Bài viết của Hằng Chi
[MINH HUỆ 04-05-2020] Tôi là một học viên 23 tuổi. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ khi còn nhỏ và đã tu luyện trong 20 năm. Trên con đường tu luyện này, Sư phụ luôn bảo vệ tôi, và tôi đã được đắm mình trong từ bi vô hạn của Ngài. Tuy nhiên, tôi bị kẹt trong mọi thứ dẫn dụ của xã hội người thường và đôi lúc bị nghiện điện thoại di dộng và không tinh tấn trong tu luyện của mình. Nhưng trong thâm tâm, tôi biết rằng Sư phụ chưa bao giờ từ bỏ tôi. Sư phụ đã luôn khai sáng và khích lệ tôi.
Đắc Pháp
Tôi sinh năm 1997, hai năm sau khi mẹ tôi đắc Pháp. Một cách tự nhiên, tôi theo chân mẹ tu luyện. Khi còn nhỏ, tôi đã học thuộc Hồng Ngâm cùng mẹ và vẫn còn nhớ nhiều bài thơ. Mẹ tôi nói rằng khi bà đến Bắc Kinh để chứng thực Pháp Luân Đại Pháp, bà đã rất lo lắng vì tôi mới chỉ ba hay bốn tuổi. Tuy nhiên, tôi đã khích lệ mẹ đi và thậm chí còn nói: “Đại Pháp đã bảo vệ chúng ta, và giờ đây chúng ta cần duy hộ Đại Pháp.” Tôi nghĩ Sư phụ đã thông qua tôi để điểm hóa cho bà. Hồi đó, tôi đã phân phát các tài liệu giảng chân tướng về Đại Pháp tại khu phố của mình và treo các biểu ngữ giảng chân tướng. Tôi cảm thấy lo lắng nhưng chưa bao giờ sợ hãi. Tôi còn quá nhỏ để biết được “sợ hãi” nghĩa là gì.
Sư phụ đã bảo vệ và dõi theo chúng tôi
Sư phụ vĩ đại và từ bi của chúng ta không chỉ giảng Pháp cho chúng ta mà còn giúp chúng ta tiêu nghiệp và dẫn chúng ta tiến về trước. Ngoài ra, Sư phụ cũng liên tục bảo hộ và trông chừng chúng tôi.
Sư phụ giảng:
“Pháp Luân Đại Pháp của chúng tôi bảo hộ học viên khỏi bị thiên sai. Bảo hộ thế nào? Chư vị làm một người tu luyện chân chính, Pháp Luân của chúng tôi [sẽ] bảo hộ chư vị. Gốc của tôi gắn trên vũ trụ, ai có thể động tới chư vị, người ấy có thể động đến tôi; nói thẳng ra, người ấy có thể động đến vũ trụ này.” (Bài giảng thứ nhất–Chuyển Pháp Luân)
Tôi đang chơi cầu lông với một người bạn ở trường tiểu học. Bạn tôi là một cậu bé rất khỏe, vô tình đánh vào thái dương tôi. Tôi không kịp phản ứng và chỉ thấy bang một tiếng bên đầu. Nó hơi đau một chút nhưng tôi không hoảng sợ. Tôi biết mình là một học viên Đại Pháp trẻ và sẽ không sao, bởi vì tôi có Sư phụ bảo vệ. Tôi đặt tay lên thái dương và ngồi một lúc. Tôi cảm thấy ổn sau đó và trở lại chơi với các bạn.
Theo lý thông thường, thái dương là một trong những điểm huyệt quan trọng nhất. Một cú đấm vào thái dương có thể là rất nghiêm trọng. Nhưng tôi vẫn ổn. Tôi vẫn còn nhỏ và biết rằng Sư phụ đã bảo vệ tôi, nhưng tôi đã không nhận ra rằng Sư phụ đã thay tôi chịu đựng rất nhiều.
Bố tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Vào một ngày mùa Đông, trên đường lái xe về nhà, bố tôi đang lái xe rất nhanh và thấy một tảng băng trên đường nhưng đã quá muộn để đi chậm lại. Chiếc xe mất lái trượt khỏi đường chính và đâm đầu xuống một con mương, nhưng vào giây cuối cùng, chiếc xe dừng lại ngay trước con mương trên bờ dốc đứng. Không ai trong chúng tôi bị thương, và tôi biết rằng Sư phụ đã bảo vệ chúng tôi. Tôi nói với bố mình: “Bố xem xem, nhờ Sư phụ, chúng ta đều ổn.” Bố tôi không ủng hộ Đại Pháp, nhưng vào lúc đó bố đã gật đầu và nói “Đúng! Đúng!”
