Bài viết của mười học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tại Bắc Kinh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-11-2019] (Tiếp theo Phần 1)

Mười người chúng tôi sinh ra vào những năm thập niên 90 của thế kỷ 20 tại Trung Quốc. Chúng tôi từng cư xử như hầu hết những người trẻ tuổi khác. Chúng tôi tự cho mình là trung tâm, thích bon chen tranh đấu, thích xem phim và chơi điện tử, quan tâm đến danh tiếng của bản thân,truy cầu sự nhìn nhận từ người khác và khát khao trở lên nổi tiếng. Chúng tôi nhiệt tình với bạn bè và sẽ làm tất cả vì họ, kể cả khi cần phải chiến đấu.

Uy lực của Đại Pháp đã triển hiện hết lần này đến lần khác trước mắt chúng tôi. Các thành viên trong gia đình chúng tôi cũng minh chân tướng và được Đại Pháp ban phúc. Trước những sự kiện chấn động và cảm động, chúng tôi càng trở nên kiên định hơn trong tu luyện.

Thanh trừ phụ thể bằng cách thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”

Quê của Tiểu Thiên là một thị trấn ở phía Bắc với ngành công nghiệp mũi nhọn là gia công áo lông thú. Hầu hết các hộ gia đình ở đó đều thờ phụng các loại bức tượng “Địa Tiên linh tinh.” Gia đình cậu cũng không ngoại lệ.

Để biết về vận mệnh tương lai của gia đình, bố của Tiểu Thiên đã mời một thầy bói ở làng bên tới nhà vào tháng 2 năm 2018, ngay trước Tết Nguyên Đán. Sau khi gặp mẹ của Tiểu Thiên, người thầy bói nói với bà: “Chị có những thứ tốt trong cơ thể. Gia đình chị nên lập bàn thờ và thờ cúng những bức tượng đó trong nhà. Khi đó chị có thể xem bệnh để kiếm tiền.” Ông ấy tiến hành khai quang với những bức tượng trong gia đình, gồm có tượng “Quan công,” “Thái Thượng Lão Quân,” “Quan mẫu,” v.v…

Ba ngày sau, vào giữa đêm, mẹ của Tiểu Thiên tỉnh dậy sau một giấc mơ. Bà đánh thức chồng mình dậy, nói rằng có gì đó đang dần chiếm lĩnh cơ thể bà, và bà không thể kiểm soát bản thân. Ông vẫn đang buồn ngủ và không hoàn toàn hiểu được những gì bà đang nói, thì bà đột nhiên bắt đầu nói bằng một thổ ngữ khác: “Đừng sợ! Ta sẽ không làm tổn thương cơ thể này. Ta tới đây để giúp bà ấy.” Trong khi nói những lời này, mẹ của Tiểu Thiên biểu hiện vô cảm và ánh mắt bà vô định.

Bố của Tiểu Thiên đã sợ đến nỗi ông hoàn toàn tỉnh ngủ. Ông hỏi nó muốn gì. “Ta ở đây để chữa cho các bệnh nhân và giúp mọi người, đồng thời kiếm tiền cho gia đình ngươi”–mẹ của Tiểu Thiên lạnh lùng trả lời dưới sự điều khiển của nó. Nó giải thích mình là một con cáo, có thể giúp mọi người kiếm tiền. Cơ thể của mẹ Tiểu Thiên thật tốt nên nó đã tới.

Vài ngày sau Tiểu Thiên gọi điện cho mẹ. “Mẹ” cậu cũng nói chuyện với cậu bằng thứ ngôn ngữ khác thường đó. “Chàng trai trẻ, hãy để ta yên. Ta chỉ muốn dùng cơ thể của mẹ ngươi một thời gian.” Lúc đó, Tiểu Thiên dựng cả tóc gáy. Trực giác mách bảo cậu rằng mẹ cậu đang bị phụ thể. Cậu quyết định về nhà ngay lập tức. Trên đường về, cậu liên tục phát chính niệm để thanh trừ các nhân tố tà ác phía sau mẹ mình, và tự nhủ bản thân phải đối mặt với vấn đề một cách bình tĩnh và tường hòa.

