Bài của một học viên tại Trung Quốc – Được chọn lọc từ các bài viết kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế Giới

[MINH HUỆ 13-05-2010] Tôi muốn dành bài viết này để chào mừng Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế Giới. Tôi muốn dùng sự mầu nhiệm đã cứu sống con trai tôi là một bằng chứng cho sự vĩ đại của Đại Pháp, và cũng muốn nói lên sự biết ơn chân thành của tôi đối với Sư phụ kính mến vì sự từ bi vô hạn của Sư phụ.

Con trai tôi thình lình bị bệnh giữa một đêm vào cuối năm 2006. Bệnh viện chuẩn đoán là bệnh động kinh. Đầu tiên nó bị động kinh một tuần một lần. Sau này, ba ngày một lần, và sau đó thậm chí thường xuyên hơn. Thỉnh thoảng vài phút mỗi lần. Không có thuốc Trung Y hay Tây Y có hiệu lực làm nhẹ đi các cơn đau. Các chuyên gia y học không có cách gì chữa trị. Một bác sĩ Trung Y khoảng 80 tuổi nói, “Cả đời tôi chưa bao giờ thấy một người bệnh như vậy.” Mỗi ngày, vợ tôi và con dâu tôi đi theo con trai tôi, vốn đang chịu thống khổ, và chúng tôi hy vọng có một phép lạ.

Vì con trai tôi bị bệnh nhiều như vậy, nó được đặt trong Phòng chăm sóc đặc biệt ngay khi chúng tôi vừa gửi nó đến bệnh viện. Sáng ngày 27 tháng 01 năm 2007, bác sĩ trực nói, “Con trai bà có quá nhiều đàm. Anh ta cần phải mổ khí quản. Nếu không có thể ngạt thở mà chết.” Tôi đồng ý với đề nghị của bác sĩ và ký giấy mổ. Để tránh bị ngạt thở, bác sĩ bắt nó phải đeo mặt nạ thở ôxy. Sau đó, tôi để ý con trai tôi bắt đầu có vấn đề về thở. Vào khoảng 9 giờ sáng, mặt nó bổng nhiên trở nên tím tái. Sau đó cả người nó tím tái, và không thấy nhịp tim đập trên máy theo dõi, không có áp huyết, và nó ngưng thở. Tôi lập tức báo cáo với bác sĩ. Các bác sĩ và y tá tức thời đến để cấp cứu nó. Vì tình trạng bất ngờ này, tôi gọi con dâu tôi, vợ tôi, và các thân nhân khác. Trở lại Phòng chăm sóc đặc biệt, tôi thấy con trai tôi nằm dài nơi đó như một người chết. Các bác sĩ và ý tá tiếp ôxy cho nó, tiêm thuốc, và làm hô hấp nhân tạo; tuy nhiên, không có dấu hiệu của sự sống trên máy theo dõi. Thời gian qua từng phút từng phút. Càng có nhiều người tụ họp nơi hành lang bệnh viện. Mọi người đều nói về tình trạng của con trai tôi và lo cho mạng sống của nó. Nhìn con trai tôi chỉ mới 36 tuổi đầu và sắp chết, tôi cảm thấy quá buồn. Lúc bấy giờ, một người nhân viên y khoa bước đến bên tôi và nói, “Không còn hy vọng gì. Ông nên thu xếp đám tang cho cậu ấy.”

