Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-11-2019] Ngày đầu năm mới Tết Nguyên đán năm 1998 là ngày hạnh phúc nhất và đáng nhớ nhất trong cuộc đời tôi vì đó là khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp! Cuộc sống của tôi đã thay đổi đáng kể. Kỳ nghỉ năm mới năm đó, tôi cùng chồng và con gái đã đến nhà mẹ chồng tôi. Vào buổi sáng đầu tiên của năm mới, nhiều người đã đến thăm chúng tôi. Em trai thứ ba của chồng tôi đã mở băng ghi âm của Sư phụ Lý Hồng Chí. Tôi bị cuốn hút ngay khi bắt đầu nghe và hỏi cậu ấy: “Cái gì đây? Làm thế nào mà Sư phụ có thể biết tất cả mọi thứ: thiên văn học, địa lý, sinh học, thực vật và động vật?” Cậu ấy nói: “Hãy cứ nghe đi.”

Tôi đã nghe băng cả ngày và không chú ý đến những người đã đến chúc Tết chúng tôi. Họ dường như cũng không chú ý đến tôi. Sau khi nghe xong, tôi cuối cùng cũng đã hiểu ra đó là gì. Tôi hét lên: “A! Đây chẳng phải là để tu Phật sao? Đây đúng là vị chân Phật hạ thế.” Tôi nghĩ thầm: “Mình muốn tu luyện. Mình phải tu luyện để thành Phật!”

Tôi sốt ruột khi không thể nhanh chóng trở về nhà. Một trong những người hàng xóm của tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã nói với tôi về điều đó trước đây, nhưng tôi đã nghĩ rằng đó chỉ là một môn khí công bình thường và không để tâm tới. Vào ngày thứ tư, tôi nói với chồng mình: “Hôm nay chúng ta hãy về nhà để học Đại Pháp.”

Sư phụ tịnh hóa thân thể tôi

Trở về nhà, tôi cảm thấy buồn ngủ. Tôi ngủ hai ngày đêm không ăn uống. Vào buổi sáng ngày thứ ba, tôi thức dậy và cảm thấy thực sự nhẹ nhàng. Dường như tôi đã thay đổi. Tôi có thể dễ dàng leo lên tầng năm, tâm trạng của tôi đặc biệt tốt. Không có từ nào để diễn tả những cảm giác ấy.

Hôm đó, tôi lên tầng trên để xem người hàng xóm luyện công và chúng tôi đã đến nhà của điều phối viên, vừa lúc họ đang bật video các bài giảng của Sư phụ ở Quảng Châu. Ngay khi tôi ngồi xuống và lắng nghe, bụng tôi bắt đầu đau. Tôi không thể chịu đựng nổi, vì vậy tôi nằm trên giường để xem. Tôi ngồi dậy, và chỉ nằm xuống lần nữa khi cơn đau quay trở lại.

Kết thúc bài giảng, tôi không nhớ gì cả, nhưng tôi cảm thấy tốt và dạ dày của tôi không còn đau nữa. Sau đó, vấn đề dạ dày đã làm tôi khổ sở trong nhiều năm đã biến mất và không bao giờ xảy ra nữa.

Sáng hôm sau tôi đến điểm luyện công tập thể và bắt đầu nôn mửa. Điều phối viên nói: “Sư phụ đang thanh lọc cơ thể cho chị.” Tôi nghĩ: “Mình không biết điều đó có nghĩa là gì, nhưng mình ở đây để tu Phật.” Lúc đó, tôi không hiểu Đại Pháp, tôi chỉ muốn tu Phật. Trong chưa đầy một tháng luyện công, tất cả các triệu chứng bệnh của tôi, như viêm phế quản, bệnh tim, huyết áp cao v.v…, đã biến mất!

Sau này, sau khi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi mới nhận ra rằng đó thực sự là tôi đã được Sư phụ tịnh họa thân thể. Sư phụ giảng:

“… chư vị mang theo thân thể có bệnh, [thì] chư vị tu luyện không được. Tôi phải giúp chư vị tịnh hoá thân thể.” (Bài giảng thứ nhất – Chuyển Pháp Luân)

Tôi biết rằng Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi để tôi có thể tu luyện Đại Pháp. Con xin cảm tạ Sư phụ!