Khi về đến nhà, bố cậu nói với cậu rằng mẹ cậu đã bị một linh thể kiểm soát cả ngày. Tay chân bà đều lạnh. Tiểu Thiên rất buồn và nói với mẹ: “Mẹ ơi, việc này sẽ khiến mẹ mất đi cuộc sống bình thường. Mẹ không thể tận hưởng cuộc sống ngay cả khi mẹ có tiền. Nếu mẹ không muốn nó, hãy cố gắng trục xuất nó trong tư tưởng.” Một lúc sau, mẹ cậu nói với gia đình bằng tiếng địa phương quen thuộc: “Mẹ không thể tự giúp mình. Khi mẹ nghĩ đến việc đuổi nó đi, nó sẽ hành hạ mẹ và khiến mẹ thấy khó chịu.” Bà khóc và nói: “Mẹ đã muốn nó trước đây. Bây giờ thì mẹ hối hận rồi. Mẹ đồng ý với con. Mẹ không còn muốn nó nữa.”

Tuy nhiên, ngay sau đó, biểu hiện của bà thay đổi và bà lại bị linh hồn kia kiểm soát. Tiểu Thiên bình tĩnh nói với nó: “Ta học Pháp Luân Đại Pháp. Ta biết ngươi là thứ gì, ngươi muốn gì, và tại sao ngươi lại chiếm hữu thân thể người và không muốn rời đi. Ngươi đang làm những việc xấu. Các vị Thần và chư Phật sẽ không tha cho ngươi. Cho dù ngươi tu luyện bao lâu, ngươi không thể tu thành. Nếu ngươi đầu thai thành người thì mới bắt đầu tu luyện được, ngươi có thể có một cơ hội. Giờ thì hãy rời đi.”

Tiểu Thiên nhanh chóng tháo vòng tay giống như đá trắng quanh cổ tay của mẹ và ném nó xuống sàn. Chiếc vòng tay là của thầy bói. Nó rơi xuống nền và phát ra một âm thanh vỡ vụn nhưng lại không bị vỡ thành từng mảnh. Linh thể kia khóc lóc và không chịu rời đi. Nó yêu cầu được nói chuyện với chủ nhân của nó, tức là vị thầy bói. Chủ nhân của nó nói với nó: “Hãy rời đi. Nếu ngươi không rời đi, gia đình này sẽ khiến ngươi bị tổn thương.” Ngay lập tức, mẹ của Tiểu Thiên đứng dậy và nói bằng ngôn ngữ địa phương: “Giờ thì ổn rồi. Nó đã rời đi.” Mẹ của Tiểu Thiên trở lại bình thường và không còn nói bằng thổ ngữ lạ lùng nữa.

Đêm đó, mẹ cậu tỉnh dậy sau một giấc mơ. Bà cảm thấy gió lạnh gần tai và dường như con cáo muốn chiếm hữu thân thể bà lần nữa. Tiểu Thiên bảo mẹ hãy niệm hai câu của Đại Pháp: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Cậu nói với mẹ mình hãy cùng cậu xem các bài giảng của Sư phụ.

Ngay sau khi xem bài giảng thứ Nhất được vài phút, mẹ cậu cảm thấy ốm. Bà cảm thấy lạnh buốt từ trong xương bắt đầu từ các lòng bàn chân. Hai đùi và bụng dưới cảm thấy như bị ép chặt, giống như đang châm cứu hay sốc điện. Sau đó, có phản ứng mạnh mẽ trong đầu bà. Nửa mặt bên trái thì bị co giật, còn nửa mặt bên phải lại cảm giác bị kéo căng. Toàn bộ cơ thể bà bắt đầu run rẩy. Một lúc sau, mẹ cậu nói rằng bà thấy cơ thể càng ngày càng thoải mái hơn, và tâm trí bà cũng cảm thấy cởi mở và dễ chịu.

Khi họ bắt đầu xem Bài giảng thứ hai, mẹ cậu thấy một con đường rộng dài vô tận, và thấy một vị Đại Phật lấp lánh ánh vàng kim. Bà nói trong phấn khích: “Đây là một vị Phật thực sự!” Bà cũng nhìn thấy rõ một cây cọ lớn trên bầu trời đang vẽ một dấu ấn. Tiểu Thiên nghĩ rằng nó có lẽ biểu thị rằng vấn đề giữa phụ thể kia và mẹ cậu đã được giải quyết.

