Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Bắc Kinh
[MINH HUỆ 29-04-2020] Tôi thể ngộ rằng: Sau khi học được cách hướng nội tìm khi gặp vấn đề, việc tu luyện của tôi trở nên dễ dàng hơn, tâm trạng cũng vui vẻ hơn, hướng nội tìm thật là tốt. Sau đây, tôi xin chia sẻ một vài thể hội của mình về phương diện này.
1. Coi chấp trước của đồng tu như tấm gương để hướng nội tìm
Một ngày nọ, đồng tu A đến nhà tôi trong trạng thái bất ổn hoảng loạn và nói rằng tìm tôi làm chút việc, nói xong rồi vội vội vàng vàng bỏ đi. Tôi cảm thấy kỳ lạ, đồng tu A bình thường rất ổn định, tâm thái bình hòa, tại sao hôm nay lại biểu hiện như vậy? Bất chợt, tôi nhận ra mình không đúng, tại sao gặp sự việc này lại không hướng nội tìm? Khi nhìn thấy trạng thái như vậy của đồng tu, nên phải quay lại xét xem trạng thái gần đây của bản thân có phải có điều gì không đúng hay không?
Quả thực là vài ngày trước, tôi bận rộn với công việc, không có nghiêm túc học Pháp tu bản thân, cả ngày làm hết việc này đến việc khác, đồng tu phải thế này hay thế kia, người đến người đi, khiến bản thân tôi sinh ra tâm sợ hãi, tâm làm việc, tâm nóng vội, tâm oán hận. Tôi điều chỉnh trạng thái của mình, tĩnh tâm xuống, phát chính niệm nhiều hơn và nghiêm túc học Pháp. Tôi nhận ra rằng gần đây khi đọc “Chuyển Pháp Luân”, bản thân có lúc bị mê mờ đi mất, trong tâm thường nghĩ đến việc đồng tu muốn cái gì. Thế là, tôi bắt đầu học thuộc Pháp. Hiệu quả học thuộc Pháp rất tốt, có thể khiến bản thân hoàn toàn tĩnh lại, dung hòa trong Pháp, gần như không có tạp niêm. Bởi vì có tạp niệm hoặc suy nghĩ linh tinh, căn bản là do không thuộc được Pháp, vậy thì cần phát chính niệm thanh lý, thanh lý xong lại tiếp tục học thuộc Pháp. Từ đó về sau tôi học Pháp lấy việc thuộc Pháp làm chính. Liên tục kiên trì cho đến hiện tại. Tôi đặt ra cho mình một quy định: Buổi sáng phát chính niệm toàn cầu lúc 6 giờ xong sẽ bắt đầu học thuộc Pháp, học trong cả buổi sáng. Buổi trưa ăn cơm xong sẽ đi làm những việc cần làm. Học Pháp và tu luyện tốt bản thân chính là nền tảng. Đây là bảo chứng căn bản để làm tốt tất cả mọi việc tu luyện.
2. Hướng nội tìm tu tốt bản thân mới có thể cứu độ chúng sinh
Tôi xin chia sẻ về sự thay đổi của anh trai tôi. Năm 2008, Trung Quốc tổ chức Đại hội Đảng Cộng sản Trung Quốc lần thứ 18, tiếp sau đó là Thế vận hội Olympic, vì vậy công an và Phòng 601 đã tiến hành cuộc bắt giữ phi pháp lớn đệ tử Đại Pháp trên toàn thành phố. Nghe nói rằng họ còn đặt mục tiêu số lượng bắt người. Tôi bị bắt giữ phi pháp đến trại cải tạo lao động một năm. Khi anh trai tôi đến thăm, anh nói ra những câu hoàn toàn bị ma quỷ khống chế. Anh nói với mọi người trong phòng rằng: “Chính phủ đã quá khoan hồng với các người rồi, các người phản đối chính phủ, mà ở đây vẫn được ăn được uống, ngày ngày học tập không cần lao động, chỉ cần thay đổi tư tưởng liền có thể sớm được về nhà. Tôi mà là Giang Trạch Dân, tôi sẽ lôi tất cả các người đến sa mạc cho thành cương thi!”
Lúc đó, tôi vô cùng tức giận và nghĩ: “Sao anh lại còn ác hơn cả ma quỷ, tôi mà được ra ngoài, tôi không thèm nhận cái đồ ma quỷ như anh!” Tôi hét lên đuổi anh đi, không cho anh vào thăm nữa.
