Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-11-2019]

Đắc Pháp

Năm 1993 là khoảng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời tôi. Đứa con 8 tuổi của tôi đã chết trong một tai nạn xe hơi khi trên đường từ trường về nhà. Tôi không thể chịu đựng được sự mất mát này, tôi vô cùng thống khổ. Gương mặt của tôi cả ngày đều đẫm nước mắt, dường như tôi không thể quay trở lại cuộc sống và công việc như trước. Các thành viên trong gia đình tôi cho rằng tốt hơn cả là chúng tôi rời khỏi nơi này. Vì vậy, chồng tôi đã đưa tôi đến một nơi khác để bắt đầu một cuộc sống mới.

Bốn năm sau, chúng tôi có thêm một đứa con nữa nhưng tôi cũng không thể vui vẻ trở lại. Tôi luôn tự hỏi con người sống vì điều gì, cuộc sống này bao giờ mới kết thúc đây! Một đêm nọ, trong giấc mơ tôi mơ thấy Bồ Tát Quán Âm nâng chiếc bình nước hướng đến giường của tôi, không nói lời nào rồi rời đi. Một giấc mơ tương tự như vậy lại xuất hiện, cả hai lần tôi đều mơ thấy Bồ Tát Quán Âm.

Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng lại không thể ngộ ra điều gì. Tôi luôn muốn trở về quê cũ và muốn trở về nhà mẹ đẻ. Tôi cảm thấy rất nhớ người thân, sau khi bàn bạc với chồng thì anh ấy đã đồng ý. Vì vậy, tôi đưa con về quê, khi đó là vào ngày Tết Nguyên Đán của năm 1999.

Khi tôi trở về quê cũ, tôi đã vô cùng kinh ngạc khi thấy cả gia đình ngoại trừ cha tôi ra thì tất cả đều đang tu luyện Pháp Luân Công. Sau khi sinh đứa con đầu lòng, tôi mắc rất nhiều loại bệnh vì vậy mẹ tôi nói với tôi rằng: “Con cũng tu luyện đi, công pháp này khác hẳn với các môn khí công khác. Pháp Luân Công dạy người tu luyện hướng thiện làm người tốt, có tác dụng rất tốt cho việc chữa bệnh khoẻ người. Nếu con luyện công thì tất cả các bệnh trên cơ thể đều sẽ khỏi”. Vì vậy, dưới sự điểm hoá của Bồ Tát Quán Âm tôi đã đắc được Đại Pháp!

Ma nạn

Vào tháng 4 năm 1999, tôi dẫn con trở về nhà của mình. Tôi vừa chăm sóc con vừa học Pháp luyện công và rất ít khi giao lưu với các đồng tu khác.

Sau sự kiện “ngày 20 tháng 7” năm 1999, Trung Cộng bắt đầu bức hại Pháp Luân Công. Những tuyên truyền vu khống, kích động được phát trên các kênh truyền hình suốt ngày đêm. Lúc đó, tôi vừa bối rối vừa kinh ngạc, tại sao một môn tu luyện tốt như vậy lại bị cấm? Chồng tôi là một công nhân tạm thời trong quân đội, đại đội ra mệnh lệnh cấp tốc mở một cuộc họp tuyên bố rằng nếu thành viên trong gia đình ai tu luyện Pháp Luân Công thì người đó sẽ bị khai trừ.

Vì tôi đã học Pháp không tốt, tâm chấp trước nhiều nên đã làm một việc trái với lương tâm – từ bỏ tu luyện. Đó là sự hối tiếc lớn nhất trong cuộc đời tôi, tôi đã lãng phí rất nhiều thời gian quý giá trên con đường tu luyện của mình. Lúc đó trong tâm tôi còn có một ý niệm: Đại Pháp vốn đã bén rễ sâu trong tâm tôi, không ai có thể khiến tôi lay động.

Một thập kỷ trôi qua, Sư phụ đã không bỏ rơi một đệ tử không có dũng khí – là tôi. Trong mơ, tôi đã hai lần nhìn thấy một vị đạo trưởng đứng trên đám mây nhìn xuống phía tôi. Vào đầu năm 2009, tôi lại trở về quê thăm cha mẹ còn mang theo một máy nghe nhạc MP3 có các bài giảng Pháp của Sư phụ. Điều mà tôi vô cùng trân quý, không muốn bỏ lỡ.

Một lần, tôi vô tình xoá tất cả nội dung trong máy MP3. Tôi lo lắng đến phát khóc, gọi điện về cho người nhà ở quê để xin giúp đỡ. Cách hàng ngàn dặm, mẹ đã gọi điện cho tôi nói tôi hãy xin Sư phụ giúp đỡ. Ngay lập tức, tôi cầm cuốn sách Đại Pháp có Pháp tượng của Sư phụ, thành tâm cầu xin Sư phụ: “Sư phụ, xin Ngài hãy giúp con tìm được đồng tu địa phương”.

Trên đường đi làm vào ngày hôm sau, tôi thật sự đã gặp được một đồng tu địa phương lớn tuổi. Lúc đó, hai dòng nước mắt của tôi không ngừng tuôn rơi, tôi nói: “Con xin cảm tạ Sư phụ, con đã để Sư phụ phải nhọc tâm vì con rồi!”

Dưới sự giúp đỡ của đồng tu, tôi đã chân chính quay lại tu luyện. Tôi hạ quyết tâm nhất định phải tận dụng thời gian để tu luyện thật tốt, vãn hồi lại những tổn thất trước đây.

