Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-03-2020]

Sư phụ giảng:

“Giảng chân tướng, cứu chúng sinh, đó chính là điều chư vị cần làm, trừ đó ra thì không có điều chư vị cần làm, trên thế gian này không có điều chư vị cần làm.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2015)

“Thực ra, trách nhiệm của chư vị khi là đệ tử Đại Pháp toàn bộ đều ở trong đó cả. Việc cứu độ chúng sinh mà không làm, thì chư vị không hoàn thành trách nhiệm đệ tử Đại Pháp của chư vị, tu luyện của chư vị sẽ tương đương như bằng không; bởi vì để chư vị làm đệ tử Đại Pháp không phải là vì để viên mãn cá nhân của chư vị, mà là [vì] sứ mệnh trọng đại mang trên thân.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009)

Trên con đường tu luyện của mình, tôi đã làm theo lời dạy của Sư phụ, luôn xem việc giảng chân tướng và cứu người là quan trọng nhất. Vì vậy, làm thế nào để chúng ta có thể làm tốt và hoàn thành nhiệm vụ cứu nhiều người hơn? Chúng ta phải học Pháp, hướng nội, hiểu nguyên nhân của can nhiễu, nhận ra các chấp trước và quan niệm người thường để buông bỏ chúng, và dùng Pháp chính lại bản thân.

Nhận ra bản chất tà ác của ĐCSTQ

Khi mới bắt đầu giảng chân tướng, tôi luôn nói về việc mình đã được hưởng lợi ích như thế nào qua việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tu luyện giúp phục hồi sức khỏe của bản thân như thế nào. Tâm tôi bình tĩnh và không sợ hãi. Mọi việc thường diễn ra suôn sẻ, và mọi người thường tiếp nhận những gì tôi nói.

Tuy nhiên, kể từ khi cuốn Cửu Bình (chín bài bình luận về Đảng Cộng sản Trung Quốc) được xuất bản, chúng tôi đã thêm khái niệm thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó (Tam thoái) vào nội dung giảng chân tướng, vì vậy quá trình trở nên khó khăn hơn. Một số người xua đuổi tôi, nói rằng họ không muốn nghe bất kỳ điều gì về việc thoái ĐCSTQ. Những người khác lại phớt lờ tôi, trong khi một số người mắng tôi hoặc nói rằng họ không muốn thoái vì Đảng trả lương cho họ.

Điều này thật khó chịu và tôi không biết phải làm gì. Tôi là người tu luyện. Khi gặp vấn đề, một người tu luyện nên hướng nội. Tôi thấy vấn đề cơ bản là mình không nhận ra được bản chất tà ác của ĐCSTQ. Trong tâm, tôi vẫn còn sót lại một số thứ độc hại từ tuyên truyền của Đảng, và tôi vẫn bị linh thể tà Đảng ảnh hưởng. Những nhân tố này ảnh hưởng đến việc giảng rõ chân tướng của tôi. Tôi sợ hãi, nói lắp khi nói chuyện với mọi người. Nếu trường của tôi không chính, sao tôi có thể đạt kết quả tốt?

Khi đọc cửu bình, tôi nhận ra ĐCSTQ là một tà giáo. Con quỷ này đang cố gắng tiêu diệt cả thế giới. Tôi đã tăng cường học Pháp. Sư phụ giảng:

“Đảng ấy hiện nay không chỉ hành ác, mà những tội [của nó là] không thể tha thứ, tính chất [của nó] đã biến đổi rồi, và tự nhiên cũng sẽ dẫn đến tai hoạ cho người của Đảng Trung Cộng. Ai không rút khỏi [Đảng, Đoàn], thì chính là một phần tử, một lạp tử của nó, một bộ phận cấu thành của nó, cũng chính là mục tiêu tiêu trừ của chư Thần.” (Chuyển Luân hướng thế gian, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)

Tôi đọc đoạn Pháp hết lần này đến lần khác, và bắt đầu có nhận thức rõ ràng hơn về những gì Sư phụ giảng cho chúng ta trong các bài giảng của Ngài. Tôi cũng phát chính niệm để loại bỏ các nhân tố bất chính và vật chất bại hoại trong trường của bản thân. Tôi cảm thấy rằng sau khi tư tưởng của mình được thanh lý, tầng thứ của tôi đã đề cao.

