Bài viết của học viên Trung Quốc
[MINH HUỆ 02-05-2010] Trong năm qua, tôi đã có nhiều kinh nghiệm trong việc giảng thanh chân tướng trực diện cho mọi người. Tôi muốn chia sẻ những kinh nghiệm này với các đồng tu.
Không dễ dàng cho tôi để khởi đầu bước ra giảng thanh chân tướng trực diện với người lạ. Tôi đã muốn nhờ các đồng tu giúp đỡ và đi cùng với họ. Mặt khác, tôi lại cảm thấy rằng không sớm thì muộn tôi cần phải chủ động. Các học viên khác có những việc của riêng bản thân họ để làm, vậy nên tôi đã tự mình bắt đầu.
Tôi đến đường phố nơi mọi người qua lại. Tôi khó khăn để bắt đầu một cuộc hội thoại với mọi người, và tim tôi bắt đầu đập mạnh. Một vài ngày trôi qua, tôi vẫn không thể nói chuyện với khách bộ hành trên đường phố. Tôi thật sự lo lắng và ban đêm không thể ngủ được. Tâm trí tôi hoàn toàn tràn ngập việc cố gắng giảng thanh chân tướng cho mọi người. Một ngày nọ cuối cùng tôi đã bắt đầu nói chuyện với một người đàn ông lớn tuổi, nhưng sau khi tôi nói xong các câu đã chuẩn bị sẵn, ông ấy hỏi “Anh có tập Pháp Luân Công không?” Rồi ông ấy bỏ đi. Bất chấp thất bại ban đầu này, tôi đã trở nên mạnh dạn hơn. Tuy nhiên, hiệu quả vẫn không tốt.
Sau đó tôi tìm thấy nhiều bài giảng của Sư Phụ về việc làm thế nào để cứu độ chúng sinh, và tôi đã đọc chúng nhiều lần. Tôi tin chắc rằng Pháp sẽ cho tôi trí huệ và mở ra con đường để cứu độ chúng sinh. Sư phụ đã giảng:
“Nói một cách khác, trong khi chúng ta giảng rõ chân tướng thì cũng cần phù hợp với khẩu vị của con người hiện đại để độ họ; bởi vì con người hôm nay, mức độ tin vào Thần của họ rất thấp, mức độ chuẩn mực đạo đức của họ cũng rất thấp; họ đã biết rõ là xấu rồi mà họ vẫn cứ làm” (Giảng Pháp tại Pháp Hội Florida, Hoa Kỳ)
Sự thật là vậy! Nếu chúng ta nói ở một tầng quá cao, và nói như thể chúng ta đang đọc thuộc lòng các câu đã nhớ mà không để ý đến cảm giác của người khác như thế nào, làm sao chúng ta có thể cứu độ chúng sinh? Mục đích của chúng ta là gì? Tôi đã giảng thanh chân tướng chỉ vì mục đích làm các việc, và đã không thực sự có trách nhiệm đối với cuộc sống tương lai của mọi người, kết quả là, lời nói của tôi đã không có sức mạnh, vì thế tôi đã không thể cứu người.
Với một thái độ và nhận thức tốt về phương pháp của mình, việc giảng thanh chân tướng đã trở nên trôi chảy hơn. Tôi thường đến siêu thị buổi sáng và giảng thanh chân tướng cho khách hàng và các nhà cung cấp. Sau vài tháng, tôi đã giảng thanh chân tướng cho số lượng lớn người. Các đồng tu ca ngợi tôi, và dần dần các tâm chấp trước cùa tôi nổi lên, như tâm hiển thị, tâm hoan hỉ, tâm tranh đấu. Một lần tôi đã nói với các học viên rằng tôi muốn giảng thanh chân tướng cho mọi người mà tôi gặp trên đường phố. Các học viên đã chỉ ra rằng quan niệm như vậy không đúng, nhưng tôi không nghiêm túc chú ý đến lời nói của họ và tự nghĩ “Nó không phải là việc lớn, đó là để cứu độ chúng sinh. Không có gì sai với điều đấy hết.” Cuối cùng chấp trước của tôi đã trở thành một chướng ngại lớn để cứu độ chúng sinh. Một vài ngày trên đường, sau khi tôi đã giảng thanh chân tướng cho tổng cộng 40 người, nhưng không có ai đồng ý thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Tôi cảm thấy tôi đã làm một công việc tốt và dành khá nhiều thời gian, nhưng kết quả đã không tốt. Tôi đã rất thất vọng và nó làm giảm đi sự nhiệt tình của bản thân. Sau đó tôi nghĩ đến Sư Phụ. Tôi cần phải suy nghĩ và hướng nội sâu hơn.