Nhưng tôi lại gặp một rắc rối mới, chồng tôi đã điên cuồng phản đối. Anh ấy đã vài lần say rượu rồi đến nơi làm việc của tôi gây rối, đánh đập tôi rất dã man trước mặt các đồng nghiệp của tôi, tát tôi và xé nát quần áo của tôi, còn đe doạ nếu tôi còn kiên trì tu luyện Pháp Luân Công thì ngay ngày mai sẽ ly hôn. Cho tôi lựa chọn giữa gia đình và Đại Pháp.

Lúc này, đoạn Pháp “nhất cử tứ đắc” của Sư phụ đã đánh thông đại não của tôi. Tôi không còn sợ hãi, cũng không oán hận. Tôi kiên định và nghiêm túc nói với anh ấy: “Đời này của em là vì Đại Pháp mà tới, em sẽ không bỏ lỡ cơ duyên tu luyện một lần nữa. Em sẽ không từ bỏ Đại Pháp và cũng không bỏ gia đình”. Anh ấy giận dữ rời đi, lúc này tâm từ bi của tôi khởi lên, tôi cảm thấy anh ấy thật sự đáng thương, thật vô tri, nước mắt tôi tuôn rơi. Sau đó, chồng tôi đã không ly hôn, ngày hôm sau anh ấy vẫn đi làm và coi như không có chuyện gì xảy ra.

Thần tích

Có một lần, khi tôi học Pháp ở nhà, hai tay cầm cuốn “Chuyển Pháp Luân”, tôi càng đọc càng nhập tâm, cảm thấy đầu não trống rỗng, không nghĩ bất cứ điều gì, cũng không muốn làm gì. Tôi chỉ muốn học Pháp và cảm thấy có chùm ánh sáng màu xanh chiếu xuống tôi, môi trường xung quanh rất tốt, rất thoải mái. Sau khi tôi đọc hết bài giảng, tôi nhìn lên và cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Hoá ra trời đã tối rồi, lại nghĩ trời tối như vậy thì ánh đèn chiếu từ đâu mà tới đây? Tôi bất chợt ngộ ra: Là Sư phụ đã giúp đỡ tôi!

Lúc đầu, tôi không quá chú tâm đến việc phát chính niệm. Vào một buổi sáng sớm, trong khi phát chính niệm lúc 6 giờ sáng, tôi không sao tĩnh lại được. Bởi vì nhà tôi sống gần khu quân đội, sáng sớm họ luôn bật các bài hát ca ngợi tà đảng, dội thẳng vào tai tôi khiến tôi không tĩnh lại được. Lúc này đoạn Pháp của Sư phụ lại hiện lên trong tâm trí tôi.

Sư phụ giảng:

“Một đệ tử Đại Pháp, nếu chính niệm của chư vị mạnh phi thường, sức mạnh có thể xẻ núi, một niệm là làm xong”. (Thế nào là đệ tử Đại Pháp,Giảng Pháp tại các nơi XI)

Vì vậy, tôi nghĩ: “Tại sao chính niệm của mình lại không đủ mạnh? Tôi là ai? Tôi là một vị Thần!”. Khi tôi nghĩ như vậy, thì âm thanh của bài hát trở nên càng ngày càng nhỏ, rồi gần như không còn nghe thấy gì nữa. Lúc này, tôi cảm nhận bản thân đang trong một vật thể trong suốt to lớn và đang ngồi ở vị trí cao nhất. Nơi đây cái gì cũng có, ngựa xe như nước, người đi lại như mắc cửi. Tôi đã có thể tĩnh được tâm xuống, sau khi phát chính niệm xong cảm thấy vô cùng thoải mái.

Có lần khi phát chính niệm nhập tâm, tôi nhìn thấy rất nhiều vật thể giống như thuỷ tinh vỡ tan và biến thành tro bụi. Con gái tôi đã lên cấp hai, thành tích học tập của con bé rất tốt. Một ngày nọ, con gái tôi đi học về và nói với tôi rằng cháu được đánh giá là học sinh ưu tú. Nhà trường muốn kết nạp cháu vào đoàn để biểu dương, còn nói tương lai cháu có thể gia nhập Đảng. Sau khi tốt nghiệp, cháu có thể tìm được một công việc tốt, thăng quan tiến chức.

Lúc đó tôi rất lo lắng, và lập tức giảng chân tướng cho con gái (trước đó tôi cũng đã từng giảng chân tướng) nhưng con gái không nghe còn cãi lại tôi. Tôi không biết phải làm sao, không thể để con bé điền tên vào đơn đăng ký, gia nhập vào tà đảng thì sẽ phải xuống địa ngục. Bấy giờ, ý niệm của tôi không cho phép con gia nhập, nhất định không được gia nhập. Đến tối, khi con bé đã ngủ nhưng tôi thì lại không buồn ngủ một chút nào. Tôi dậy và cầm cuốn sách Đại Pháp lên, nhìn vào ảnh của Sư phụ mà khóc: “Sư phụ, xin Ngài hãy giúp đỡ con, đến con gái của mình con cũng không cứu được thì con còn cứu được ai nữa đây!”

Ngày hôm sau, khi con gái đeo cặp lên lưng rồi chuẩn bị ra khỏi cửa thì quay đầu lại nói với tôi: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ không vào đoàn đâu”. Thời khắc đó, trong tâm tôi vô cùng kích động. Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi đã giúp đỡ!

Trên đây là những chia sẻ cá nhân trên con đường tu luyện của tôi, là Sư phụ đã ban cho tôi dũng khí để tôi tiếp tục sống và trở lại con đường tu luyện. Lòng biết ơn của đệ tử đối với Sư phụ không thể nói thành lời, con chỉ có thể tinh tấn thực tu, làm tốt ba việc, cùng Sư phụ trở về nhà, trở về ngôi nhà chân chính của bản thân mình!


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/19/390059.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2020/2/24/183372.html

Đăng ngày 21-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share