Bài viết của Chính Tâm từ tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-3-2010] Cách đây vài ngày, tôi gặp một quan chức cao tuổi trong khi giảng rõ sự thật ở một khu vực địa phương. Nắm lấy tay tôi, ông ấy hỏi tôi với giọng xúc động “Liệu tôi có thể thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) ngay bây giờ không?”. Thấy cái nhìn đầy ngạc nhiên của tôi, ông nói tiếp “Ông không nhận ra tôi sao? Tôi là ông Mã đây mà”. Tôi trả lời một cách nhanh chóng “Vâng, tôi nhớ”. Ông ấy trả lời bằng một nụ cười “Số phận! Do số phận nên chúng ta lại gặp nhau lần nữa!

Một vài trao đổi giữa chúng tôi làm tôi nhớ lại cách đây ba tháng khi tôi giảng rõ sự thật cho ông ấy và thuyết phục ông ấy thoái ĐCSTQ. Người đàn ông lớn tuổi này là một trí thức cao niên cũng khoảng 70 tuổi như tôi. Tôi nói chuyện trực tiếp với ông ấy về tình hình hiện tại và sau đó đổi chủ đề đến Pháp Luân Công. Tôi nói “Pháp Luân Công dạy mọi người Chân-Thiện-Nhẫn và cư xử một cách đáng kính trong mọi lúc. Ông có thể thấy được Pháp Luân Công tốt như thế nào.” Tôi cũng kể cho ông ấy nghe vài câu chuyện kì diệu về việc phổ biến Pháp Luân Công trên toàn thế giới. Ông ấy rất vui khi nghe điều này và nói với tôi “Tôi đã nghe nói đến Pháp Luân Công là tốt. Hôm nay sau khi nghe những lời anh nói, tôi đã rõ ràng hơn. Tôi ước mong về Chân-Thiện-Nhẫn, điều mà được khởi xướng bởi Pháp Luân Công. Nếu ai cũng đều sống theo nguyên lý này, chẳng phải xã hội sẽ trở nên hài hòa hay sao?

Sau đó tôi nói với ông ấy câu chuyện bên trong về sự cố tự thiêu được dàn dựng ở Thiên An Môn. Thêm vào đó tôi đưa cho ông ấy bản giới thiệu chi tiết về Cửu Bình. Ông ấy đồng ý một cách mạnh mẽ quan điểm của nó và muốn nghiên cứu nó sau khi về nhà. Khi tôi thuyết phục ông ấy thoái ĐCSTQ, ông không từ chối ngay lập tức nhưng ông kể cho tôi nghe kinh nghiệm của bản thân ông. Ông bắt đầu kể câu chuyện của mình “Tôi đã chịu đựng các bức hại rất nhiều lần trong quá khứ chỉ vì trung thực. Tôi phải chịu đựng ba biến cố lớn trong đời. Lần đầu tiên xảy ra khi tôi còn đi học. Lần thứ hai xảy ra khi tôi bước chân vào xã hội. Tôi bị cáo buộc là bên cánh hữu. Tôi trở thành một tấm gương xấu trong môi trường dạy học và bị đưa ra chỉ trích bất cứ lúc nào. Kể từ đó, tôi trở nên tê cứng và không dám nói gì hay bày tỏ bất kì quan điểm chính trị nào.