Đệ tử Đại Pháp tu thiện và từ bi, vì vậy tôi nên loại bỏ tâm bảo vệ bản thân. Bất kể người khác đối xử với tôi như thế nào, tôi nên mở lòng, từ bi thiện đãi họ, cứu độ họ.

Tôi đã có thể tự mình giảng rõ chân tướng sau khi có thêm chính niệm và những nhận thức đúng. Tôi đọc nhiều tài liệu giảng chân tướng và các bài chia sẻ do các đồng tu viết, để làm phong phú thêm tư tưởng. Khi tâm và trường của tôi được chính lại, thái độ của mọi người thay đổi. Họ bắt đầu sẵn lòng lắng nghe tôi, bây giờ ngày càng có nhiều người thoái Đảng sau khi nói chuyện với tôi.

Sau khi thoái Đảng, nhiều người cảm ơn tôi. Một số người giơ ngón cái tỏ ý ủng hộ, một số khen ngợi tôi, và một số nhắc tôi hãy bảo trọng.

Khi họ cảm ơn tôi, tôi đáp: “Bạn hãy cảm tạ Sư phụ Lý Hồng Chí. Chính Ngài đã bảo tôi cứu bạn.” Sau đó, họ cảm ơn Sư phụ. Một số người cũng nói thêm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”

Buông bỏ chấp trước an dật

Sư phụ giảng:

Cật khổ đương thành lạc

(Khổ Kỳ Tâm Chí, Hồng Ngâm)

Tạm dịch:

Lấy chịu khổ làm vui

Để ra ngoài và giảng chân tướng mỗi ngày, một người phải có ý chí mạnh mẽ, lấy khổ làm vui. Nghĩa là cần loại bỏ hoàn toàn chấp trước muốn được thoải mái.

Tôi đã lập một điểm sản xuất tài liệu tại nhà, và dành ba ngày mỗi tuần để làm tài liệu thông tin về Đại Pháp. Thời gian còn lại trong tuần, tôi đi tặng tài liệu.

Tôi thường đi xe đạp điện đến vùng nông thôn và vùng núi xa xôi, bất kể thời tiết khắc nghiệt như thế nào. Trong suốt mùa hè nóng bức và mùa đông lạnh giá, mặc dù thân thể tôi không cảm thấy thoải mái, nhưng tâm tôi cảm thấy hạnh phúc vì mình đang làm tròn thệ ước cứu người của mình.

Đôi khi, không có người nào trong làng vì họ đang làm việc trên các cánh đồng. Tôi không ngần ngại trèo qua những ngọn núi và đồi để tìm họ, mặc dù một số ngọn đồi dốc và khu vực hẻo lánh bị cỏ dại và dây leo bao phủ, không dễ để trèo lên.

Mùa hè năm ngoái, khi tôi đang phân phát tài liệu ở một vùng núi thì trời đổ mưa. Những ổ gà trên con đường lầy lội đầy nước. Nhìn xung quanh tôi không thấy bất kỳ ai. Bất chấp độ tuổi 70, tôi vẫn chạy xe đạp điện trong cơn mưa như trút nước xuống con đường lầy lội và gập ghềnh để tìm người. Nếu không phải là một học viên mang tâm nguyện cứu người, liệu tôi có thể làm được việc này không? Có lẽ không thể. Nhưng tôi đã tìm được niềm vui trong khó khăn.

Xóa bỏ gián cách giữa các học viên

Đôi khi tôi gặp mâu thuẫn với các học viên khác khi chúng tôi phân phát tài liệu. Nếu chúng tôi hướng nội và buông bỏ chấp trước của mình, sẽ không có gián cách giữa chúng tôi, và việc giảng chân tướng sẽ không bị can nhiễu.

