Theo một học viên ở thành phố Triều Dương, Tỉnh Liêu Ninh

[MINH HUỆ 19-2-2010] Tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 1997. ĐCSTQ bắt đầu bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp ngày 20 tháng 7 năm 1999, và các học viên bắt đầu hành trình khó khăn làm sáng tỏ sự thật và cứu độ chúng sinh. Tôi bị bắt bởi cảnh sát địa phương năm 2002, và bị cầm tù trong một trung tâm giam giữ, nơi đây tôi không được phép học Pháp hoặc tập công. Đối diện với môi trường tà ác này, tôi hiểu được rằng tôi phải làm tốt, và không hợp tác với họ. Tôi không được lung lay trên con đường Chính Pháp của mình, bất kể điều gì xảy ra.

Các học viên trong tù yêu cầu rằng họ được phép học Pháp và tập công, nhưng yêu cầu của họ bị từ chối. Các chính quyền đưa một nhóm cảnh sát vũ trang vào để đánh chúng tôi. Một học viên trẻ, và họ bắt đầu với cô ta. Tôi la lớn, cố ngăn họ, vì vậy họ hướng sự chú ý vào tôi. Họ đánh tôi bằng một dùi cui điện mà xẹt điện khi đụng vào da tôi; họ đồng thời quất tôi bằng roi, làm tôi bị bất tỉnh. Họ chỉ ngưng sau khi đã mệt và dùi cui điện hết điện. Sau khi tôi tỉnh lại, tôi thấy toàn thân mình bị thương và hoàn toàn tím ngắt. Tôi bước đi khó khăn trong một thời gian lâu, nhưng tôi vẫn không lung lay trong đức tin của mình, vì tôi biết tôi là một học viên, bước đi trên con đường chân chính nhất.

Tôi tiếp tục tập công và phát chính niệm hàng ngày, và làm sáng tỏ sự thật mỗi khi có thể. Khi các lính canh vừa biết được, họ lại đánh tôi, nhưng tôi không từ bỏ. Cảnh sát Hác Nhật Phong rất giận tôi và nói rằng muốn chuyển tôi đến một nơi khác vì ông ta không thể thay đổi tôi. Sau tám tháng bị giam cầm, tôi bị mang đến Nhà tù Đại Bắc tại thành phố Thầm Dương.

Tại Nhà tù Đại Bắc, càng có những luật lệ khắc nghiệt hơn. Các học viên bị buộc học thuộc lòng các luật nhà tù và làm lao động nặng. Họ cũng bảo các tù nhân canh chừng mỗi người chúng tôi. Chúng tôi không được phép học Pháp hoặc tập công. Chúng tôi không được phép nói chuyện hoặc đi gặp nhau. Khi tôi mới đến, tôi không từ chối điều mà họ bảo tôi làm; tôi hoàn toàn làm theo. Một vài tháng sau vào tháng 10 năm 2003, nhà tù di chuyển đến Nhà tù thành phố tại Thẩm Dương. Chúng tôi được phép ngủ rất ít và bị buộc làm rất nhiều công việc tay chân. Tôi nhận ra rằng tôi phải không làm điều này; đây là bức hại. Tôi là một học viên và sứ mệnh của tôi là Chính Pháp. Tôi phải từ chối tất cả các mệnh lệnh từ các chính quyền nhà tù.

1. Kiên trì học Pháp và tập công

Có 26 học viên trong đội của tôi, nhưng chúng tôi không được phép học Pháp hoặc tập công. Tôi hiểu ra rằng đó là không thể chấp nhận. Chúng tôi là học viên, và phải không cho phép các lực lượng tà ác cản trở sự tập luyện của chúng tôi.

Lần đầu tiên tập công, các lính canh phạt tôi bằng cách cho tôi vào một phòng giam nhỏ, nơi đây họ còng hai chân tôi, và hai tay tôi ra sau lưng. Các còng sau lưng tôi tự mở ra sau một thời gian ngắn. Tôi hiểu rằng Pháp sẽ phơi bày số lượng sức mạnh tương đương với chính niệm của tôi. Trong vòng hai tháng, tôi bị giữ trong phòng giam nhỏ, ngoài việc tập công, tôi đọc thuộc lòng Hồng Ngâm và chương đầu của Chuyển Pháp Luân. Tôi tràn ngập trong Pháp, không gì khác.

Tôi trải qua đêm giao thừa trong phòng giam nhỏ vào tháng 12, lúc mùa đông. Các lính canh không cho tôi đũa hoặc muỗng để ăn cơm, vì vậy tôi phải dùng tay. Tôi nghĩ điều này không chấp nhận được. Tôi cần hợp cùng các học viên khác và phủ nhận sự bức hại. Với ý tưởng đó, tôi được thả ra khỏi phòng giam nhỏ và mang trở lại phòng giam thường. Lúc bấy giờ, chúng tôi nhận được nhiều bài giảng và kinh văn của Sư Phụ. Với sự hướng dẫn của Sư Phụ, 90% các học viên đứng lên chống lại sự bức hại, học Pháp, tập công và phát chính niệm.