Sư phụ cũng giúp chúng tôi đưa chiếc xe trở lại đường. Không có cách nào khác để bố tôi và tôi có thể tự mình kéo xe đi. Chúng tôi phải làm gì đây? Sau đó chúng tôi thấy một vài bác nông dân và họ đã giúp chúng tôi đẩy xe lên dốc. Hiếm khi mà gặp được ai vào những ngày giá lạnh như vậy. Mọi người thường ở nhà ngồi trước lò sưởi. Có ai mà ra ngoài kia chứ? Sư phụ không chỉ bảo vệ chúng tôi mà còn giải quyết khó khăn cho chúng tôi.
Loại bỏ việc sử dụng đồ điện tử
Việc sử dụng điện thoại di động lên đến cao trào khi tôi học trung học. Từ chỗ tò mò đến nghiện, nhiều người như tôi đã bị mắc kẹt trong trang web “điện thoại thông minh”. Có nhiều ứng dụng để đọc tiểu thuyết, nghe nhạc, xem kịch, và chơi trò chơi điện tử. Khi mới tu luyện, tôi đã rất không tinh tấn và không nhận ra rằng chấp trước của tôi vào điện thoại di động đã trở nên rất mạnh mẽ. Chấp trước đó dẫn tới các chấp trước khác, chẳng hạn như tâm an dật, tâm sắc dục, tâm tranh đấu, tâm oán hận, tâm danh lợi, tâm đố kỵ, tâm hiển thị, bạo lực, ích kỷ và suy nghĩ tiêu cực. Tất cả những vật chất tiêu cực này tràn ngập trong các không gian của tôi.
Sư phụ giảng:
“Chơi máy tính, đánh game ấy, cũng khởi tác dụng đồng dạng, cùng một đạo lý. ‘Ngươi cai bỏ đi, ngươi cai bỏ đi để ta chết à? Không được, ta nhất định cứ khiến ngươi xem. Không xem? [Thì] không cho ngươi làm việc, không để ngươi học tập, chính là khiến tư tưởng của ngươi muốn chơi nó; [ngươi] không xem thì ta khiến ngươi chơi cả trong mơ’.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019)
Tâm trạng của tôi giống như những gì mà Sư phụ đã giảng, và nó còn trở nên tồi tệ hơn khi tôi vào đại học. Tôi không chú ý trong lớp học, và bất cứ khi nào tôi có thời gian rảnh, tôi sẽ ôm điện thoại, tham gia tiệc tùng, hoặc cuống cuồng ôn thi cuối kỳ. Thế giới nội tâm của tôi rất trống rỗng.
Tôi cũng bị dằn vặt về tinh thần. Điều tồi tệ nhất là nó đã tấn công ý chí tu luyện của tôi. Tôi sẽ cảm thấy khổ sở mỗi khi tôi cầm đến sách Đại Pháp. Khi tôi cố gắng luyện công, tôi luôn muốn nằm trên giường và chơi trò chơi điện tử trên di động. May mắn thay, tôi đã về nhà trong thời gian nghỉ, và dưới sự hướng dẫn của mẹ, tôi sẽ vượt qua được tâm miễn cưỡng tu luyện. Tôi nhận ra rằng tu luyện là điều quý giá nhất và rằng, một khi mất đi, tôi sẽ không bao giờ có được cơ hội khác. Tuy nhiên, quyết tâm của tôi không kéo dài được lâu. Ngay khi trở lại trường học, tôi lại trượt dốc. Tôi chưa bao giờ thực sự hạnh phúc và cảm thấy có gì đó sâu thẳm bên trong đang khóc trong tuyệt vọng. Tôi biết rất rõ rằng tôi nên từ bỏ sử dụng điện thoại di động, nhưng tôi không thể tự mình bỏ nó. Nó quá khó với tôi.
Nhiều lần tôi đã cầu xin Sư phụ ban cho tôi sức mạnh để loại bỏ con quỷ di động rồi tôi có thể trở lại là một học viên tinh tấn. Sư phụ đủ từ bi để không từ bỏ tôi và điểm hóa cho tôi nhiều lần trong các giấc mơ. Trong một giấc mơ, tôi rơi vào một hố phân và ngập trong phân. Một lần khác tôi mơ thấy đang mang một túi phân và trông vẫn rất hạnh phúc. Tôi biết Sư phụ đang cố gắng điểm hóa cho tôi bằng cách bảo tôi rằng mọi thứ trên mạng internet chỉ bẩn như phân và không được chấp trước vào những thứ này nữa.
