Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-04-2020] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp được sinh ra sau năm 1990.

Điểm hóa qua một giấc mơ

Gần đây bà ngoại của tôi, cũng là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, đã có một giấc mơ. Trong giấc mơ, tôi ở cạnh bà. Bà thấy một đại dương rộng lớn và lở đất đang tiến về phía chúng tôi. Bà tôi muốn tôi chạy theo bà, tuy nhiên, sau khi chạy được một lúc, tôi không chịu chạy thêm nữa. Bà tôi vẫn tiếp tục chạy. Khi nhìn lại, bà thấy lũ lụt và lở đất đang tiến đến gần tôi. Bà chạy lại về phía tôi, rồi kéo tôi theo. Chúng tôi nhảy qua một con mương sâu hình thành do trận lụt và bắt đầu chạy để tự cứu mạng.

Chúng tôi chạy qua một ngôi làng, nơi vẫn còn nhiều dân làng. Bà tôi hô lớn: “Chúng sinh, hãy chạy mau, lở đất và lũ lụt đang đến, chạy mau đi!” Tại ngôi nhà đầu tiên mà bà nhìn thấy, bà đẩy cửa ra và nói với mọi người: “Sạt lở đất đang đến, chạy mau đi!” Bất kể bà có thúc giục họ thế nào, họ dường như không quan tâm và cũng không tin bà.

Chạy trở lại đường, bà tôi thấy hai người và nói: “Một trận lụt và lở đất đang đến, chạy mau đi!” Một người bàng quan đứng nhìn nói với vẻ không tin: “Tôi không thấy có lũ lụt hay lở đất nào cả.” Bà tôi và tôi cứ liên tục chạy. Chúng tôi chạy lên một ngọn đồi và thấy một cây cột màu đen trồi lên từ mặt đất, phát ra khí độc. Bà tôi có một cái túi nhựa che cả hai đầu của chúng tôi, bên trong túi nhựa chúng tôi có thể hít thở không khí trong lành và sạch sẽ. Chúng tôi chạy vòng qua khí độc và thấy nó lan rộng ra mọi hướng khác. Chúng tôi nhìn phía sau và thấy có rất ít người đang chạy theo chúng tôi.

Sau đó, khi thấy một chiếc lều Mông Cổ, chúng tôi mở cửa lều và bước vào. Có người tiếp cận chúng tôi và nói rằng chúng tôi phải cho anh ấy xem lòng bàn chân, để kiểm tra căn cơ của chúng tôi thế nào. Những người khác rất vui sau khi được kiểm tra căn cơ của họ, nhưng đối với tôi, tôi cảm thấy buồn ngủ và chân bị tê bì. Một lúc sau, có người gõ cửa. Bà tôi hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Ai đó trong lều nói rằng những người bên ngoài đang cố gắng vào trong lều. Người đang kiểm tra chân của tôi nói: “Không ai có thể vào được. Đã quá muộn.” Dần dần, tiếng gõ cửa dừng lại.

Bà đã kể cho tôi nghe về giấc mơ này vào thời điểm luyện công buổi sáng. Bà muốn kể cho tôi vì bà thấy tôi lười biếng và không muốn luyện công. Sau khi luyện công, tôi nghĩ về những gì đã xảy ra trong giấc mơ. Với mối nguy hiểm sắp xảy ra trước mắt, tôi vẫn có vẻ mơ hồ và lơ đãng. Tôi thậm chí còn bị một học viên dẫn dắt và không có cảm giác khi có người đang kiểm tra căn cơ của tôi. Tôi ngộ ra rằng mình cần thanh tỉnh hơn.

Gần đây, tôi bị chấp trước vào việc xem tin tức người thường, xem trên mạng nói về việc tích trữ thực phẩm, hàng hóa và các nguyên liệu khác. Tôi bắt đầu lưu trữ thực phẩm và hàng hóa bằng cách mua chúng trực tuyến, hoặc trong các cửa hàng mà không nói với bà tôi. Tôi cũng bị chấp trước vào việc sử dụng phiếu giảm giá và thích đi tìm các cửa hàng rẻ nhất. Nếu tôi mua thứ gì đó ở mức giá tốt, tôi sẽ cảm thấy vui. Đây có phải là chấp trước vào lợi ích cá nhân hay không? Ngoài ra, tôi bắt đầu chia sẻ với các đồng nghiệp của mình về loại gạo nào cất giữ được lâu nhất, mua nguyên liệu rẻ ở đâu, hay tin tức hôm nay có gì. Tất cả điều này đều là để hiển thị bản thân.