Sư phụ chăm sóc và bảo hộ các học viên

Sau khi tôi mất việc, tôi thuê một căn phòng trong thành phố để may quần áo. Vào mùa Đông, tôi phải chẻ củi cho vào lò. Một lần tôi đã cắt vào tay và hét lên: “Sư phụ!” Máu ngừng chảy ngay lập tức. Tôi tiếp tục chẻ củi và đốt lửa trong lò. Sau đó tôi rửa tay bằng nước và bắt đầu may quần áo. Khi tôi nghỉ tay vào ban đêm, tay tôi vẫn ổn, như thể không có gì xảy ra – đến một vết sẹo cũng không có.

Khi tôi làm việc trong một khách sạn, tôi vô tình bị ngã trong khi đang rửa bát. Những viên gạch vỡ trên sàn đâm vào hông tôi. Một số nhân viên trẻ muốn đưa tôi đến bệnh viện. Tôi đã không đi. Tôi thầm nghĩ: “Thưa Sư phụ, con không muốn đến bệnh viện.” Có người đã mang cho tôi một cuộn băng keo trong suốt. Vì vậy, tôi nhờ cô ấy rửa băng và băng vết thương cho tôi. Sau giờ làm việc, tôi đạp xe về nhà như bình thường. Sáng hôm sau vết thương đã lành và không có sẹo.

Khi tôi bị giam trong một trại lao động cưỡng bức năm 2002, hai lính canh đã sốc điện tôi bằng dùi cui điện. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một chiếc dùi cui điện. Tôi không biết nó là gì. Tôi nhìn thấy tia lửa khi dùi cui chạm vào chân tôi, nhưng tôi không cảm thấy gì. Nó không đau. Tôi hỏi họ đang làm gì. Họ thấy rằng tôi không cảm thấy đau, vì vậy họ đã ngừng sử dụng dùi cui. Sau đó, tôi đã ngộ được trong khi học Pháp rằng Sư phụ đã gánh chịu cho tôi.

Điểm sản xuất tài liệu Pháp Luân Đại Pháp của thành phố đã bị phá hủy vào tháng 9 năm 2003 và chúng tôi không thể có được các bài giảng mới hoặc các tài liệu giảng chân tướng. Tôi nghĩ về việc tự làm tài liệu. Con gái tôi và tôi đã mua các thiết bị cần thiết.

Lần đầu tiên làm tài liệu giảng chân tướng, tôi đã có một trải nghiệm khó quên. Tôi đến thành phố để mua giấy in. Khi tôi rời khỏi nhà, bầu trời không có mây. Nhưng khi tôi ra khỏi cửa hàng thì trời mưa nhẹ. Xe buýt bị hoãn vì trời mưa. Tôi ôm hai thùng giấy trong tay và chờ xe buýt. Khoảng 20 phút sau, một cô gái khoảng 20 tuổi xuống xe buýt, đi thẳng về phía tôi, đứng cạnh và cầm ô che cho tôi. Cô ấy hỏi tôi: “Cô có bị ướt không?” Tôi nói: “Cô không sao”. Cô ấy đã đứng đợi cùng với tôi gần một tiếng đồng hồ. Trong thời gian đó, tôi đã nói với cô ấy sự thật về Đại Pháp và đưa cho cô ấy một tấm bùa hộ mệnh của Đại Pháp. Cô cầm nó trong tay và không nói gì.

Vào lúc đó, tôi đã không suy nghĩ quá nhiều, nhưng tôi nhận ra nó thật kỳ lạ sau khi về nhà. Tôi nhận ra rằng Sư phụ luôn dõi theo và bảo vệ các đệ tử, điều đó làm tôi khóc. Tôi biết rằng tôi phải làm cho điểm sản xuất này hoạt động. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, điểm sản xuất ngày càng phát triển.