Có một giấc mơ mà tôi nhớ khá rõ: tôi đang làm bài kiểm tra và mọi người khác đã hoàn thành. Người Giám thị cho tôi thêm thời gian, nhưng dù tôi cố gắng để trả lời câu hỏi thế nào đi nữa, tôi vẫn không thể hoàn thành nó. Đây là một lời cảnh báo từ bi và nghiêm túc cho tôi rằng gần như không còn thời gian nữa. Nếu tôi vẫn đam mê sử dụng điện thoại di động, tôi sẽ bị lạc lối trong xã hội người thường, cũng như mất đi cơ hội tu luyện của mình. Nếu tôi thực sự mất đi cơ hội tu luyện, thì sẽ quá muộn để hối tiếc!
Sư phụ giảng:
“Cơ duyên chỉ có một lần, mộng ảo chưa buông bỏ được kia một khi qua đi, mới hiểu ra đã đánh mất là điều gì.” (Về hưu rồi mới tu–Tinh tấn yếu chỉ)
Tôi không muốn lỡ mất cơ hội tu luyện và hối tiếc về điều đó cho đến hết đời, do đó tôi quyết định tu luyện cho tốt. Tôi gạt qua bên những gì tôi chưa làm tốt, vì nó đã xảy ra rồi và nuối tiếc cũng không để làm gì. Tôi vẫn có cơ hội để làm tốt và sẽ tận dụng chúng!
Thật ngạc nhiên, sau khi tôi quyết định bỏ dùng di động và buông bỏ chấp trước của mình, tôi cảm thấy tất cả những vật chất tiêu cực ở các không gian khác không thể khống chế tôi được nữa. Tôi đã xóa tất cả các ứng dụng giải trí và cất điện thoại vào ngăn kéo.
Đã từng nghiện điện thoại di động theo đúng nghĩa đen và bây giờ có thể không nhìn vào nó cả ngày chút nào thật là kỳ diệu. Với một người bình thường, sẽ cực kỳ khó khăn để bỏ sử dụng điện thoại di động. Tôi đã có thể chống lại những vật chất tiêu cực đến từ điện thoại nhờ sự trợ giúp của Sư phụ-và nhờ việc là một học viên Đại Pháp.
Sư phụ giảng:
“Niệm nhất chính—Ác tựu khỏa
Tạm dịch:
Niệm được chính—Ác sẽ gục”
(Phạ xá–Hồng Ngâm II)
“Chư vị chính niệm đầy đủ thì Sư phụ có thể giúp chư vị.” (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles)
Tôi đã trải nghiệm được rằng khi chủ ý thức của tôi đủ quyết tâm, và với chính niệm mạnh mẽ, Sư phụ sẽ giúp tôi loại bỏ các vật chất tiêu cực. Tầng thứ tu luyện của tôi đã nâng lên, và tà ác không thể kiểm soát tôi được nữa.
Khi bỏ việc liên tục sử dụng điện thoại di động của mình, tôi đã trải qua nhiều thăng trầm. Đôi khi tà ác thấy tôi rất kiên quyết, chúng nói với tôi: “Hãy nhìn điện thoại di động của ngươi chỉ một chút thôi–nó sẽ không ảnh hưởng đến tu luyện của ngươi đâu. Nếu ngươi sợ nó có thể ảnh hưởng, ngươi có thể học Pháp trước!” Nếu tôi làm như thế, tôi sẽ rơi vào cái bẫy của chúng và sẽ cần thời gian lâu hơn nhiều để lấy lại trạng thái tinh thần tốt.
Khi tôi rất thụ động và tiêu cực, Su phụ đã luôn điểm hóa cho tôi và cho tôi đọc những chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của các học viên khác về cách bỏ sử dụng điện thoại di động. Sau đó tôi sẽ tự tin trở lại và tìm cách buông bỏ.
