cách hệ thống tất cả các bài giảng của Sư phụ một lần; tôi đã hiểu nhiều điều mà tôi từng không thể hiểu được. Tôi có thể bình tĩnh hơn và cũng có thể đả tọa trong thời gian lâu hơn. Bây giờ, nếu gặp một vấn đề, tôi có thể tuân thủ các tiêu chuẩn của Pháp và bớt hiếu thắng hơn.

Tất cả chúng ta hãy tận dụng khoảng thời gian còn lại và tinh tấn hơn, hoàn thành trách nhiệm lịch sử của mình và không lưu lại bất kỳ hối tiếc nào.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/6/8/407421.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/7/4/185742.html

Đăng ngày 15-08-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share