Bài chia sẻ của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-04-2020] Tôi là một học viên trẻ tuổi bắt đầu tu luyện cùng gia đình 20 năm trước, khi mới chỉ là một đứa nhóc. Sự kiên định của tôi trong tu luyện đã dẫn dắt tôi trở nên tinh tấn, nhưng do bị ô nhiễm trong thùng thuốc nhuộm lớn của xã hội người thường mà khiến tôi có lúc buông lơi.

Sự nguy hại của công nghệ hiện đại

Chấp trước lớn nhất của tôi là nghiện điện thoại di động, thứ mà tôi sử dụng ở chỗ làm, cũng như ở nhà. Điều đầu tiên tôi làm mỗi sáng là kiểm tra điện thoại di động xem có tin nhắn mới nào không. Tôi thậm chí còn kiểm tra điện thoại khi đợi đèn giao thông, và trong giờ nghỉ giải lao ở chỗ làm. Tôi biết rất rõ là những tin nhắn mà tôi nhận được trên điện thoại có mang theo những vật chất xấu, nhưng do sự nhàm chán của mình mà tôi không muốn ngừng sử dụng điện thoại. Một thành viên gia đình tôi cũng là học viên đã nhắc nhở tôi nhiều lần về việc nghiện sử dụng điện thoại di động. Tôi không nghe lời khuyên của ông mà còn chối thẳng thừng. Tôi tiếp tục sử dụng điện thoại, lấy cớ là dùng cho công việc.

Sư phụ giảng:

“Xem TV, xem máy tính, dẫu bất kể là thứ gì hễ chư vị nhìn thì chúng đều tiến nhập vào. Trong đầu não và thân thể người ta nhiều những thứ đó rồi, thì hành vi của chư vị sẽ bị chúng khống chế. Lời chư vị nói ra, hình thức tư duy của chư vị, thái độ nhận thức sự vật của chư vị, đều sẽ chịu ảnh hưởng của chúng.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2010”–Giảng Pháp tại các nơi XI)

Mới đầu tôi muốn tận dụng tốt những gì mà mình đã học để nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp, để hoàn thành sứ mệnh lịch sử của mình. Sư phụ Lý (nhà sáng lập) đã khổ tâm an bài cho chúng ta con đường tốt nhất. Công việc của tôi rất lý tưởng, môi trường làm việc khá là thuần và đơn giản, và hơn thế nữa lương của tôi thì lại rất cao. Vì phụ thuộc nhiều hơn vào những thứ vật chất nên tôi dần quên đi mục đích chân chính của mình là gì. Khi gặp vấn đề, tôi sẽ có ý niệm mạnh mẽ để chứng thực bản thân, mà quên đi rằng chính Sư phụ Lý mới là người ban cho tôi mọi thứ. Kết quả là tôi bị lún sâu vào chấp trước danh và lợi.

Tôi từng nghĩ rằng mình đã rời xa sự thành công và tiền bạc nơi thế gian con người, nhưng khi thời gian trôi qua, tôi bắt đầu coi thường những người kiếm được ít tiền hơn tôi, và tôi trở nên thiên vị. Tôi thường hiển thị bản thân. Bất cứ khi nào được Lãnh đạo khen ngợi thì tôi sẽ rất vui sướng và cảm thấy hài lòng. Khi gặp vấn đề thì tôi sẽ cãi lại và tranh luận.

Tâm oán hận và tư duy phụ diện của tôi đặc biệt nổi trội. Giây phút này, khi tôi tĩnh tâm xuống và nhớ lại một chút thì thấy nhiều lần khi Lãnh đạo giao cho tôi một Dự án thì những suy nghĩ đầu tiên của tôi rất tiêu cực. Sự tiêu cực sẽ phát triển thành việc ôm giữ oán hận đối với Lãnh đạo. Những chấp trước mạnh mẽ này đã khiến tôi cảm thấy rất khó chịu ở chỗ làm, vì thế tôi không thể phối hợp. Tôi thậm chí còn nói với các đồng nghiệp khác về những suy nghĩ tiêu cực của mình, với hy vọng chứng minh mình là đúng. Các đồng nghiệp và bạn bè tôi nói rằng: “Cậu bị làm sao đấy? Trước kia những việc này không bao giờ khiến cậu phải bận tâm cả.”