Kết quả là tôi học Pháp không đủ, cũng không nhập tâm, luyện công cũng không theo kịp, ba việc thì việc nào làm cũng không tốt. Trước đây vì để không bị chấp trước vào điện thoại, tôi thường để điện thoại thông minh ở nơi làm việc và mang về nhà một chiếc điện thoại đời cũ hơn. Khi trở về nhà, tôi sẽ luôn đọc sách. Bằng cách này, tôi ước thúc bản thân để không bị chấp trước vào điện thoại và xem tin tức người thường. Tuy nhiên, tôi bắt đầu mang điện thoại về nhà, và sẽ liên tục dùng điện thoại. Tôi thậm chí còn bắt đầu xem phim truyền hình.

Một buổi sáng trong khi đang luyện công, tôi đã nhớ đến Pháp của Sư phụ:

“Như vậy chúng ta trong quá trình tu luyện, nếu như trước khi chưa đạt tới viên mãn chúng ta vẫn luôn có tư tưởng trong người thường, biểu hiện trong người thường.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Singapore [1998])

“Đạo lý mà tôi giảng đây mọi người có lẽ nghe hiểu rồi. “Ồ, thì ra là như thế, người ta trong tu luyện có thể từ đầu đến cuối đều có tư tưởng bất hảo tồn tại, từ nay về sau mình mặc kệ nó, không sợ nữa, nó muốn nghĩ thế nào thì nghĩ thế ấy”. Không được! Bởi vì chư vị là người tu luyện, tự chư vị nếu ở bề mặt mà không ước thúc chính mình, chư vị lại bằng như không phải đang tu luyện, chính là cái quan hệ như vậy.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Singapore [1998])

Tôi nhận ra rằng mình cần quan sát những tư tưởng của bản thân. Tôi không bao giờ chủ động tu tâm của mình mà thường bỏ qua nó, để nó trôi qua và không lo lắng về chủ ý thức của mình. Khi xem tin tức, tôi sẽ đi theo suy nghĩ mù quáng của đám đông: “Mình sẽ chết đói không? Giá cả sẽ bị lạm phát chứ? Mình sẽ mất việc làm không? Mình sẽ tự chủ về tài chính như thế nào? Điều gì sẽ xảy ra với gia đình mình?” Tôi sử dụng tất cả các biện pháp người thường để mình bớt khổ thêm một chút trong dịch bệnh này, mà chưa bao giờ nghĩ đây là cơ hội để đề cao và loại bỏ những tư tưởng người thường. Vì vậy, tôi tự nhủ rằng mình không nên chấp nhận nó, tôi nên buông bỏ những thứ người thường một lần và mãi mãi. Tuy nhiên, tôi vẫn bị lạc trong xã hội người thường. Sau khi nhận ra những gì nên làm, tôi bắt đầu chú trọng tu từng ý niệm của mình, loại bỏ tất cả những gì bất chính đối với một người tu luyện.

Sư phụ giảng:

“Người tu luyện trong quá khứ sau khi dùng dây để trèo vào trong, liền cắt đứt dây đi, [rồi] tu luyện ở trong động; [nếu] không tu luyện xuất lai, thì sẽ chết ở trong đó. Không có nước, không có lương thực, họ đã sử dụng phương pháp tu luyện đặc thù ấy ở trong chính hoàn cảnh cực kỳ đặc thù này.” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nghĩ rằng người tu luyện trước đây thật khổ. Nếu không đạt viên mãn trong hang động mà họ đang tu, họ sẽ chết trong động. Nếu là tôi, liệu tôi có bị chùn bước trong tu luyện không? Câu trả lời là không. Vì nếu người tu luyện không tinh tấn, họ sẽ chết trong hang động đó.

Tôi tiếp tục tìm lý do tại sao mình tu luyện. Sư phụ giảng:

“Chúng ta có rất nhiều người ôm giữ cái tâm muốn đắc Đạo chân chính, tất nhiên nó là mục đích tu luyện; mục đích cuối cùng của tu luyện là đắc Đạo, viên mãn.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Cái chết không thể so sánh với việc không thể đạt viên mãn. Không thể đồng hóa với Pháp còn tồi tệ hơn nhiều so với việc không thể ra khỏi hang. Tuy nhiên, tôi vẫn nghĩ về việc chết, và không thể ra khỏi hang. Sợ chết là một chấp trước, một chấp trước ích kỷ. Đây có phải là giả tu?