Ông ấy tiếp tục “Lần thứ ba là nghiêm trọng nhất. Nó xảy ra vào những năm 1960 trong thời kì Cách mạng Văn hóa và nó gần như lấy đi cuộc sống của tôi. Suốt thời kì đó, mọi người phải để phòng lẫn nhau trong mọi lúc. Mặc dù hôm nay bạn là một Đảng viên, bạn có thể trở thành một kẻ thù vào ngày mai, hôm nay hai cá nhân này là bạn tốt nhưng ngày mai họ có thể trở thành hai thế lực thù địch, thậm chí nếu bạn là chồng hay vợ, cha hay con, bạn cũng có thể trở thành kẻ thù trong phút chốc. Người thân trong nhà cũng phải đề phòng lẫn nhau. Đối mặt với môi trường thù địch này, tôi không thể chịu đựng thêm được nữa, bản chất trung thực của tôi và việc đưa ra ý kiến chân thật đã bị vùi dập. Tôi nói với mọi người ‘Mỗi người đều trở thành một mục tiêu của cuộc cách mạng, thậm chí cả những người tốt và những người thân của chúng ta’. Chỉ vì nói điều này mà tôi bị chuyển tới một vùng châu thổ và phải sống trong một cái chuồng bò. Từ đó, tôi phải chịu sự cải tạo thông qua lao động và bị chỉ trích mỗi ngày. Tận 10 năm sau tôi mới được đền bù cho sự bất công này. Cuối cùng tôi được trở về nhà, vợ tôi nói trong nước mắt ‘Anh có thể không theo đuổi công danh và cảm thấy bất mãn, nhưng anh không dừng được việc nói ra sự thật, điều mà sẽ mang đến cho anh những rắc rối sao? Anh không suy xét kỹ lưỡng trước khi làm sao?’. Từ đó, tôi xem những lời vợ tôi nói như là phương châm của tôi vậy”.

Người đàn ông lớn tuổi nói “Điều anh nói với tôi vừa rồi, và cả Cửu Bình rất hợp lý và rất thật. Tuy nhiên về việc thoái ĐCSTQ, hãy cho tôi suy nghĩ thêm một thời gian. Tôi không muốn có thêm bất cứ rắc rối nào nữa. Giờ tôi già rồi, tôi không thể chịu đựng thêm bất cứ sự đau khổ nào.

Câu chuyện buồn của ông ấy thực sự phản ánh lên tiếng nói của các thế hệ trong thời đại đó. Vì vậy tôi không thuyết phục thêm nữa. Tôi chỉ nói với ông ấy trước tiên hãy đọc kỹ lưỡng cửu bình và các tài liệu giảng rõ sự thật.

Bây giờ, sau ba tháng, chúng tôi gặp lại nhau. Trong thành phố rộng lớn vài triệu dân này, thật không dễ để gặp một người lạ lần thứ hai. Sư Phụ Lý Hồng Chí có nói “không có gì là ngẫu nhiên cả, và không có gì xảy ra một cách tình cờ” (Giảng Pháp tại thành phố Los Angeles, ngày 25-02-2006). Giống như ông ấy nói lúc đầu “Số phận! Do số phận nên chúng ta lại gặp nhau lần nữa!”. Điều này không ngẫu nhiên, thay vào đó, đó là số phận và dưới sự khai sáng của Sư Phụ Lý trao cho tôi, điểm hóa cho tôi rằng ông ấy nên được cứu . Lúc này, từ sự biểu lộ trên khuôn mặt ông ấy, tôi có thể thấy rằng ông ấy đã thức tỉnh. Tôi nói đùa với ông ấy “Vậy vợ ông đã chấp thuận cho ông chưa?”. Ông trả lời với một nụ cười “Pháp Luân Công rất là tốt. Nó cứu sống tôi. Tại sao tôi lại vẫn cần sự đồng ý chứ?” “Vâng, đúng vậy.” tôi trả lời.

Người đàn ông lớn tuổi nói “Một người bạn cũ của tôi đã đọc cửu bình vài lần. Mỗi chương và mỗi phần đều nói lên sự thật và mỗi câu chữ thật sự phản chiếu vào tâm tôi. Nhìn lại những điều tôi phải chịu đựng trong quá khứ, đó là tội ác của ĐCSTQ. Tôi không có gì sai cả! Tôi nói với vợ tôi ‘cửu bình rất hay. Nó khác xa những gì ĐCSTQ nói với chúng ta . Chúng ta có thể không nghe theo ĐCSTQ và không là những phần tử thiếu sức sống của nó nữa’. Tôi đồng ý với Pháp Luân Công và Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi muốn là một người tốt. Làm ơn giúp tôi thoái ĐCSTQ sớm nhất có thể! Tôi muốn ngay lập tức bỏ đi gánh nặng này.
________________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/3/28/220574.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/4/5/115910.html
Đăng ngày 17-04-2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share