Khi đó tôi không rõ Pháp lý, không thể phân biệt rõ con người thật sự của anh trai tôi, đây là do tà ma lạn quỷ ở không gian khác đã khống chế anh tôi làm vậy, mục đích của chúng là hủy hoại chúng sinh. Tuy nhiên, những ý nghĩ không lý trí của tôi khi đó, chẳng phải là đang đứng về phía tà ác đẩy anh trai xuống địa ngục hay sao? Từ đó về sau tôi rất ít đến thăm anh.
Một hai năm gần đây, vì một số việc gia đình tôi có gặp anh vài lần. Chị dâu tôi là người rất lương thiện, chị rất bằng lòng nghe tôi giảng về chân tướng Đại Pháp. Sau khi nghe xong chị đã minh bạch ra rất nhiều điều. Chị cảm thấy lo lắng cho anh tôi và mong tôi hãy nói nhiều về việc này với anh ấy. Anh trai tôi trước đây đã từng là tổng giám đốc của một công ty nên rất coi trọng những người có năng lực, vì vậy tôi đưa cho anh đọc bài viết “Rời khỏi chính trị bước vào tu luyện”. Sau khi đọc xong, anh cũng có nhận thức nhất định về Đại Pháp. Tôi và chị dâu đều rất sốt ruột giục anh tôi mau viết thanh minh tam thoái, anh trai tôi nghe xong liền vô cùng tức giận.
Tôi lập tức hướng nội, nhận ra bản thân mình có tâm sốt ruột, tôi vẫn chưa giảng ra toàn bộ chân tướng, có rất nhiều chân tướng anh tôi vẫn chưa hiểu ra, đã nóng vội bảo anh viết thanh minh, muốn đốt cháy giai đoạn, gây ra hiệu quả ngược lại sao? Tôi liền nói với anh “Em xin lỗi, xin lỗi anh, em sai rồi, đừng tức giận nữa nhé.” Một hôm, anh trai nói với tôi: “Em nói câu ‘Xin lỗi anh, em sai rồi’ thật có tác dụng, chỉ một lát đã khiến người ta hạ hỏa, anh cũng phải học câu này.” Anh còn nói hiện tại mình không còn động một tí là tức giận nữa, lúc nào cũng vui vẻ, không giống trước đây một chút là như nước sôi.
Tuy hiện tại anh tôi vẫn chưa viết thanh minh, nhưng năm bài công pháp anh đều đã học rồi.
Giữa anh trai và em gái tôi có một vài mâu thuẫn, em tôi nói rằng là anh cả đã sai, anh ấy phải đến nhận lỗi với cô. Người thường hiện tại đều tự cho rằng mình chỗ nào cũng tốt, bản thân không sai, thậm chí sai rõ ràng rành rành, cũng không nhận lỗi. Có một ngày anh trai tôi thật sự đã đến nhận lỗi với em tôi, nói rằng mình đã sai, mong cô tha thứ. Sự thành khẩn của anh đã hóa giải mâu thuẫn giữa hai người.
Đệ tử Đại Pháp từ trong Pháp tu luyện xuất ra trường năng lượng từ bi có thể cải biến môi trường xung quanh, kiến chứng lời Sư phụ giảng:
“Đa thiểu nhân gian loạn sự
Lịch kinh trùng trùng ân oán
Tâm ác nghiệp đại vô vọng
Đại Pháp tận giải uyên nguyên” (Giải Đại Kiếp, Hồng Ngâm II)
Tạm dịch:
“Bao nhiêu việc loạn nhân gian
Trải qua trùng trùng ân oán
Tâm ác nghiệp lớn vô vọng
Đại Pháp tận giải uyên nguyên” (Giải Đại Kiếp, Hồng Ngâm II)
3. Tu tốt bản thân, tìm ra điểm còn thiếu sót, người hữu duyên đắc Pháp
Mẹ tôi bị bệnh nằm liệt giường, tôi thuê một bảo mẫu để cùng nhau chăm sóc cho bà.