Giấc mơ cho thấy tôi đi chệch khỏi Pháp

Một đêm tôi mơ thấy rằng mình ở trong một cầu thang máy đang rơi từ tầng thứ 69 xuống rất nhanh. Khi tỉnh dậy, tôi biết rằng tôi đã đi lệch khỏi Pháp vô cùng nghiêm trọng. Tôi vẫn không thể tĩnh lại để đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, thậm chí nếu tôi đọc Pháp thì đầu óc tôi sẽ bị can nhiễu bởi các niệm đầu khác.

Sư phụ giảng:

“Đệ tử Đại Pháp trong xã hội mê hoặc và sống cùng người thường, cực dễ dàng là về tư tưởng, hoặc ít nhất là về một phương diện nào đó bị cuốn theo dòng.” (“Thế nào là đệ tử Đại Pháp”–Giảng Pháp tại các nơi XI)

Tôi là một ví dụ của việc cuốn theo dòng đó. Sư phụ đã rất nhiều lần điểm hóa cho tôi thông qua lời của các đồng nghiệp. Một hôm, tôi có vấn đề ở chỗ làm, tôi bắt đầu phàn nàn khi quay trở lại bàn làm việc: “Tại sao những khách hàng của tôi luôn khó để mà trao đổi? Họ không hề nghĩ là tôi có năng lực mà họ chỉ bỏ đi thôi. Tại sao họ lại không hợp tác tốt hơn nhỉ? Họ thật là ích kỷ. Điều này thật là ngu ngốc.”

Một đồng nghiệp nghe tôi lẩm bẩm như vậy thì nói rằng: “Các khách hàng của cậu là phản ánh của chính bản thân cậu đấy. Cậu gần như chẳng bao giờ chịu nghe lời các sếp và luôn có cái tôi và biện giải của mình. Giờ đây thì các khách hàng cũng làm đúng như vậy bằng cách không hợp tác với cậu. Xem này, tôi rất vâng lời, vì thế tất cả các khách hàng của tôi đều rất hợp tác với tôi. Tôi rất hiếm khi có vấn đề gì với họ.”

Tôi cảm thấy rất hối hận khi nghe thấy điều đó. Sau khi tu luyện Đại Pháp được 20 năm, tôi thậm chí còn trở nên tệ hơn cả một người thường. Tât cả những suy nghĩ và hành xử của tôi đều bị biến dị, tôi ích kỷ và bất thiện. Nếu mọi người biết rằng tôi là một học viên Đại Pháp thì tôi sẽ làm hỏng mất hình ảnh của Đại Pháp. Tôi theo đuổi tư tưởng hiện đại–cách nghĩ của tôi rất biến dị. Vì danh tiếng của mình mà tôi luôn cố gắng thể hiện bản thân như một người hoàn hảo. Tuy nhiên, bất cứ điều gì tôi muốn thể hiện thì không hề chân thành chút nào, cuối cùng thì đó chỉ là cách để chứng thực bản thân mà thôi.

Một khách hàng lâu năm nói với tôi rằng: “Khi lần đầu gặp anh, tôi biết anh rất khác với những người khác. Anh rất thiện và trong sáng. Đó là lý do vì sao tôi thích hợp tác với anh. Anh có thể giúp tôi theo nhiều cách khác nhau. Mỗi lần sau khi trò chuyện với anh xong, tôi cảm thấy đầu óc mình được tẩy tịnh. Tuy nhiên, tôi phải nói rằng trong những năm gần đây anh đã thay đổi rồi. Tôi nghĩ giờ đây anh chẳng khác gì những người khác. Nói thật là anh không còn là người mà tôi đã từng biết trước đây.”