Sư Phụ đã giảng trong “Giảng Pháp tại Pháp Hội Boston năm 2002”
“Thế lực cũ không dám phản đối việc giảng rõ chân tướng và cứu độ chúng sinh, điểm then chốt là ở chỗ tâm thái khi làm công tác không có sơ hở cho chúng dùi vào”
Tôi nhận thức sâu sắc rằng nếu chúng ta muốn cứu độ chúng sinh, đầu tiên chúng ta phải ngay chính bản thân trong Đại Pháp và loại bỏ các chấp trước về sự ích kỷ, tâm tranh đấu, tâm hoan hỷ…
“Phải là Đệ tử Đại Pháp làm công tác Đại Pháp” (Giảng Pháp tại Pháp hội Quốc tế Washington D.C.)
Trong những ngày sau đó, tôi liên tục đọc các cuốn sách Cửu Bình và Phá trừ văn hóa Đảng. Điều này đã đặt một nền tảng cho việc giảng rõ sự thật trong tương lai của tôi.
Sau khi trải qua nhiều khó khăn, tôi đã dần dần thành thục trên con đường giảng thanh chân tướng. Tôi chú ý nhiều hơn đến việc học Pháp hàng ngày, và tôi không còn bị dao động nhiều bởi các phản ứng bề mặt của người thường. Suy nghĩ của tôi là dù có điều gì xảy ra, tôi cần phải nói sự thật cho mọi người.
Một đồng nghiệp đã mời tôi đến tham dự đám cưới của con trai cô. Tại đám cưới, tôi đã đưa cô một bản sao cửu bình và các tài liệu giảng thanh chân tượng khác. Sau đó, tôi đã gọi điện cho cô để thảo luận về nó, và thật ngạc nhiên cô đã phàn nàn với tôi, và nói với tôi đừng gặp cô ấy nữa nếu tôi muốn thảo luận về chủ đề này. Tôi đã thất vọng một lúc, và tôi biết rằng nhân tâm của tôi đã nổi lên.
Buổi tối, tôi đọc “Giảng pháp luân lưu tại Bắc Mỹ”, Sư Phụ đã giảng:
“Tôi nói rằng các đệ tử Đại Pháp thật xuất sắc, ở trong bức hại nghiêm trọng như vậy, chư vị vẫn đang hướng đến thế nhân mà giảng rõ chân tướng, đang cứu độ chúng sinh. Chư vị cứu độ những sinh mệnh ấy, mọi người nghĩ xem, liệu đó có phải là một cá nhân hết sức đơn giản hết sức phổ thông hay không? Nếu họ thật sự đối ứng với thiên thể to lớn, thì khi chư vị giảng rõ chân tướng với họ là chư vị đang cứu một thiên thể to lớn, một quần [thể] sinh mệnh to lớn, một vị Chủ, một vị Vương.”
Những lời giảng của Sư Phụ đã động viên tôi rất nhiều. Tôi suy nghĩ “Cả gia đình cô ấy là Đảng viên. Nếu cô ấy được cứu, thì cô ấy sẽ ảnh hưởng đến gia đình cô. Tôi cần phải cứu cô ấy dù có điều gì xảy ra đi nữa.” Tôi điều chỉnh lại các quan niệm của mình rồi mời cô đi siêu thị… Tôi bắt đầu nói về lịch sử của tà Đảng Trung Cộng, sự bại hoại của đạo đức trong xã hội ngày nay, chẳng hạn như sữa bột nhiễm độc trên thị trường, các dự án xây dựng kém chất lượng… và sau đó nói với cô sự quan trọng trong việc thoái Đảng. Sau đó tôi nói về việc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, các tuyên truyền giả dối, và tôi nói rõ về một số hiểu lầm của cô. Sau khi nói chuyện vài giờ, cuối cùng cô đã trở nên minh bạch. Cô đã đồng ý thoái Đảng và hứa sẽ yêu cầu gia đình cô cũng làm vậy. Tôi đã đưa cho cô nhiều tài liệu Đại Pháp bao gồm cả đĩa DVD Thần Vận.