Thông thường sau khi nói chuyện với mọi người, chúng tôi sẽ tặng họ tài liệu, tài liệu sẽ cung cấp cho họ thông tin chi tiết hơn. Một số người nhận, nhưng một số lại không, cho rằng họ không thể đọc hoặc không có thời gian. Chúng ta không nên ép mọi người nhận tài liệu vì họ có thể ném tài liệu đi và tạo nghiệp.

Một học viên nói rằng lý do mọi người từ chối nhận tài liệu từ tôi là vì tôi không giỏi nói. Một ngày, sau khi thấy một người từ chối tài liệu sau khi tôi nói chuyện với anh ta, vị học viên kia yêu cầu tôi nói chuyện với người đó nhiều hơn. Nhưng tôi không muốn. Sau đó, cô chộp lấy tài liệu từ tay tôi, và nói chuyện với anh ta. Anh ta cũng từ chối tài liệu từ cô ấy.

Thấy cô ấy bị từ chối, tôi nghĩ điều này thật buồn cười. Nhưng ngay lập tức tôi nhận ra rằng như vậy là sai. Đây không phải do tâm đố kỵ gây ra sao? Đây không phải là vì tôi không muốn cô ấy làm tốt hơn tôi sao? Hơn nữa, tôi không vui khi cô ấy chỉ trích khả năng ăn nói của tôi. Đây không phải là đang kháng cự lại với chỉ trích và phản ánh chấp trước vào tự ngã sao? Đây là những chấp trước ích kỷ và bất hảo cần được loại bỏ. Vì vậy, tôi đã phát chính niệm để giải thể chúng. Chúng không phải là chân ngã của tôi, vì chúng tới từ can nhiễu của cựu thế lực.

Tôi lập tức chia sẻ suy nghĩ của mình với học viên kia. Cô ấy cảm động và chúng tôi không còn gián cách nữa. Chúng tôi lại tiếp tục cùng nhau bước trên con đường tu luyện.

Sức mạnh của Đại Pháp triển hiện khi chúng ta đột phá quan niệm

Vào một ngày tháng 8 nóng bức, tôi đã đến một ngôi làng hẻo lánh để giảng rõ chân tướng. Gần chân một ngọn núi, tôi thấy hai chàng trai đang tìm thứ gì đó trên mặt đất, có một chiếc xe máy đậu cạnh họ. Tôi hỏi xem họ đang tìm kiếm gì, họ nói rằng một con ốc vít đã long ra khỏi xe của họ, và nó không hoạt động được nữa.

Họ lo lắng và đổ mồ hôi. Tôi biết họ không có tâm trạng nghe tôi giảng rõ chân tướng, nhưng tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội này. Tôi nhìn xung quanh. Cỏ dại và những tảng đá nhỏ phủ kín con đường đất. Sẽ vô cùng khó để tìm ra một con ốc vít nhỏ ngay cả có trợ giúp của tôi. Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ và ban cho tôi năng lực tìm ra được con ốc vít này để tôi có thể cứu họ. Khi xuất ra niệm này, tôi thấy có gì đó phát sáng trong một đám cỏ dại. Tôi vô cùng vui mừng và chỉ cho họ xem.

Họ ngạc nhiên hỏi tôi: “Sao bà tìm được?” Tôi nói: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã xin Sư phụ của tôi giúp đỡ. Nếu không được Sư phụ của tôi giúp, các anh sẽ không thể về nhà hôm nay – chiếc xe máy quá nặng để có thể mang theo, chúng ta lại đang ở một nơi xa xôi.”

Việc này đã cho tôi cơ hội giảng rõ chân tướng, nói với họ về lịch sử của ĐCSTQ và sự cần thiết phải thoái Đảng. Một người nói: “Có người đã nói với tôi về việc thoái Đảng, nhưng tôi không tin và không thoái. Lần này tôi đã chứng kiến sức mạnh thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp.” Cả hai người họ đều đã thoái Đảng.