Tôi rất buồn và tâm trí tôi lấp đầy những ý niệm bất hảo trong nhiều tháng trời. Tôi cho rằng mình đã quên đi những lời dạy của Sư phụ, nhưng trên thực tế thì tôi chỉ là đang chối bỏ mà thôi. Tôi biết rằng miễn là tôi học Pháp thì Sư phụ sẽ đẩy tôi về phía trước. Nhưng do học Pháp không đầy đủ và không thể bước trên chính lộ nên khối lượng công việc của tôi ngày càng tăng lên nhiều hơn. Tôi khao khát được nghỉ làm một chút để tôi có thể tập trung vào việc học Pháp. Nhưng khi được nghỉ làm thì tôi thường lấy cớ cần phải ngủ nghỉ để không học Pháp. Khi có thời gian tôi lại dán mắt vào màn hình mà xem phim.

Giấc mơ kinh hoàng

Tôi nhớ rất rõ một giấc mơ. Thực ra, đó không phải là một giấc mơ. Một bộ xương gắn chặt vào cổ tôi với đôi chân quắp ở nửa thân trên của tôi. Nó muốn chui vào cơ thể tôi. Trông nó rất đáng sợ. Mặc dù cơ thể tôi đang ngủ, nhưng tôi lại ý thức hết sức rõ ràng. Bộ xương này có móng tay dài nhọn đã đào sâu vào làn da của tôi và mỗi khúc xương băng giá của nó đã gắn chặt vào tôi. Tôi thực sự sợ hãi. Tôi không biết phải bỏ nó ra thế nào. Khi đột nhiên quay đầu lại thì tôi nhìn thấy chiếc điện thoại của mình. Ngay lập tức một ý niệm vụt lóe lên trong đầu tôi, bộ xương này thực ra là biến hóa của chiếc điện thoại mà tôi nghiện dùng hàng ngày. Tôi càng dùng điện thoại nhiều thì vật chất này ở không gian khác càng mạnh hơn.

Tôi nên làm gì đây? Với tất cả những gì đang diễn ra, tôi nhớ đến Sư phụ. Tôi dùng hết sức lực toàn thân và hét lên rằng: “Sư phụ Lý Hồng Chí, xin hãy cứu con! Sư phụ Lý Hồng Chí, xin hãy cứu con!” Tôi hét lên một hồi lâu trước khi vật chất này hoàn toàn biến mất. Nó không hề muốn rời đi vì nó nói rằng: “Chính ngươi đã chiêu mời việc này tới.”

Cuối cùng khi tôi mở mắt, tuy mồ hôi ướt đầm đìa, nhưng tôi lại đang nắm chặt lấy cái chăn của mình. Tôi vẫn có thể cảm thấy cái đau mà bàn tay của bộ xương xiết quanh cổ tôi. Điện thoại di động thực sự là biến hóa của những ác quỷ, đến đây để bóp méo và hủy hoại loài người. Tôi muốn nhắc nhở tất cả các học viên trẻ tuổi rằng hãy hết sức cảnh giác với những chiếc điện thoại mà các bạn có trong tay. Đó là cánh cửa cho độc tố của con ác quỷ khổng lồ chui vào. Ban đầu, nó đem lại cho bạn sự tiện nghi trong cuộc sống và công việc, rồi bạn bắt đầu dần tin tưởng nó và phụ thuộc vào nó. Bạn sẽ vô thức mà đắm mình vào nó đến mức mà bạn không thể thoát ra khỏi. Sau đó nó sẽ điều khiển bạn, kiểm soát bạn và lấy mọi thứ từ năng lượng đến thời gian và chính niệm của bạn. Đối với người tu luyện mà nói thì mục đích cuối cùng của nó là hủy hoại bạn.