Các tù nhân luyện Đại Pháp sau khi hiểu chân tướng

Tôi đã bị giam giữ trong một trại tạm giam vào năm 2008. Một cô gái tên Tiểu Xuân bắt đầu tu luyện Đại Pháp ở đó. Không có nước nóng, nên thỉnh thoảng tôi tắm nước lạnh. Mùa Đông rất lạnh. Khi cô ấy thấy tôi tắm, cô ấy cũng muốn tắm nước lạnh. Tôi bảo cô ấy không nên, vì cô ấy thường bị cảm sau khi gội đầu. Cô ấy nói: “nếu chị có thể tắm nước lạnh ở tuổi của mình, tôi cũng vậy. Tôi cũng là một đệ tử Đại Pháp.” Và cô ấy đã làm thế. Cô ấy không chỉ không bị cảm lạnh mà còn khỏi một căn bệnh mà cô ấy đã mắc phải trong 27 năm. Những cơn đau đầu đã đeo đẳng cô từ khi còn nhỏ cũng không còn nữa. Cô ấy nói: “Đại Pháp thật tuyệt vời. Tôi phải tu luyện thật tốt.”

Năm 2009, tôi bị đưa đến một nhà tù. Một trong hai cô gái rốt cuộc đã bắt đầu luyện Pháp Luân Đại Pháp tên Tiểu Huệ. Cô bị cường giáp và nhân viên nhà tù không quan tâm đến sức khỏe của cô. Tiểu Huệ lừa gạt thức ăn và đồ uống của người khác, cô ấy không đủ điều kiện giảm án. Cô đã hoàn toàn từ bỏ chính mình. Vào ngày thứ hai tôi ở đó, tôi được chỉ định ở chung phòng giam với cô ấy và chúng tôi làm việc trong cùng một nhóm. Cô ấy có nhiệm vụ theo dõi tôi.

Hai chúng tôi rất hòa thuận với nhau. Khi cô ấy hỏi tôi về Pháp Luân Công, tôi đã nói với cô ấy một số Pháp lý và dạy cô ấy đọc Hồng Ngâm. Cô ấy hiểu rất nhiều Pháp lý, và cuối cùng cô ấy đã trở thành một người rất tốt. Cô đã vượt qua nhiều khảo nghiệm tâm tính, không còn bị cường giáp, và bản án của cô đã giảm xuống còn hai năm.

Sư phụ chăm sóc mọi sinh mệnh. Chỉ cần người đó tu luyện, Sư phụ sẽ thanh lọc cơ thể cho họ và giúp họ đề cao tâm tính của bản thân.

Gia đình tôi được hưởng lợi từ Đại Pháp

Dưới Phật quang và sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, ba người trong gia đình tôi không phải đến bệnh viện nữa và chúng tôi không phải dùng bất kỳ loại thuốc nào kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào năm 1998. Chồng tôi bị đau lưng và mắc bệnh ngoài da khi anh ấy ở trong quân đội. Khi tôi bị bức hại và bỏ tù, chồng tôi cũng bắt đầu tu luyện. Con gái tôi bị viêm xoang từ nhỏ. Hàng tháng, cháu phải đến bệnh viện để tiêm một hoặc hai mũi. Mỗi năm, chi phí thuốc men cho cháu tốn vài nghìn Nhân dân tệ. Cháu đã khỏi bệnh viêm xoang sau khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp.

Sau khi chị gái 80 tuổi của tôi bắt đầu tu luyện, chị ấy đã khỏi bệnh tim, huyết áp cao, thoát vị đĩa đệm cột sống thắt lưng và viêm màng phổi. Con trai chị bị ốm, còn con dâu điều hành một doanh nghiệp. Chị tôi giúp các con mình việc chợ búa, nấu ăn và giặt giũ. Chị ấy luôn vui vẻ. Thỉnh thoảng tôi gọi hỏi thăm chị ấy, chị ấy chỉ nói đơn giản: “Chị đã có Sư phụ. Chị ổn.“

Cháu trai tôi đã kết hôn được sáu, bảy năm nhưng vẫn không có con. Cả hai vợ chồng cháu đi khám và được biết các cháu đều có vấn đề về sức khỏe và sẽ không thể có con. Sau khi cả hai quyết định tu luyện Đại Pháp, vợ cháu sinh được một cậu con trai khỏe mạnh.

Nhìn lại 22 năm tu luyện của mình, Sư phụ đã ban cho tôi rất nhiều. Tôi cảm nhận được từ bi vô hạn của Sư phụ đối với các đệ tử của mình. Chính lòng từ bi và sự cứu rỗi của Sư phụ đã giúp tôi có được cuộc sống như bây giờ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/12/352779.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/2/29/183443.html

Đăng ngày 06-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share