Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 09-03-2020] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ngay khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu cuộc bức hại môn tu luyện vào năm 1999. Sau khi cuộc bức hại diễn ra, chúng tôi không học Pháp chung hay liên lạc giữa các học viên trong khu vực. Không có học viên khác để chia sẻ, việc đề cao tâm tính của tôi trở nên khó khăn.
Cách đây một năm, tôi quyết định rằng mình phải chú ý đề cao tâm tính. Thông qua tăng cường học Pháp và phát chính niệm, tôi đã bắt đầu đề cao.
Một trong những nét tính cách của tôi là không sẵn lòng xin lỗi. Ngay cả khi biết mình sai, tôi không muốn thừa nhận điều đó. Tôi nhận ra đây là văn hóa Đảng và tôi nhất định phải loại bỏ thói quen xấu này.
Trong công tác
Tôi làm việc tại một bệnh viện. Có một lần, khi tôi mở cửa vào phòng điều trị, thì cùng lúc có mấy người liền đi vào. Một phụ nữ lớn tuổi đi thẳng về phía khu vực vô trùng.
Tôi cảm thấy sốt ruột nên hô lớn: “Dừng lại! Đừng đi về phía trước!” Người phụ nữ lớn tuổi nhanh chóng dừng lại, trông bà có vẻ xấu hổ.
Vừa nói xong, tôi lập tức nhận ra mình đã sai khi cư xử quá thô lỗ với bà. Vì vậy, tôi nhanh chóng bình tĩnh lại và nói: “Tôi xin lỗi, tôi không có ý lớn tiếng như vậy. Tôi hy vọng bà sẽ không khó chịu với tôi.”
Bà ấy thở dài: “Cô là bác sĩ. Lời bác sĩ nói thì nào dám lên tiếng phàn nàn chứ?”
Tôi giải thích: “Bà đang đi vào khu vực vô trùng. Chỉ nhân viên mới được phép vào đó. Nhưng tôi xin lỗi vì đã lớn tiếng, thấy bà đi vào nên tôi cảm thấy hơi sốt ruột.”
Người phụ nữ mỉm cười. Những người ngoài cuộc gật đầu với vẻ kính trọng.
Sau ngày hôm đó, tôi nghĩ việc xin lỗi thực sự không khó và nó khiến tôi cảm thấy tốt hơn. Không quan trọng ai đúng ai sai, nếu xin lỗi có thể biểu lộ cái thiện của mình thì chúng ta nên làm điều đó.
Một sự việc khác liên quan đến việc lên lịch cho một bệnh nhân làm thủ tục vào buổi sáng. Tôi gọi cho cậu ta hai lần nhưng cậu ta đã không đến phòng điều trị. Sau đó tôi bận rộn và quên mất cậu ta.
Sau khi tôi dọn dẹp và khử trùng tất cả các thiết bị và chuẩn bị ra về, thì bệnh nhân này, một thanh niên trẻ, đã đến cùng mẹ cậu ta. Cậu ta nói xin lỗi vì quên mất. Mẹ cậu ta cũng mong tôi không nóng giận với cậu ta vì đến muộn.
Tôi đáp: “Không phải vậy, vấn đề ở chỗ việc khử trùng thiết bị là một quá trình phức tạp tốn nhiều thời gian.”
Tuy nhiên, tôi đã làm thủ tục xong cho cậu ta. Sau khi họ rời đi, tôi ngẫm nghĩ và nhận ra mình mới chính là người phạm lỗi; tôi đã quên mất cậu ta. Đó là lỗi của tôi và tôi không nên hành xử như đó là lỗi của họ.
Ngày hôm sau, trong khi đang làm lại thủ tục cho cậu ta, tôi cảm ơn vì hôm trước cậu đã kiên nhẫn với tôi. Tôi bảo rằng cậu là một thanh niên tốt bụng và khoan dung.
Chàng trai trẻ thoải mái nói chuyện với tôi và tâm sự rằng cậu ta đang suy nghĩ xem liệu có nên chuyển công tác từ nông thôn lên thành phố không. Việc chuyển sẽ tốn của gia đình chi phí hơn 10.000 nhân dân tệ. Sau khi nghe chi tiết, tôi đề nghị rằng thay vì tạo thêm gánh nặng cho bố mẹ, có lẽ cậu ta có thể làm việc chăm chỉ hơn để tự mình thăng tiến.