Vi-rut Trung Cộng tác động đến sự thay đổi của tôi

Khi Vi-rut Trung Cộng tấn công thế giới vào đầu năm 2020 thì tôi nhận ra thời gian đã cấp bách đến thế nào. Ban đầu tôi mù quáng theo dõi tin tức, có lúc tôi tức giận, có lúc lại lại sợ hãi. Vì đại dịch này mà thời gian nghỉ làm của chúng tôi được kéo dài thêm. Tất cả những truy cầu trong cuộc sống đều tạm thời bị đình hoãn. Cuối cùng tôi đã có thể mở sách học Pháp và mọi thứ dần dần tiến triển theo hướng tốt đẹp.

Tâm an dật và lười biếng giống như “Quả táo độc” trên con đường tu luyện của chúng ta

Cầu sự an nhàn đã khiến tôi thực dụng hơn. Giờ ngủ của tôi cũng thất thường. Tôi dậy muộn vào buổi sáng và thức khuya vào ban đêm. Tôi sẽ ngủ một mạch 12 tiếng liền, và một học viên trong gia đình tôi đã khuyên tôi luyện công vào buổi sáng. Nhưng tôi không hề mảy may suy xét đến điều đó.

Hai ngày trước tôi nghe chia sẻ của một đồng tu ở hải ngoại. Mặc dù các học viên hải ngoại không sống trong môi trường tà ác Trung Quốc, nơi mà họ có thể bị đàn áp và giam giữ phi pháp, nhưng nhiều học viên truyền thông ở Hồng Kông đã bị trúng đạn hơi cay khi đang đưa tin trực tiếp. Câu chuyện của họ khiến tôi vô cùng bội phục. Trách nhiệm của họ là rất lớn mà vẫn thường hằng dậy sớm để luyện công. Về phần mình, sao tôi lại có thể nằm dài trên giường khi được nghỉ làm kia chứ?

Sư phụ giảng:

“Chư vị đã từng nghĩ chưa, tu luyện chính là sự nghỉ ngơi tốt nhất. Loại nghỉ ngơi mà có thể đạt đến [trạng thái] mà chư vị ngủ cũng không đạt được, không có ai nói rằng tôi luyện công mệt quá, hôm nay không làm được gì cả. Chỉ có thể nói tôi luyện công đến mức khắp người nhẹ nhõm, một đêm không ngủ tôi cũng không cảm thấy buồn ngủ, khắp người có [sức] lực.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Bắc Mỹ lần đầu)

Tôi đã ngộ ra rằng dậy sớm luyện công cũng là một hình thức của việc phối hợp. Tôi cần tu bỏ tâm an dật và phối hợp tốt hơn. Tôi bắt đầu luyện công vào buổi sáng. Tôi vẫn luyện bài công pháp thứ hai nửa giờ đồng hồ, tôi sẽ cố gắng hơn nữa để theo kịp với các học viên khác, những người mà luyện một giờ đồng hồ.

Hôm nay tôi có một giấc mơ lúc 3.50 sáng. Tôi đang ở trong một lớp học lớn và ngồi ngay hàng đầu. Thầy giáo đang trả kết quả bài kiểm tra và tôi đạt được 89.5 điểm. Khi nhìn kỹ vào điểm của mình thì tôi thấy điểm gốc là 86 điểm nhưng tôi lại được thêm 3,5 điểm nữa, tổng cộng thành 89,5 điểm.

Tôi ngộ ra rằng 3,5 điểm cho thêm này là do tôi dậy lúc 3.50 sáng. Con tạ ơn Sư phụ!

Sau khi kiên định luyện công buổi sáng, trạng thái cơ thể tôi trở nên tốt hơn. Dường như là phần thiện và tích cực của tôi đã quay trở lại. Những niệm đầu bất hảo và tất cả những điều khiến tôi phân tâm thì dần được thay thế bằng chính niệm. Con tạ ơn Sư phụ đã bảo hộ con.

Chia sẻ trên đây nhắc nhở tôi và các học viên trẻ tuổi không nên để thời gian trôi qua và hãy loại bỏ những niệm đầu và lối hành xử hiện đại. Qua những thời điểm khó khăn nhất này, chúng ta cần phải tẩy tịnh bản thân và tu luyện tốt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/7/402761.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/27/185232.html

Đăng ngày 21-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share