Chấp trước này phản ánh việc không tinh tấn tu luyện. Vì môi trường thoải mái, tôi bắt đầu buông lơi tu luyện. Hồi đó, khi tà ác rợp trời dậy đất, tôi sẽ học Pháp bất cứ khi nào có vấn đề. Nhưng, đó chỉ là để tôi thoát khỏi chủng trạng thái không tốt đó, thoát khỏi thống khổ. Tu luyện của tôi không thuần tịnh, tôi đã lợi dụng Đại Pháp để bản thân được thoải mái và có tâm truy cầu. Tôi cảm thấy hối hận ở sâu thẳm trong tâm. Sau khi nhận ra được chấp trước này, tôi đã điều chỉnh mục đích tu luyện của mình. Mục đích tu luyện là để đắc Đạo và viên mãn, tu bỏ tất cả những suy nghĩ ích kỷ và đồng hóa với Đại Pháp. Nếu đều là vì bản thân, đó là giả tu, mọi thứ sẽ vô ích.

Tu tại nơi làm việc

Khi quản lý và các đồng nghiệp tại nơi làm việc trình bày ý tưởng hay suy nghĩ về bản thân, họ cho rằng ý tưởng của mình là tốt nhất, và luôn áp đặt suy nghĩ của họ lên người khác. Lùi một bước và suy ngẫm về bản thân, tôi nhận ra rằng mình cũng giống họ. Khi biểu đạt quan điểm của mình, tôi muốn mọi người đồng tình với tôi, và đồng ý rằng cách nghĩ của tôi hoàn toàn chính xác. Đây là tâm lý hiển thị. Khi tôi bị đối xử bất công tại nơi làm việc, tôi sẽ khóc ở nhà, muốn bỏ việc và đi tìm công việc tốt hơn. Bà tôi nói: “Giả như cháu nghỉ việc, công việc tiếp theo của cháu vẫn sẽ tương tự thôi. Vẫn sẽ có những quản lý giống như quản lý của cháu bây giờ.”

Sư phụ giảng:

“Đành rằng chư vị là đệ tử Đại Pháp, công tác xã hội của chư vị không phải là tu luyện. Nhưng tu luyện của chư vị sẽ phản ánh vào trong công tác xã hội của chư vị.” (Giảng Pháp tại Pháp hội San-Francisco năm 2005)

Tôi biết sâu trong tâm rằng không phải đơn vị làm việc khiến tôi không vui, mà đó là vì tôi phải buông bỏ tất cả các chấp trước của mình sau khi hướng nội và đề cao tâm tính.

Một lần, người quản lý của tôi mua vài quả sung và chia cho mọi người. Ngay khi thấy quả sung phần mình bị vỡ không thể ăn được ở trên bàn, tôi đã khó chịu. Quả sung trên bàn của đồng nghiệp tôi trong ngon và có thể ăn được. Tôi nghĩ: “Thật không công bằng, cô ấy luôn đối xử với người khác tốt hơn. Mình mỗi ngày đều quét dọn vệ sinh, công việc bẩn thỉu mệt mỏi đều do mình làm, các đồng nghiệp không làm nhiều như mình. Cô ấy không khen ngợi mình cũng không sao. Nhưng, tại sao cô ấy lại đối xử với mình như vậy? Thật quá coi thường người khác.” Càng nghĩ về nó, tôi càng tức giận.

Sau khi bình tĩnh lại, tôi quyết định rằng người thường có trạng thái của người thường và cái lý của người thường, vì vậy tại sao tôi phải tranh luận với họ? Chẳng phải tôi đã bị động tâm khi hướng ngoại và xét nét những thiếu sót của người khác sao? Đôi khi bạn bị ai đó đối xử tệ, có lẽ vì bạn đã đối xử tệ với họ trong tiền kiếp. Tôi bắt đầu hướng nội và thấy nhiều chấp trước như tâm oán hận, tật đố, coi trọng vật chất, đòi hỏi mọi người phải biết ơn, ích kỷ, cũng như đặt suy nghĩ và cảm nhận của bản thân lên trên suy nghĩ và cảm nhận của người khác. Sau khi đào sâu những chấp trước này, tôi không cảm thấy tức giận nữa.

