Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 28-03-2020 ] Sư phụ giảng:
“Tu luyện nhân
Tự trảo quá
Các chủng nhân tâm khứ đích đa
Đại quan tiểu quan biệt tưởng lạc
Đối đích thị tha
Thác đích thị ngã
Tranh thậm ma.”
(Thùy thị thùy phi, Hồng Ngâm III)
Tạm dịch:
“Người tu luyện
Tự tìm lỗi
Các loại nhân tâm phải bỏ nhiều
Quan ải lớn nhỏ chớ rớt lại
Cái đúng là họ
Cái sai là mình
Còn tranh gì nữa”
Tâm tính của tôi đã đề cao rất nhiều thông qua học Pháp Luân Đại Pháp và tôi cũng đã vứt bỏ được nhiều tâm chấp trước. Tôi từng là một người thiếu kiên nhẫn và có tâm oán hận. Khi giảng chân tướng về Đại Pháp, tôi có thể bị mất kiên nhẫn đến nỗi không thể giữ được bình tĩnh nếu việc không diễn ra suôn sẻ.
Chủng tâm chấp trước này thậm chí còn nổi cộm hơn khi đối diện với những người thân trong gia đình tôi. Là chủ gia đình, tôi dễ mất bình tĩnh và lời nói của tôi thô lỗ hung hăng. Sẽ tốt nếu mọi người ngoan ngoãn nghe lời. Nếu họ phản bác, tôi không thể kìm chế được sự phẫn nộ mạnh mẽ của mình.
Khi tâm tranh đấu của tôi xuất hiện, tôi nói chuyện với gia đình bằng sự mỉa mai và phàn nàn, cử chỉ bệ vệ, hoàn toàn quên mình là người tu luyện. Vào những lúc đó, để người nhà không phải mang nghiệp vào thân, tôi nói: “Bỏ đi, tôi không muốn nói thêm gì nữa, mọi người cứ làm theo cách của mình!”
Thay vì hướng nội và tìm lỗi của mình, tôi luôn phàn nàn hoặc phớt lờ gia đình tôi.
Thông qua học Pháp tôi nhận ra rằng tôi đã không tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp trong lời nói và hành động của mình. Tôi cảm thấy xấu hổ rằng là một đệ tử của Sư phụ, tôi thậm chí không thể cứu được người thân của mình.
Một ngày sau khi luyện công, tôi nghe tiếng con trai thở rất nặng nề – cháu có vẻ mệt. Đột nhiên tôi cảm thấy từ bi và nói với cháu: “Con mới tập được 10 phút, hãy xem con mệt như thế nào? Sư phụ dạy chúng ta năm bài công Pháp và mỗi ngày bố đều luyện gần như trong ba giờ đồng hồ liền mạch. Cơ thể của bố nhẹ nhàng, không mệt chút nào, càng luyện nhiều bố lại càng cảm thấy thoải mái. Thực sự tốt. Đại Pháp thật tuyệt vời và Sư phụ đã ban cấp Pháp cho chúng ta. Đây quả là một cơ duyên trân quý! Tại sao con không thử đi, luyện công và học Pháp?”
Con trai tôi không nói lời nào nhưng thái độ của cháu khác với thường lệ. Sau bữa tối cháu nói với tôi: “Bố, mọi người sẽ đợi bố ở phòng khách để nghe bố nói về Đại Pháp.” Ngay lập tức tôi bật dậy và nói: “Ồ!”
Tôi mang theo cuốn Chuyển Pháp Luân vào phòng khách, nơi mọi người trong gia đình đang ngồi trên ghế sofa. Toàn thân thể tôi đang run lên với niềm vui sướng. Tôi đã từng khóc vì tiếc cho họ, nhưng ngày hôm nay nước mắt của tôi rơi vì vui mừng!
Tôi đưa cho mọi người cuốn sách Chuyển Pháp Luân và nói: “Đừng nói gì cả, hãy đọc sách trước.” Họ bắt đầu đọc.
Đại dịch gần đây đã can nhiễu đến gia đình tôi rất nhiều và việc học Pháp của họ không tiến triển nhiều, nhưng tôi nghĩ rằng họ đã chuyển biến dù cho có chướng ngại.
Đối với tôi, tôi dần vứt bỏ được tính thiếu kiên nhẫn, hay phàn nàn và một vài tâm chấp trước khác, tư tưởng của tôi đã ổn định hơn. Khi giảng chân tướng, tâm trí và ý tưởng của tôi rộng mở và tâm tính tôi đã đề cao.
Những điều này đã triển hiện huyền năng mà Đại Pháp ban cấp cho tôi. Tôi thực tâm cảm nhận được sự vĩ đại của Đại Pháp. Con xin cảm tạ Sư phụ!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/3/28/403070.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/4/19/184102.html
Đăng ngày 04-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.