Cậu ta thở phào nhẹ nhõm. Những gì tôi nói là những gì cậu ta đã nghĩ sẵn trong đầu, nhưng cậu ta thiếu tự tin để ra quyết định. Sau khi nói chuyện với tôi, cậu đã biết mình cần làm gì.
Chúng tôi nói chuyện về chân tướng phía sau cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Cậu đã [làm tam thoái] cắt đứt tất cả những mối liên hệ với ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Khi chúng tôi chia tay, cậu ta nói với tôi: “Cô thật tốt bụng, cháu sẽ trở lại thăm cô.”
Tại nhà
Ở nhà, tôi luôn là người ra quyết định cuối cùng.
Chồng tôi không trực tiếp tranh luận với tôi, nhưng sau lưng tôi, anh đã làm những việc gây thiệt hại cho gia đình, đặc biệt là chơi cờ bạc. Anh chỉ có một khoản thu nhập nhỏ và phải chịu nợ nần vì thói quen chơi cờ bạc.
Vì điều đó, tôi bắt đầu coi thường anh. Tôi sẽ mắng anh mỗi khi anh về nhà muộn. Cảm xúc tiêu cực của tôi đối với anh đã tích lũy qua nhiều năm. Tôi nhận ra rằng mình phải đối mặt với vấn đề này.
Tôi đã tìm ra được nhiều chấp trước. Chấp trước nghiêm trọng nhất là tôi đã không hướng nội khi gặp vấn đề. Tôi tìm lỗi của người khác và coi thường tất cả những ai làm tổn hại tôi. Tôi đã phát chính niệm trong thời gian dài để loại bỏ tâm oán hận trong không gian khác.
Tôi đã mất nửa năm để xóa bỏ những oán hận mà tôi ôm giữ đối với mọi người xung quanh. Tôi nhận ra rằng những người đó đang giúp tôi tu luyện.
Tôi cảm thấy thương cho chồng mình vì cuộc sống mà anh đang sống và cũng đã phát chính niệm để loại bỏ can nhiễu trong trường không gian của anh.
Chồng tôi bắt đầu thay đổi. Anh ngừng đánh bạc và ngừng ra ngoài uống rượu vào ban đêm. Một lần trong bữa tối, tôi đã xin lỗi vì trước đây đã nói chuyện gay gắt với anh. Tôi nói: “Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu chúng ta dừng tranh cãi từ bây giờ sao?” Anh đã gật đầu.
Tối hôm đó, anh đã rửa bát đĩa, còn nỗ lực để lau sạch cái chảo bẩn. Anh đánh bóng bếp mà không cần tôi nhờ. Tôi chưa bao giờ nghĩ một lời xin lỗi lại có thể có sức mạnh như vậy.
Sáng hôm sau, chồng tôi thức dậy lúc 5 giờ sáng. Sau khi lau sàn nhà, anh đề nghị chúng tôi đi chợ vì anh muốn nấu bữa tối cho tôi.
Trước đây, chồng tôi không làm chút việc nhà nào. Anh sẽ nằm dài trên ghế chơi điện thoại. Anh đã thay đổi thành một người khác.
Tôi cũng bắt đầu hỏi và tôn trọng ý kiến của chồng khi ra các quyết định trong gia đình. Tôi khích lệ anh chia sẻ với tôi suy nghĩ của mình thay vì thụ động như trước đây. Tôi nhận ra rằng tôi từng cho mình là trung tâm.
Sau khi ngừng tìm lỗi ở người khác, tôi đã bắt đầu suy ngẫm về bản thân và đề cao.
Tất cả mọi thứ xảy ra đối với các học viên là để giúp chúng ta tu luyện. Điều quan trọng là chúng ta cần nhìn vấn đề từ góc độ nào, vì chỉ khi đó chúng ta mới có thể tận dụng chúng để đề cao.
Trên đây là chút thể ngộ của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/3/9/402187.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/3/184318.html
Đăng ngày 10-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.