Kết quả, nhiều học viên khác bắt đầu tập công, vì vậy các lính canh đặt tôi dưới sự theo dõi càng chặt chẽ hơn. Tôi bị còng và đặt trên một thập tự giá trong ba ngày đêm, nhưng tôi không lung lay. Sau 17 ngày, tôi trở lại phòng giam. Sau đó, các viên chức chuyển tôi đến Khu số 10 của xưởng in nơi mà tôi bị tra tấn càng nhiều hơn.

2. Hướng dẫn các đồng tu phủ nhận sự bức hại và thăng tiến như một chỉnh thể

Bất kể tôi ở nơi nào, tôi có chấp trước cần tiêu trừ và những điều tôi cần phải làm. Tôi cố liên lạc với các tù nhân nơi đó. Họ tất cả đều phải làm việc trong ngày, vì vậy tôi cũng đi đến nơi đó, cho dù tôi không thật sự lao động nhiều. Tôi tìm mỗi cơ hội để nói chuyện với các tù nhân về Pháp Luân Công. Nhiều người trong họ hoàn toàn không quen thuộc. Sau khi tôi nói chuyện với họ, họ hiểu ra rằng ĐCSTQ gạt họ.

Khi tôi mới đến, một viên chức cảnh sát bảo tôi đến, và cảnh cáo tôi là tôi không thể tập công. Tôi trả lời: “Làm sao mà tôi không tập công được? Đây là một môn tập rất tốt. Ông không nên nghe theo ĐCSTQ. Họ đang dối gạt ông. Ông phải biết điều gì là đúng hoặc sai. Đó là cái quyền của tôi để tập công. Ông không thể ngăn tôi được.” Tôi tập công mỗi ngày, cho dù luôn có can nhiễu. Qua thời gian, càng nhiều tù nhân hơn hiểu được sự thật, và môi trường được thăng tiến. Các lính canh không còn làm phiền tôi nữa, vì vậy tôi có thể tập công nơi xưởng in.

Có một tòa nhà khác đối diện tòa nhà mà tôi bị giữ; các học viên nơi toà nhà này bị buộc làm lao động trong một gian phòng lớn, và phải nghe các phát thanh tẩy não. Những người mà từ chối hợp tác sẽ bị mang ra ngoài và đặt dưới sự theo dõi sát sao. Tôi quyết định khuyến khích các học viên bị giữ trong toà nhà trước mặt để phủ nhận sự bức hại. Mỗi buổi tối, tôi tập bài công số 2 “Pháp Luân Trang Pháp” dưới ánh đèn đường vì vậy họ có thể nhìn thấy tôi. Một vài ngày sau, một lính canh tố cáo tôi lại với các chính quyền. Họ quyết định cho hai tù nhân canh chừng tôi suốt ngày đêm, nhưng tôi không sợ; thay vì vậy, tôi làm sáng tỏ sự thật với họ. Khi họ la tôi, tôi định tập công trong văn phòng của họ. Họ sợ đến độ ra lệnh cho một số tù nhân mang tôi trở lại phòng giam của tôi. Khi họ cố dời tôi đi, tôi hô lớn lên, “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Cuối cùng, giám thị ra lệnh cho các tù nhân đánh bất kỳ ai tập công. Nếu các tù nhân không nghe theo, họ sẽ bị giảm điểm trong hồ sơ, với không có cơ hội để giảm thời hạn giam. Một đêm, vì kết quả của sự đánh đập, tôi không thể bước đi hoặc cả đi vệ sinh. Phải hơn một tháng tôi mới bình phục. Sau đó, tôi viết cho các chính quyền để báo cáo giám thị. Các viên chức sợ quá, và xin tôi đừng có báo cáo họ nữa. Từ đó, tôi có thể tập công; các lính canh để tôi yên, nếu các chính quyền không nhìn thấy.

Dần dần, các học viên bắt đầu phát chính niệm và từ chối làm lao động nặng. Vào cuối năm 2006, các chính quyền hủy bỏ nhà tù các học viên Pháp Luân Công, và tất cả các học viên bị mang đến các nhà tù khác. Chúng tôi bắt đầu làm sáng tỏ sự thật với các tù nhân. Trên một trăm người, hơn 80 người trong họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên hệ của nó.

Vào cuối mỗi ngày, họ điểm danh và mọi người phải bước xuống khỏi giường để trả lời. Tôi không nghe theo vì tôi không cho mình là một tù nhân.

Tôi đã bị giam trong 6 năm rồi. Tôi đã không thể sống sót, nếu không vì đức tin của tôi nơi Pháp Luân Đại Pháp và sự hướng dẫn của Sư Phụ. Sau này, tất cả các học viên tiếp tục học Pháp và tập công. Ngày 19 tháng 11 năm 2007, Nhà tù số 2 Thẩm Dương không còn giữ các học viên nữa; họ đều đã bị chuyển đến các nhà tù khác.

Ngày 19 tháng 2 năm 2010


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/2/19/218410.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/3/3/115124.html
Đăng ngày 15-05-2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share