Sư phụ giảng:

“Nếu sống là vì chút khẩu khí, mọi người thử nghĩ xem sống như thế có mệt mỏi không? Có khổ sở không?” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Sau khi đọc bài chia sẻ kinh nghiệm về việc một học viên đã nhặt một chiếc đinh rơi trên mặt đất tại nơi làm việc, tôi đã dọn dẹp góc làm việc của mình, tôi nhặt được một chiếc kim băng và bỏ nó vào thùng rác. Tôi nghĩ rằng nếu người học viên kia nhặt thứ gì đó nhỏ như đinh, tôi cũng có thể làm tương tự. Trước đây, tôi dùng xe máy của công ty và sạc điện thoại tại nơi làm việc. Tuy nhiên, bất cứ điều gì thuộc về nơi làm việc của tôi nên ở lại đó. Ngoài ra, mọi người đều sạc điện thoại di động tại chỗ làm việc, vì nghĩ rằng nó thuận tiện hơn. Nhưng trong thực tế, đây là một chấp trước vào lợi ích cá nhân, vì tôi sẽ không bị tốn điện ở nhà.

Có một việc xảy ra gần đây khi tôi suy nghĩ về chấp trước vào lợi ích cá nhân của mình. Tôi định mua đậu xanh và thấy giá đậu xanh đã tăng khá nhiều, nhưng dù sao vẫn mua một ít. Trong quá trình thanh toán, nhân viên thu ngân đã tính sai 10 nhân dân tệ. Tôi giả vờ không để ý và rời đi. Thế nhưng tôi biết rất rõ ràng, đây chẳng phải là lừa mình dối người sao? Tôi đã trở lại và hỏi nhân viên thu ngân xem có phải cô đã tính tiền nhầm. Cô kiểm tra lại giá và nói: “Tôi đã tính nhầm, bạn đã có thể cứ thế bỏ đi. Bạn thực sự là người tốt.” Khi cô ấy tính giá khác, cô liên tục nói: “Bạn thực sự là người tốt.” Cô quyết định cho tôi thêm một nắm đậu xanh. Tôi nói: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, học viên Pháp Luân Đại Pháp đều như vậy.” Lúc đó, tôi cảm thấy như thể chấp trước vào lợi ích cá nhân của mình đã bị loại bỏ.

Không có gì ngẫu nhiên trong tu luyện

Ở nhà, tôi nhớ lại những gì đã xảy ra. Mọi chuyện xảy ra đều có lý do. Trong tu luyện không có gì ngẫu nhiên vì tôi vẫn có chấp trước vào lợi ích cá nhân. Lúc đầu, tôi nghĩ giá đậu xanh quá đắt, nhưng dù sao tôi vẫn mua nó. Khi nhân viên thu ngân tính tiền nhầm, đó là để khảo nghiệm xem tôi có bị động tâm hay không. Khi nhân viên thu ngân cho tôi thêm một ít đậu xanh, tôi đã chủ động nhận, và nghĩ rằng việc đó không sai vì tôi không có xin thêm. Tuy nhiên tôi có thể từ chối, nhưng tôi đã không đủ kiên định, và chấp trước vào lợi ích cá nhân của tôi vẫn còn. Tôi cần phải làm tốt hơn vào lần sau.

Tôi nhận ra rằng có những quy tắc và tiêu chuẩn cho người thường, nhưng giữa xã hội hiện đại biến dị, những quy tắc và tiêu chuẩn này có thể bị thay đổi. Sao tôi có thể tiếp nhận những thứ tiêu cực này được?

Trước đây tôi nghĩ có quá nhiều chấp trước của con người, như chấp trước và lợi ích cá nhân, dục vọng, đố kỵ, ôm giữ oán hận, và nghĩ rằng tu luyện thật sự khó khăn. Bây giờ, tôi hiểu gốc rễ của tất cả những thứ này: chính là vị tư. Sự vị tư có những bộ mặt khác nhau, nhưng về bản chất đều giống nhau. Sau khi khám phá ra nguồn gốc của tất cả các chấp trước của bản thân, việc loại bỏ chúng không còn khó như tôi nghĩ.

Nghĩ về con đường tu luyện của mình, tôi nhớ rằng mình đã trải qua nhiều thăng trầm. Từ trạng thái mê mê tỉnh tỉnh không biết tu luyện, tôi đã thay đổi thành biết hướng nội khi gặp mâu thuẫn. Đại Pháp đã thực sự cải biến tôi, và việc loại bỏ những chấp trước này bây giờ dễ hơn nhiều.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/28/404361.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/10/184415.html

Đăng ngày 05-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share