Tôi thình lình như thức giấc, hiểu ra rằng tôi không thể nào sống mà không có con trai tôi. Cháu gái tôi không thể nào sống mà không có cha nó. Tôi là một học viên Đại Pháp. Khi gặp tình trạng đại nạn tuyệt vọng, tôi phải cầu cứu với Sư phụ, và Sư phụ sẽ giúp tôi. Chỉ có Sư phụ mới có thể cứu con trai tôi! Vì vậy tôi chạy đến bên giường của con trai tôi và nói lớn tiếng, “Pháp Luân Đại Pháp Hảo! Pháp Luân Đại Pháp Hảo! Sư phụ Lý, xin cứu con trai con!” Giọng của tôi chấn động cả phòng cấp cứu và bên ngoài. Mọi người tại chỗ đều chấn động. Lúc bấy giờ, không khí dường như cô đọng lại. Cả trong và ngoài phòng cấp cứu đều im lặng… gần ba mươi phút qua. Gia đình tôi và các lãnh đạo từ đơn vị làm việc của con trai tôi, cùng với các đồng nghiệp của nó, đã đến bệnh viện. Nhìn thấy tình trạng của con trai tôi, con dâu tôi bật khóc. Nghe được tin, bác sĩ trưởng của khoa nội, vốn không có mặt tại bệnh viện lúc bấy giờ, tức thời gọi nhân viên y khoa và nói với họ cố hết sức để cứu con trai tôi. Ông nói thậm chí nếu nó dường như đã chết, họ vẫn phải cố. Lúc bấy giờ, tôi lại chạy đến bên giường của con trai tôi và kêu lớn tên nó và kêu nó quay trở lại với cuộc sống và sau đó tôi kêu lên, “Pháp Luân Đại Pháp Hảo! Sư phụ, cầu xin cứu mạng con trai con.” Bên ngoài phòng cấp cứu, tôi nhìn thấy mặt cháu gái tôi đầy nước mắt. Tôi cũng không thể ngưng khóc. Thình lình tôi nghe vợ tôi kêu lớn, “Nó đang sống trở lại. Nó vẫn sống. Con trai tôi vẫn sống!” Sau này chúng tôi biết được rằng khi tôi hô lên, “Pháp Luân Đại Pháp Hảo!” và “Sư phụ, xin cứu mạng con trai con!” lần thứ nhì, cái máy theo dõi nhịp tim bắt đầu cho thấy dấu hiệu của tim đập. Áp huyết của nó sau đó tăng lên, và nó bắt đầu thở. Con trai tôi đã sống trở lại! Cả quá trình cứu sống kéo dài gần bốn mươi phút. Mọi người có mặt đều chứng kiến sự mầu nhiệm của Đại Pháp và cảm thấy vui mừng khi con trai tôi sống lại. Cả nhà tôi bày tỏ sự cám ơn của chúng tôi đối với đội cấp cứu của khoa nội. Vợ tôi chụp lấy tay tôi và nói, “Ông thật quá hay. Ông đã cầu xin Sư phụ mang con trai chúng ta trở lại. Cả nhà chúng ta cảm ơn Đại Pháp và Sư phụ Lý!

Con trai tôi được cứu sống tạo nên một làn sóng lớn cả bên trong lẫn bên ngoài bệnh viện. Trong một thời gian chúng tôi trở thành đề tài chính của sự bàn tán. Một quân nhân giải ngũ mà đi cùng vợ nói với tôi, “Nếu ông không nhờ Sư phụ giúp đỡ, ông bây giờ không còn có con trai ông nữa. Bất kể người khác nghĩ thế nào về việc này, tôi một trăm phần trăm tin rằng Pháp Luân Đại Pháp tốt!” Tôi đã giúp ông ta và cả gia đình ông ta thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên hệ của nó.

Sau một thời gian chữa trị, con trai tôi hoàn toàn hồi phục. Khi nó rời bệnh viện vào khoảng cuối tháng 3, nó bước đi quanh Phòng chăm sóc đặc biệt và nói lời từ giã với mọi người. Các bệnh nhân khác trong phòng tất cả đều chúc mừng nó được bình phục. Một cô y tá đã tham gia vào việc cứu con trai tôi nói, “Người tốt sẽ được báo đáp. Chúng ta tất cả phải cố làm người tốt.” Càng khó tin hơn là điều mà nhân viên y khoa trưởng sau này nói với tôi. Trong khi Phòng chăm sóc đặc biệt có sáu cái giường, từ ngày mà con trai tôi được cứu sống, trong hai tháng sau đó, không có ai khác chết nơi này, điều mà chưa bao giờ xảy ra trước đây trong cái Phòng chăm sóc đặc biệt này.

Con trai tôi bây giờ đã khoẻ mạnh từ hơn ba năm nay. Nó đã ngừng uống thuốc trong hơn một năm rồi. Bệnh động kinh không bao giờ trở lại. Và nó làm việc như bình thường.

Một lần nữa, tôi muốn nói lên sự biết ơn vô hạn của chúng tôi đối với Sư phụ Lý đã ban cho con trai chúng tôi một sinh mệnh thứ hai! Tôi sẽ đáp lại sự từ bi vô lượng của Sư phụ bằng hành động. Trong ngày vui mừng lớn này khi cả thế giới đang chào mừng Ngày Pháp Luân Đại Pháp, cả nhà tôi thành tâm cầu chúc Sư phụ vĩ đại và từ bi của chúng ta một ngày sinh nhật thật vui vẻ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/5/13/223363.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/5/29/117477.html
Đăng ngày 14-06-2010: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share