Cô bảo mẫu làm công việc chăm sóc người già chưa được bao lâu vì vậy làm việc không được thành thục. Cô vay tiền mua nhà cho con, nên phải đi làm để trả nợ. Em gái tôi cảm thấy không được, muốn đổi người khác. Tuy nhiên, có thể đến nhà của đệ tử Đại Pháp, có thể là duyên phận đã thành, tôi khuyên em gái: “Làm việc gì cũng phải đều phải mất một quá trình bắt đầu từ chưa biết gì, chưa thành thục. Người ta chỉ cần chịu khó, không ngại mệt ngại bẩn là tốt rồi. Hiện tại rất nhiều bảo mẫu đều không muốn chăm sóc cho người già, đặc biệt là người già nằm liệt giường càng không có ai muốn làm. Người ta không sợ bẩn, lau sạch chất thải, như vậy quá tốt là gì. Sau một hồi trò chuyện khuyên nhủ, em gái tôi cuối cùng cũng đồng ý giữ bảo mẫu lại.
Tôi ăn uống rất đạm bạc, bánh bao và một chút rau, một cốc nước là xong một bữa, hoặc là ăn chút cơm nguội đủ no là được. Tôi không hề mảy may để tâm đến thói quen ăn uống của bảo mẫu. Ban đầu tôi không để ý lắm, bởi vì chút việc này đối với tôi chỉ là việc nhỏ. Về sau nhận thức được rằng tu luyện không có gì là việc nhỏ, bất kỳ vấn đề gì cũng phải nghĩ cho người khác, đối với người khác không thể mặc kệ không quan tâm. Để cho bảo mẫu ăn những món này có ổn không, người thường là rất chú trọng dinh dưỡng. Vì vậy, tôi thường bảo em gái mua ít trứng gà, thịt bò, hoa quả, và sữa. Đôi khi tôi mua một chút thức ăn sẵn.
Ban đêm tôi rất ít khi chăm mẹ, đều là bảo mẫu chăm sóc. Sáng đến tôi luyện công xong rồi làm ăn sáng, quét dọn vệ sinh, v.v. đợi cô bảo mẫu ngủ dậy vệ sinh cá nhân xong, tôi bày đồ ăn lên, cùng cô ấy ăn sáng. Chúng tôi sống với nhau khá hòa hợp. Trong tâm tôi không hề có tâm phân biệt, tôi đối đãi với cô như em gái trong nhà. Tôi lớn hơn cô bảo mẫu một tuổi, cô ấy gọi tôi là chị. Cô thường nói với tôi: “Chị à, công việc trong nhà chị đều làm cả, vậy thì em làm gì?” Tôi nói: “Mẹ chị bị bệnh nằm liệt giường, thay quần áo, ga giường rất nhiều việc hai chúng ta phải phối hợp để làm, một người là không thể làm được. Buổi tối đều là nhờ em chăm sóc mẹ. Em thật sự đã giúp chị nhiều rồi. Chị cảm ơn em còn không hết ấy chứ.” Hàng ngày khi mẹ tôi ngủ trưa, tôi đều bảo cô ấy đi ngủ. Từ sáng đến tối tiếp xúc với người bệnh, lâu dần sẽ khiến cho tâm trạng không tốt, buổi chiều lúc không bận tôi liền giục cô ra ngoài đi bộ vài vòng, để tôi chăm sóc mẹ.
Sau một thời gian chung sống, cô ấy cảm nhận được sự chân thành lương thiện của đệ tử Đại Pháp, cách thức giải quyết vấn đề đều là đứng từ phía đối phương để suy xét, nghĩ cho người khác, khi gặp vấn đề đều tự tìm lỗi của bản thân, gặp phải những tổn thất về lợi ích, cho dù bản thân chịu thiệt, cũng không để cho người khác phải chịu mất mát gì. Một hôm, cô bảo mẫu hỏi tôi đang luyện là công gì? Tôi nói rằng là Pháp Luân Công, cô nói trước đây đã có người nói với cô về Pháp Luân Công, nhưng cô tin theo Jesus. Tôi đưa cho cô đọc “Lần theo những lời khải ngộ của Thần đi tìm Sáng Thế Chủ”, sau khi đọc xong lập tức cô hiểu ra ngay, thì ra đấng cứu thế Messiah mà cô tin và Phật Di Lặc của Phật gia là một Thần. Đều là Sư phụ của Đại Pháp hiện tại. Ngộ tính của cô khá cao, sau đó liền cùng tôi học Pháp luyện công. Cô đã học xong toàn bộ năm bài công pháp và cũng xem hết băng giảng Pháp của Sư phụ tại Đại Liên và Quảng Châu. Cô nói sau khi cô về quê, sẽ trân quý thời gian tu luyện, nếu không sẽ không kịp. Cảm tạ Sư phụ đã mang người có duyên đến bên cạnh đệ tử, thành tựu đệ tử.