Tất cả họ hàng đều tò mò về cách mà phụ thể kia bị trục xuất đi một cách dễ dàng, và tại sao chủ nhân của phụ thể đó nói rằng gia đình này sẽ làm phụ thể đó bị tổn thương nếu nó không chịu đi.

Tiểu Thiên đọc những phần trong sách Chuyển Pháp Luân nói về phụ thể và khai quang. Mọi người cảm thấy rằng Pháp Luân Đại Pháp thực sự có uy lực. Tất cả họ quyết định bỏ hết các bức tượng trong nhà do thầy cúng hành lễ. Bố mẹ của Tiểu Thiên đã rất biết ơn Sư phụ Lý. Tiểu Thiên, cậu bé mới đắc Đại Pháp, đã tăng cường tín tâm của cậu trong tu luyện.

Từ phản đối tới thừa nhận Đại Pháp

Anh trai của Dương Tử không thích công việc của mình, và thường đi tới các đền chùa khác nhau để cầu xin thăng tiến. Sau đó anh ấy bắt đầu có những cơn ác mộng và cảm thấy một thứ gì đó xấu xa đang theo anh ấy. Dương Tử nói với anh trai mình hãy nhẩm niệm hai câu của Đại Pháp khi gặp nguy hiểm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”

Anh trai cô đã từ chối, đe dọa cô và nói nhiều lời khó chịu. Cô không động tâm. Cô cảm thấy anh trai mình thật đáng thương, nhưng cô muốn cứu anh ấy. Với trí huệ từ Đại Pháp, Dương Tử dần có rất nhiều ý tưởng mặc dù cô vốn nhút nhát. Cuối cùng anh trai cô đã hiểu ra và thoái xuất khỏi Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Anh ấy thậm chí còn hỏi xin bùa hộ mệnh của Đại Pháp.

Sau đó anh trai của cô ấy nói với Dương Tử về giấc mơ của anh. Trong mơ, anh ở trong một đống rác và sắp bị ngạt thở bởi một thứ xấu xa dường như đi theo anh ấy. Anh đột nhiên nghĩ đến Sư phụ Lý, và sau đó nó trở nên sáng rõ và thứ xấu kia biến mất. Anh ấy chưa bao giờ ngủ ngon giấc như đêm hôm đó. Dương Tử cảm động trước lòng từ bi của Sư phụ.

Chị gái của Dương Tử là một người bán hàng. Một lần, cô ấy không nhận được một hợp đồng bán hàng, cô bắt đầu niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” trong tâm. Quả nhiên, có người đã đề nghị cô ấy ký hợp đồng vào chiều hôm đó.

Tất cả người thân trong gia đình của Dương Tử đều đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Bà của cô ấy thường nói với người khác: “Mỗi ngày tôi đều nói hai câu đầy uy lực này của Đại Pháp. Tôi đã khỏi bệnh viêm khí quản và không còn có cảm giác chua trong dạ dày.”

Đắc được trí huệ

Đại Hải học Đại Pháp cùng bố mẹ từ khi còn nhỏ. Cậu hiểu nguyên lý “vô sở cầu nhi tự đắc” (Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney). Cậu không còn cảm thấy khó chịu khi nghĩ về kết quả các bài kiểm tra nữa, mà chỉ chú ý vào việc học. Cậu thường giúp người khác trả lời các câu hỏi của họ. Cậu ấy đứng hàng đầu trong lớp.

Trong kỳ thi vào đại học, cậu đã gặp một câu toán khó mà cậu không biết trả lời. Cậu tự nhủ: “Thế là xong. Kết quả của bài thi này sẽ không tốt.” Sau đó cậu nghĩ rằng cậu nên vượt qua sự căng thẳng và chấp trước vào điểm số, và cố gắng xem liệu cậu có thể giải được không. Cậu bình tĩnh lại. Sau vài phút, cậu có đáp án rõ ràng và đầy đủ. Cậu cũng đã làm như vậy với câu hỏi tiếp theo. Dường như cậu đã nhận được sự trợ giúp của thần. Cậu đạt điểm cao nhất -148 điểm- trong kỳ thi vào đại học năm đó. Cậu tốt nghiệp phổ thông trung học, và được chấp nhận là sinh viên tại một trường đại học danh tiếng. Sau khi tốt nghiệp, cậu ấy đã tìm được một công việc lý tưởng trong một công ty rất tốt.

