Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại miền Đông Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-03-2020] Hồi tưởng lại chặng đường hơn hai mươi năm tu luyện và thực hiện thệ ước, tôi thấy thật khó khăn để bắt đầu đặt bút xuống viết vì Sư phụ đã ban cho chúng ta quá nhiều. Phật ân hạo đãng của Sư phụ không thể diễn đạt bằng ngôn ngữ thô tháo của người thường. Sư phụ đã cứu chúng ta, tịnh hóa thân thể chúng ta và ban cho chúng ta danh hiệu thần thánh-đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp.

Một khởi đầu mới

Tháng 4 năm 1997, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nghĩ: “Xã hội nhân loại quá loạn rồi. Nếu ai ai cũng học Pháp Luân Đại Pháp thì tốt biết bao nhiêu.” Đại Pháp có thể mang lại hy vọng và phúc báo. Sau đó tôi quyết định hồng Pháp để cho nhiều người có thể thu nhận được lợi ích từ Đại Pháp. Tôi bắt đầu thăm viếng các gia đình, mời họ đến nhà tôi học Pháp và xem video bài giảng của Sư phụ. Buổi sáng, chúng tôi luyện bốn bài động công tại sân nhà tôi và buổi tối chúng tôi sẽ luyện bài thứ năm. Mọi người tham gia đều cảm thấy thoải mái, tràn đầy năng lượng và vô bệnh.

Có một giáo viên mắc một loại bệnh về da. Cô ấy đã chữa trị ở nhiều bệnh viện với nhiều phương pháp nhưng không hiệu quả. Cô ấy mất hết hy vọng nhưng cô ấy đã khỏi bệnh không lâu sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp.

Ngày 24 tháng 4 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) thông báo rằng Đảng viên thì không được phép tu luyện Đại Pháp. Một người phụ nữ nói: “Nếu có ai đến bảo tôi phải chọn tôi muốn gì, Pháp Luân Đại Pháp hay là ĐCSTQ, tôi sẽ nói với họ rằng tôi muốn Pháp Luân Đại Pháp.”

Có một học viên khác mắc bệnh động kinh từ khi còn bé. Cô ấy rất yếu ớt và xanh xao, thậm chí đôi môi của cô ấy cũng nhợt nhạt. Sau khi tu luyện Đại Pháp, cô ấy trở nên khỏe khoắn và hồng hào. Chứng bệnh động kinh cũng biến mất. Nhiều người thấy sự thay đổi của cô ấy và hỏi cô ấy điều trị ở đâu. Cô ấy nói với mọi người rằng cô ấy đã được chữa khỏi vì cô ấy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Chứng kiến những thần tích đó, càng ngày càng có nhiều người trở thành học viên. Trong khi tất cả chúng tôi đang đắm mình trong hạnh phúc, ngày 20 tháng 7 năm 1999, ĐCSTQ bắt đầu bức hại Đại Pháp.

Chúng tôi đau lòng khi họ phát sóng các tuyên truyền phỉ báng. “Pháp Luân Đại Pháp quá tốt. Chúng tôi chưa thấy một tu luyện nào như thế này trước đây. Tại sao chính quyền không cho phép chúng tôi tu luyện? Chuyện gì đang xảy ra ở đất nước chúng ta vậy? Có phải đây là kết thúc của ĐCSTQ không? Không thể phân biệt được tốt và xấu ư?”

Phát tài liệu chân tướng

Sư phụ giảng:

“Đã mang danh đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, [thì] giải thoát cá nhân không phải là mục đích tu luyện; [mà] cứu độ chúng sinh mới là đại [thệ] nguyện của chư vị khi đến [cõi người nơi] đây, và là trách nhiệm và sứ mệnh mà lịch sử đã giao phó cho chư vị; do đó, một lượng lớn các chúng sinh đã trở thành đối tượng mà chư vị [cần] cứu độ. Các đệ tử Đại Pháp không được cô phụ trách nhiệm vĩ đại đã được giao phó cho chư vị trong Chính Pháp, càng không được để bộ phận chúng sinh đó phải thất vọng; chư vị đã là hy vọng duy nhất cho việc họ có thể tiến nhập sang tương lai được hay không; vậy nên, tất cả các đệ tử Đại Pháp, học viên mới và cũ, đều phải có hành động; bắt đầu toàn diện giảng thanh chân tướng. Nhất là các đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc, ai ai cũng cần bước ra để giảng [chân tướng]; [như] hoa nở khắp nơi; hễ địa phương nào có người thì đều phải đến.” (Hãy vứt bỏ tâm con người, và hãy cứu độ thế nhân – Tinh tấn yếu chỉ III)

Sau khi học Pháp, chúng tôi đều hướng nội và nhận ra rằng chúng tôi đã không bao phủ một cách có hệ thống vùng nông thôn để giảng chân tướng, mặc dù chúng tôi đã đi phát tài liệu ở đó nhiều lần. Sau khi chia sẻ với nhau, tất cả chúng tôi đều đồng ý rằng chúng tôi nên đến đó phát tài liệu lần nữa.