4. Lần đầu tiên tôi tìm được tâm tật đố
Khi tôi mới bắt đầu học Pháp Luân Công, đọc được đoạn Sư phụ giảng về tâm tật đố, tôi nghĩ: “Mình không hề có tâm tật đố, mình luôn vui vẻ khi nhìn thấy người khác có chỗ tốt.”
Tôi nhớ vào khoảng năm 2005, chồng tôi nhờ tôi giúp tôi bơm xe máy, tôi liền lấy bơm ra sân giúp anh ấy bơm, anh ấy cũng cùng tôi đi ra, lập tức giật lấy cái bơm trong tay tôi nói: “Anh tự làm, không cần em giúp!” Tôi nói: “Anh bị làm sao vậy? Lúc nào cũng nói những lời ác ý với em, anh đối với người khác sao không như vậy?” Anh ấy đáp “Em tự hỏi bản thân mình đi!” Tôi bỗng ngẩn cả người.
Đúng vậy, là phải xem bản thân mình rốt cuộc như thế nào. Sư phụ đã giảng:
“Kẻ ác do tâm tật đố sai khiến, ích kỷ, nóng giận, mà tự thấy bất công.” (Cảnh giới, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Chẳng phải tôi đang tự thấy rằng anh ấy đối xử không công bằng hay sao, chẳng phải là tâm tật đố sao, vậy mà tôi vẫn còn nghĩ rằng mình không có tâm tật đố.
Sư phụ giảng:
“Khi giảng Pháp tôi thường hay giảng vấn đề tâm tật đố. Vì sao? Bởi vì tâm tật đố biểu hiện cực kỳ mạnh mẽ ở Trung Quốc, mạnh mẽ đến mức đã trở thành tự nhiên, bản thân không cảm giác thấy.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)
Không phải là bản thân không có tâm tật đố, mà là bản thân không cảm nhận được. Từ đó về sau, tôi biết cách làm thế nào để tìm ra tâm tật đố, phát hiện nó, và tiêu diệt nói. Kỳ thực, tâm tật đố xuất hiện trong mọi hoàn cảnh, có rất nhiều tâm chấp được đào sâu ra chính là tâm tật đố.
Một ngày nọ, cô giáo chủ nhiệm gọi điện đến nói với tôi rằng cánh tay của con trai tôi nổi một mảng mụn đỏ, cần phải đến viện kiểm tra xem có phải bệnh truyền nhiễm không, còn cần phải có giấy chẩn đoán cua bệnh viện để chứng minh. Tôi nghe xong liền tức giận, đây không phải chuyện bé xé ra to sao? Trên người mọc chút mụn là điều bình thường, cũng cần đến viện kiểm tra sao? Lại còn giấy chứng minh chẩn đoán? Đây không phải là tự đi kiếm chuyện hay sao? Nghĩ đến đây tôi liền cảm thấy không đúng, tôi là người tu luyện, không thể suy xét vấn đề như vậy được, gặp vấn đề cần phải hướng nội tìm: Đây không phải là để nhắc tôi nhìn vào tâm tật đố của bản thân? Trừ bỏ nó. Nghĩ đến đây, tôi thật sự cảm ơn giáo viên của con tôi đã giúp tôi đề cao tâm tính. Sau đó, tôi liền đưa cháu đến viện kiểm tra, lấy giấy chẩn đoán không mắc bệnh truyền nhiễm đưa cho giáo viên, đồng thời dặn cháu cảm ơn vì sự quan tâm của cô.
Tu luyện Chính Pháp đã đi đến giai đoạn cuối cùng của cuối cùng rồi, đệ tử Đại Pháp chúng ta cần phải hình thành thói quen hướng nội tìm. Gặp vấn đề gì niệm đầu tiên luôn là tìm điểm thiếu sót của bản thân. Đương nhiên, học Pháp tốt, phát chính niệm tốt, đầu não mới có thể thanh tỉnh, những niệm đầu không tốt một khi xuất hiện, liền có thể bắt được nó ngay. Đệ tử Đại Pháp chúng ta cùng nhau tinh tấn, làm đệ tử Đại Pháp chân tu của Sư phụ.
Bài chia sẻ trên đây có điểm nào không phù hợp với Pháp mong các đồng tu từ bi chỉ rõ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/28/向内找真好-404478.html
Đăng ngày 05-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.