Một lần, sau khi đề cao trong tu luyện, tôi đã có một giấc mơ sống động rằng tôi đang vội vã bắt một chuyến tàu. Tôi đã lỡ chuyến đầu và chuyến thứ hai, bởi vì dù tôi chạy nhanh tới đâu, cánh cửa tàu vẫn đã bị đóng. Tôi không lo lắng và chỉ đi lang thang xung quanh. Sau đó tôi nhìn đồng hồ và nhận ra rằng không còn đủ thời gian nữa, chuyến tàu thứ ba sắp tới. Cánh cửa của chuyến tàu thứ ba vẫn đóng! Nhưng có ai đó bên cạnh tôi nói: “Nhìn kìa, cửa vẫn mở!” Tôi vội vã lên tàu.
Khi tôi tỉnh dậy tôi kể cho mẹ nghe về giấc mơ của mình. Bà nói: “Nó không rõ ràng sao? Con đã không đủ tinh tấn cho hai chuyến tàu đầu tiên, nhưng Sư phụ đã cho con lên chuyến cuối cùng!” Tôi đã rất cảm động và vui mừng. Không lời nào có thể diễn tả cảm xúc của tôi. Khi tôi làm tốt, Sư phụ đã khích lệ tôi và cho tôi biết rằng vẫn còn chưa quá muộn. Tôi được hưởng hồng ân nhờ lòng từ bi của Sư phụ.
Tôi do dự một thời gian dài trước khi viết về những gì mình đã trải qua liên quan đến điện thoại di động. Tôi không làm tốt trong một khổ nạn gần đây và cảm thấy rất hối tiếc. Vậy tại sao tôi phải viết về tu luyện của mình nếu tôi làm chưa tốt? Nhưng nghĩ lại, nếu tôi viết về tu luyện của mình, tôi không loại bỏ và phơi bày những việc xấu sao? Bằng việc viết về kinh nghiệm tu luyện của mình, tôi nhận ra trạng thái tu luyện của tôi ngày càng tốt hơn và chính niệm của tôi cũng mạnh mẽ hơn.
Sư phụ đã khai ngộ cho tôi:
“Thần bút chấn nhân yêu
Khoái đao lạn quỷ tiêu
Cựu thế bất kính Pháp
Huy hào diệt cuồng đào
Tạm dịch:
Bút thần chấn nhân yêu
Đao bén lạn quỷ tiêu
Cựu thế bất kính Pháp
Huơ bút diệt cuồng triều”
(Chấn nhiếp–Hồng Ngâm II)
Nếu bạn cũng bị can nhiễu bởi điện thoại di động, tôi hy vọng bạn có thể làm tương tự và chia sẻ kinh nghiệm của bạn. Bạn có thể phơi bày những vật chất tiêu cực này và đồng thời giúp các học viên khác.
Kết luận
“Cổng Thiên giới mở ra một lần trong một thiên niên kỷ, chính xác có bao nhiêu người đến và đi.” Mỗi lần tôi đọc câu này trong bài Hoa mai nở (một lời tiên tri của Trung Quốc), trái tim tôi tràn ngập cảm xúc. Cho dù chúng ta đã tu luyện bao nhiêu lần trong đời trước, mọi thứ ngày hôm nay đã được an bài. Chúng ta là các đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp, một danh hiệu đặc biệt được trao cho chúng ta, và chúng ta cần xứng đáng với danh hiệu này!
Cuối cùng, tôi muốn nhắc lại lời Sư phụ giảng:
“Kỳ thực ý tứ căn bản tôi nói là muốn bảo mọi người rằng, sinh mệnh chư vị chính vì việc này mà tới! (các đệ tử vỗ tay nhiệt liệt) Không có lựa chọn khác, thật sự không có lựa chọn khác đâu! Đây là đệ tử Đại Pháp. Còn người thường, họ có thể chuyển sinh theo lục đạo luân hồi hay [trong] các giới; chư vị thì không thể, chư vị chính là [vì] sự việc Đại Pháp này. Cho nên, thực thi không tốt, thì lưu lại cho chư vị chính là hối hận. Nhất là những đệ tử tu lâu, không được giải đãi. Chư vị đã vượt qua những năm tháng gian nan như thế rồi, bước đi tới hôm nay, không hề dễ dàng! Chư vị không biết trân quý ư? Cả tôi cũng trân quý chư vị! Cả chư Thần cũng trân quý chư vị! (các đệ tử vỗ tay nhiệt liệt) Do đó bản thân càng nên phải trân quý chính mình.” (Giảng Pháp tại Washington DC 2018)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/4/404655.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/6/21/185597.html
Đăng ngày 04-08-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.