Một lần đồng nghiệp của cậu nói: “Có 100 triệu người đang tu luyện Pháp Luân Công, điều đó quá nguy hiểm. Làm sao mà Chính phủ không đàn áp nó cho được?” Đại Hải kinh ngạc. Cậu thầm cầu xin Sư phụ ban cho cậu trí huệ để đối đáp hợp lý. Một lúc sau, cậu đột nhiên có được câu trả lời. Cậu giải thích rằng tất cả các học viên Pháp Luân Đại Pháp đều là người tốt. Một đất nước bình thường có nên sợ việc có quá nhiều người tốt không? Đồng nghiệp của cậu đã hiểu được vấn đề. Đại Hải cảm ơn Sư phụ đã gợi ý cho cậu.

Một người nói năng vụng về trở thành một giáo viên xuất sắc

Tiểu Đào không phải là một người nói hay. Một lần, cô ấy được yêu cầu tiếp quản một lớp học hộ một người bạn. Cô ấy căng thẳng đên mức giọng của cô run run khi đứng trước lớp. Các học sinh còn đùa cợt cô. Cô đỏ mặt tía tai. Cô hầu như đã không hoàn thành buổi dạy và quyết định không dạy nữa.

Mạch Tử nói với cô: “Chị lo lắng bị mất thể diện sao? Thực ra, là một giáo viên, điều quan trọng nhất là dạy học trò được tốt để chúng có thể học được điều gì đó. Là học viên, chúng ta luôn phải nghĩ cho người khác trước.” Tiểu Đào đã hiểu, và bình tĩnh lại để chuẩn bị cho buổi học tiếp theo.

Buổi học sau bắt đầu không suôn sẻ, có một cậu bé nghịch ngợm. Tiểu Đào đã không nghĩ đến cảm xúc của bản thân. Cô cảm thấy tiếc cho lũ trẻ bởi vì không ai dạy chúng nguyên lý để làm một người tốt, đặc biệt khi hầu hết các giáo viên chỉ dạy kiến thức. Dựa trên nội dung trong sách giáo khoa, Tiểu Đào đã nói với lũ trẻ về tốt và xấu. Cô cũng khích lệ học trò suy nghĩ độc lập. Lũ trẻ thích bài giảng của cô, và thậm chí cậu bé nghịch ngợm kia cũng vui vẻ phối hợp với cô.

Sau buổi học này, Tiểu Đào chính thức bắt đầu sự nghiệp dạy học của mình. Cô thường đưa thêm vào một số câu chuyện truyền thống trong khi giảng dạy. Cô dần dần trở thành một giáo viên giàu kinh nghiệm, thường chia sẻ kinh nghiệm trong các buổi họp.

Học vẽ trong giấc mơ

Hữu Hữu có một công việc thiết kế, giống như vẽ, và thường nhận được điểm hóa của Sư phụ trong mơ khi cô gặp vấn đề. Một lần cô đã được dạy cách vẽ trong mơ. Sau khi tỉnh dậy, cô nhận ra rằng cô đã cải thiện khả năng kỹ thuật của mình. Khi cô nhìn thấy một số thiết kế, cô có thể thấy được quá trình sáng tạo của tác giả, và học được tinh hoa trong đó. Một lần một đồng nghiệp đã nói một từ mà cô chưa bao giờ nghe thấy trước đây, nhưng ký tự tiếng Hán lại xuất hiện trong đầu cô.

Một lần cô nhìn thấy một áp phích kỳ diệu trong mơ. Phía trước của tấm áp phích là một hồ sen mênh mông vô tận. Khi tấm áp phích được trải ra, bông sen ở phía sau trở nên lớn hơn, cho tới khi nó lớn đến mức cô không thể nhìn thấy nhụy hoa. Một dòng chữ xuất hiện trước mắt cô: “Điều kỳ diệu có thấy thấy qua những điều tinh tế.” Hữu Hữu nhận ra rằng ngay cả “những việc nhỏ bé” tầm thường nhất cũng là cơ hội để đề cao tâm tính. Trân trọng mọi thứ với trái tim chân thành thì tự nhiên sẽ gặt hái được những điều kì diệu.

(Còn tiếp)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/16/406402.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/26/185224.html

Đăng ngày 26-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share