Thông qua sự kiện này, tôi nhận ra rằng các học viên Đại Pháp có thể cứu độ chúng sinh có hiệu quả với lòng từ bi vĩ đại. Tôi đã có một quan niệm sai lầm trong quá khứ, rằng tôi đã không muốn giảng thanh chân tướng cho người lớn tuổi bởi vì hầu hết họ không gia nhập các tổ chức Đảng nào. Nhưng Sư Phụ đã từng giảng rằng có bảy tỉ người đã xuống thế gian con người. Họ cần được cứu trước khi cuộc sống của họ chấm dứt. Sư Phụ đã giảng trong “Giảng Pháp tại pháp hội Quốc tế 2009”
“Độ nhân thì chính là độ nhân, chọn lựa ra thì không là từ bi.”
Có vẻ tôi đã không đủ từ bi.
Một sự kiện gần đây thật sự làm tôi xúc động. Một hôm trên đường về nhà, tôi đi qua một công viên nhỏ và nhìn thấy một đôi vợ chồng lớn tuổi. Người vợ giúp đỡ chồng. Tôi đi lên và nhìn thấy ông ấy bước đi với một cây gậy. Ông đi bộ rất khó khăn, và tôi hỏi ông điều gì đã xảy ra. Ông nói “Anh không nhìn thấy sao? Tôi bị biến chứng do đột quỵ. Tôi thật sự bất hạnh.” Tôi đã nói với ông ấy: “Xin ông hãy ngồi xuống, tôi có thể nói vài lời với ông được không?” Ông ấy ngồi xuống, và tôi kiên nhẫn giải thích với ông rằng tôi đã luyện tập Pháp Luân Công và chín từ đơn giản có thể mang tới cho con người sức khỏe và sự bình yên. Ông băn khoăn hỏi lại là chín từ gì. Tôi nói với ông ấy “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo!” “Ông à, hãy đọc nó thường xuyên, nó sẽ đem lại sức khỏe cho ông. Bởi vì đó là Phật Pháp thật sự mà có thể cứu độ chúng sinh”. Ông bắt đầu khóc và nói “Thật sao? Tôi đã quá già rồi. Tôi có thể còn được nghe về Phật Pháp chăng?” Ông cúi đầu cảm ơn tôi. Ông hỏi lại một lần nữa “Liệu tôi có thể gặp lại anh không?” Tôi bảo với ông “Ông nên cảm ơn Sư Phụ của tôi. Sư Phụ chúng ta truyền Đại Pháp để cứu độ chúng sinh”. Tôi hỏi ông có gia nhập vào bất kỳ tổ chức nào của ĐCSTQ không. Ông nói là không có. Đột nhiên vợ ông nói “Ông ấy không có tham gia nhưng tôi thì có”. Sau đó tôi nói cho bà về sự quan trọng của việc thoái Đảng. Bà nói: “Anh tin tưởng vào Pháp Luân Công, tôi là tín đồ Cơ Đốc, thế có được không?” Tôi nói rằng không có mâu thuẫn về niềm tin của một cá nhân. Bởi vì Trời sẽ diệt ĐCSTQ, mọi người sẽ bình an sau khi thoái Đảng. Bà đã thoái Đảng.
Hồi tưởng lại quá trình giảng thanh chân tướng trực diện là một tiến trình tu dưỡng bản thân và trở nên thành thục. Tuy nhiên, tôi vẫn còn chưa đủ so với yêu cầu của Sư Phụ. Tôi đơn giản chỉ muốn chia sẻ kinh nghiệm với mọi người. Xin làm ơn chỉ ra bất kỳ điều không thích hợp.
Hợp thập!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/5/2/222659.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/5/18/117141.html
Đăng ngày 02-06-2010. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.