Chúng tôi cần phải đảm bảo việc học Pháp tốt và phát chính niệm, như thế mới có thể làm tốt mọi việc. Chúng tôi hiểu tầm quan trọng của việc bảo trì tâm thái kiền tịnh và thanh tĩnh.

Mỗi khi ra ngoài, chúng tôi phát chính niệm cùng nhau và cúi chào trước Pháp tượng Sư phụ cầu xin Sư phụ gia cường cho chúng tôi: “Xin hãy thanh lý tất cả nhân tố tà ác nơi chúng con đến; Sư phụ xin hãy gia trì cho chúng con phát tài liệu thuận lợi để chúng sinh có tiền duyên đều được đắc cứu.”

Chúng tôi tập trung tất cả tài liệu lại và rời khỏi xe tải. Vì an toàn, chúng tôi thường đi vào ban đêm. Và khi điểm đến hãy còn xa, chúng tôi phát chính niệm trên đường đi đến đó.

Sau khi học viên phát tài liệu rời đi, các học viên còn lại sẽ cùng nhau phát chính niệm. Thông qua học Pháp và chia sẻ, chúng tôi nhận ra rằng chúng tôi là một chỉnh thể và chúng tôi nên hỗ trợ lẫn nhau.

Đôi khi chúng tôi phát chính niệm 30 phút và học Pháp 30 phút mỗi giờ cho đến khi những học viên phát tài liệu trở về.

Chúng tôi thường không về nhà trước 11 giờ đêm hoặc trước nửa đêm. Chúng tôi không cảm thấy mệt nhọc mà cảm thấy rất vui mừng.

Có lần, chúng tôi đã gần như hoàn thành việc phát tờ rơi thì có can nhiễu lớn. Nhiều học viên bị cảnh sát chặn lại và bắt về đồn cảnh sát địa phương.

Các học viên giảng chân tướng về Đại Pháp nhưng họ từ chối lắng nghe. Họ nghĩ rằng vì họ đã bắt được nhiều học viên Pháp Luân Đại Pháp như thế nên họ sẽ có cơ hội được nhận thưởng.

Nhiều học viên bắt đầu làm việc để giải cứu đồng tu. Một nhóm học viên đến đồn cảnh sát giảng chân tướng vào buổi sáng và học Pháp vào buổi chiều. Một nhóm khác làm việc tương tự nhưng ngược lại. Một số học viên gửi những thông tin liên quan tới trang web Minh Huệ, và học viên hải ngoại cũng lập tức bắt tay vào giải cứu trường hợp bức hại này.

Giảng chân tướng qua điện thoại cũng giống như pháp khí thiêu hủy tà ác. Một số cảnh sát nói rằng tin tức lan truyền quá nhanh. Tên của họ đã bị phơi bày. Trong một đêm, những học viên bị bắt đã bị đưa về Sở cảnh sát của thành phố. Quyết định ban đầu bắt giữ 10 ngày nhưng chín ngày sau họ đã được thả.

Trong chín ngày đó, các học viên học Pháp, phát chính niệm, giảng chân tướng, thanh lý tà ác và đã đường đường chính chính trở về nhà. Các học viên cũng không phải thanh toán cho cảnh sát các loại phí gọi là tiền đăng ký và những chi phí như những trường hợp khác.

Vì có can nhiễu lớn như thế, chúng tôi đã hướng nội và nhận ra chấp trước là tâm hiển thị và muốn thể hiện. Chúng tôi nhận ra tu luyện là thực sự nghiêm túc. Chúng tôi nên nghiêm khắc suy xét từng ý niệm của bản thân để Sư phụ không phải lo lắng quá nhiều cho chúng tôi nữa.

Tận dụng tốt thời gian

Luôn luôn có cơ hội cho tôi đề cao trong tu luyện. Khi tôi để ý rằng tôi có vấn đề, tôi ngay lập tức sửa đổi và làm tốt hơn vào lần sau.

Tôi coi những ma nạn trong tu luyện của mình là cơ sở để đề cao. Tôi luôn nghĩ rằng mình nên đối đãi với chúng như là một cơ hội đề cao tâm tính. Tu luyện là như thế để chúng ta được tôi luyện.

Trong suốt hơn hai mươi năm qua, tôi đã tận dụng tốt thời gian và chưa bao giờ buông lơi học Pháp, luyện công và phát chính niệm.

Tôi thức dậy lúc 3h10 sáng, thắp hương cho Sư phụ, luyện công lúc 3h20 và phát chính niệm lúc 6 giờ sáng.

Mỗi ngày tôi ăn hai bữa ăn đơn giản. Tôi giảng chân tướng, chia sẻ với đồng tu và giúp học viên vượt quan nghiệp bệnh.

Tôi hãy còn nhiều nhân tâm và thiếu sót. Tôi sẽ tận dụng tốt thời gian trong giai đoạn trân quý này, hướng nội, chú ý hơn vào việc đề cao tâm tính, và tinh tấn hơn nữa để có thể quay về gia viên cùng với Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/3/17/402562.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/2/184300.html

Đăng ngày 11-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share