Loại bỏ quan niệm về sự khác biệt, phát triển tâm từ bi

Sư phụ giảng:

“Độ nhân thì chính là độ nhân, chọn lựa ra thì không là từ bi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York [2009])

Chấp trước bảo vệ bản thân đôi khi nổi lên khi tôi giảng rõ chân tướng. Nhìn những người đi ngang qua, tôi nghĩ: “Người này nhìn không tử tế, người kia không phải là người tốt.” Tôi chọn và lựa chọn. Khi có tâm như vậy, người mà tôi chọn thường không chịu lắng nghe tôi. Chính suy nghĩ bất chính của tôi đã quyết định thái độ của mọi người.

Khi điều này xảy ra, tôi lập tức phát chính niệm để loại bỏ những suy nghĩ bất chính về sự khác biệt, để tôi có thể đối đãi từ bi với mỗi người mà mình gặp. Kết quả thường tốt khi tôi giảng rõ chân tướng mà không mang bất kỳ quan niệm nào.

Đôi lúc tôi thấy một nhóm người đang làm việc trên đồng, tôi liền đứng cạnh cánh đồng lớn tiếng nói chuyện với tất cả họ. Sau khi chia sẻ với họ tầm quan trọng của việc thoái Đảng, hầu hết họ sẽ đồng ý thoái. Họ cũng sẵn sàng tiếp nhận tài liệu Đại Pháp. Tôi thường có thể thuyết phục hơn 10 người thoái Đảng một lúc. Vì tâm tôi chính và trường thuần tịnh, sức mạnh của từ bi đã giải thể những vật chất xấu.

Phủ nhận bức hại – Giải thể tà ác – Ngăn chúng sinh phạm tội

Đôi khi mọi người đe dọa gọi cảnh sát và tố cáo tôi khi tôi đang giảng rõ chân tướng. Trong những trường hợp này, tôi nói: “Tôi nói với bạn điều này vì muốn tốt cho bạn. Cũng được thôi nếu bạn không muốn lắng nghe. Nhưng tại sao bạn lại muốn tố cáo tôi? Bạn sẽ bị quả báo. Đừng làm việc xấu.” Thông thường người đó sẽ chỉ yêu cầu tôi rời đi và không nói gì thêm.

Khi ở một ngôi làng nhỏ, một thanh niên trẻ đã tắt chiếc xe đạp điện của tôi và rút chìa khóa ngay khi tôi bắt đầu nói chuyện với cậu ta về Đại Pháp. Sau đó, cậu ta gọi cảnh sát. Tôi yêu cầu cậu ta trả lại chìa khóa cho tôi. Một vài người qua đường trong làng yêu cầu cậu ta ngừng đối xử với tôi theo cách đó nhưng cậu ta từ chối.

Không lâu sau, một chiếc xe cảnh sát chở ba cảnh sát đến. Đối mặt với tình huống bất ngờ này, tôi không có tâm sợ hãi hay suy nghĩ tiêu cực nào về việc bị bắt giữ. Tôi ngồi xuống và phát chính niệm để giải thể những nhân tố tà ác phía sau các cảnh sát.

Các cảnh sát hỏi tên và địa chỉ của tôi. Tôi không trả lời, mà tiếp tục phát chính niệm. Các cảnh sát không nói gì. Họ trở lại trong xe và nói chuyện với nhau. Sau một lúc, một cảnh sát đi ra cùng với chìa khóa xe đạp của tôi và nói: “Đây là chìa khóa của bà. Bà có thể đi. Đừng quay lại ngôi làng này nữa.”

Họ yêu cầu tôi cho họ xem có gì trong túi của tôi. Tôi vẫn còn một vài cuốn tạp chí giảng chân tướng, vì vậy, tôi lấy chúng ra và nói với họ: “Của các anh đây. Các anh nên mang về nhà và đọc cẩn thận.” Tôi cũng tặng một lá bùa hộ mệnh cho các cảnh sát và một số dân làng.

Một cảnh sát chỉ vào cuốn tạp chí và nói: “Tài liệu này đều do các học viên Pháp Luân Công dùng tiền của mình để làm.” Tôi rất vui vì cậu ta biết chân tướng và can đảm nói được như vậy. Đúng như thế, chính niệm đã giải thể một sự bức hại tiềm ẩn và ngăn chúng sinh phạm tội.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/3/30/403130.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/4/19/184104.html

Đăng ngày 04-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share