Bài viết của Mỹ Liên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-01-2020] Sau bữa ăn tối vào năm tôi 8 tuổi, tôi đã ngồi xuống đất với hai tay ôm đầu gối và ngước mắt lên nhìn bầu trời. Tôi đã tự hỏi tại sao tôi lại đến trái đất này.

Cuộc sống cay đắng

Tôi sinh năm 1964 tại một ngôi làng ở tỉnh Hồ Bắc, nhà tôi có bốn anh em và tôi là con cả trong gia đình. Mẹ tôi sức khỏe không tốt và tính khí rất thất thường. Bà ấy thường hay đánh và chửi tôi mỗi khi tâm trạng của bà không vui.

Em gái và em trai tôi không thể giúp đỡ bất kỳ một công việc nào. Mẹ tôi lại quá ốm yếu nên bà không có sức để làm việc. Vì vậy, tôi đã phải giúp cha tôi làm ruộng và đảm đương việc nhà.

Bố mẹ tôi đã sắp xếp cho tôi lấy một người đàn ông nghèo và mồ côi. Có gia đình mới nhưng tôi lại phải làm việc vất vả hơn. Một ngày nọ, thầy bói nói với mẹ tôi rằng tôi sẽ gặp một hạn lớn vào năm 30 tuổi và sau đó sẽ có một cuộc sống suôn sẻ nếu tôi gặp được một vị thánh nhân.

Cuộc sống được cải thiện sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Sức khỏe của tôi ngày càng yếu đi vì phải làm việc vất vả. Sau khi sinh con gái xong tôi hay cảm thấy chóng mặt và khó thở. Lúc đó tôi đã 30 tuổi và tự hỏi vị thánh nhân tôi sẽ gặp đang ở đâu. Tôi đã thử qua các phương pháp điều trị của bác sĩ Trung y và Tây y cùng nhiều phương pháp điều trị dân gian khác, nhưng đều không có hiệu quả.

Vào một ngày cuối tuần, tôi cảm thấy vô cùng suy sụp và chỉ biết ôm hai đứa con vào lòng rồi khóc trong buồn tủi. Cuộc sống của tôi ngày càng trở nên vô vọng. Tôi muốn tự tử nên đã nhờ con trai đi mua một lượng lớn thuốc ngủ tại một phòng khám gần nhà. Vị bác sĩ đã từ chối bán thuốc cho con trai tôi khi biết tôi muốn uống hết những viên thuốc này.

Vào tháng 5 năm 1999, một người bạn đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi. Ngày trước, cô ấy đã cố gắng khuyên tôi tu luyện nhưng tôi đều từ chối; còn lần này tôi quyết định sẽ thử tìm hiểu pháp môn tu luyện này.

Tôi đã mua cuốn sách “Chuyển Pháp Luân” và khi tôi mở cuốn sách ra, tôi thấy những ánh sáng màu đỏ phát ra từ cuốn sách, điều này khiến tôi vô cùng kinh ngạc. Vì hồi nhỏ, tôi chỉ được đi học trong một vài năm do đó tôi phải đọc cuốn sách một cách chậm rãi, đọc từng câu từng chữ.

Sau khi đọc được ba trang, tôi cảm nhận được sức khoẻ của mình đã có những chuyển biến cơ bản. Tôi đã ngừng dùng thuốc thảo dược của Trung y và ngừng tất cả các loại thuốc khác. Sau đó, tim tôi không còn đập nhanh và tôi không còn biểu hiện chóng mặt nữa. Cơ thể tôi tràn đầy năng lượng.

Tôi bắt đầu học lái xe để có thể giúp đỡ công việc lái xe của chồng. Tôi đã làm tất cả việc nhà một mình. Trước đây tôi không có gì cả, còn hiện tại tôi đã có một căn hộ và một chiếc xe hơi. Hoàn cảnh gia đình tôi đã được cải thiện rất nhiều, chúng tôi đã được chứng kiến uy lực của Đại Pháp!

Gia đình tôi gần như bị tan vỡ do cuộc bức hại

Cuộc đàn áp Pháp Luân Công bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, một vài tháng sau khi tôi bắt đầu bước vào tu luyện. Chồng tôi tin vào những tuyên truyền giả dối của chính quyền nên đã ném đi các băng đĩa bài giảng của Sư phụ và giấu đi những cuốn sách Đại Pháp của tôi. Anh ấy đã tát tôi khi tôi trả lời rằng tôi vẫn muốn tiếp tục tu luyện. Rất nhiều lần anh ấy ở nhà và theo dõi tôi; đến đêm thì không cho tôi ngủ. Tình trạng này kéo dài trong gần một năm.

Tôi đã nói với chồng là tôi muốn ly hôn nhưng anh ấy đã không đồng ý. Vì nghĩ đến những đứa con còn nhỏ của mình, tôi đã phải từ bỏ tu luyện. Nhưng trong thâm tâm, tôi vẫn giữ suy nghĩ: “Tôi sẽ vẫn giữ những cuốn sách Đại Pháp thật cẩn thận và sẽ tiếp tục đọc sách khi tôi về già”. Tôi đã khóc rất nhiều ngay cả khi tôi đang lái xe.

Một tháng sau, tôi đã bị ốm trở lại: lưng tôi bắt đầu đau và tôi không thể ngồi dậy được mà phải nằm liệt giường khi tình trạng bệnh ngày càng trầm trọng. Kết quả kiểm tra cho thấy tôi bị lồi vùng thắt lưng. Bác sĩ đề nghị phẫu thuật, nếu không tôi sẽ bị liệt. Nhưng bác sĩ cũng không thể bảo đảm rằng tôi có thể được chữa khỏi sau phẫu thuật hay không và có nhiều khả năng tôi sẽ bị liệt vĩnh viễn. Tôi đã từ chối phẫu thuật vì tôi vẫn có thể đi lại. Nếu tôi bị liệt, ai sẽ chăm sóc các con tôi đây? Tôi đã thử các phương pháp điều trị khác nhưng đều không có kết quả. Tôi không thể cúi được đầu và ra khỏi giường vào buổi sáng. Tôi đã không thể làm việc, chăm sóc con cái, hoặc làm việc nhà. Chồng tôi đã phải nghỉ việc để ở nhà chăm sóc tôi và các con. Chúng tôi cảm thấy rất bất lực.

Sư phụ chưa bao giờ bỏ rơi tôi, con gái tôi đã nhiều lần nhắc tôi hãy tiếp tục tu luyện Đại Pháp. Vì vậy, tôi đã quay trở lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Vào thời điểm tôi cầm cuốn sách, toàn thân tôi trở nên nhẹ nhàng. Nhưng tôi vẫn giấu chồng về việc này.

Buổi sáng ngày hôm sau, lưng tôi đã không còn đau nhiều như trước nữa. Tôi thậm chí có thể cúi xuống để nhấc chậu rửa mặt lên và làm được một số công việc nhẹ nhàng khác. Trong ba ngày sau đó, ý niệm muốn trở lại tu luyện của tôi ngày một vững chắc hơn.

Vì vậy, tôi đã quyết định nói cho chồng biết điều này. Tôi hỏi anh có thấy sức khoẻ của tôi tốt hơn trong mấy ngày nay không? Anh ấy trả lời là có. Tôi lại hỏi anh ấy: “Anh có biết tại sao không?” tôi nói tiếp: “Là bởi vì em đã tu luyện trở lại, nếu anh không đồng ý thì chúng ta nên chia tay trong hòa bình thì tốt hơn”. Nhưng anh ấy đã nói rằng tôi có thể quay trở lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Kể từ đó, tôi bắt đầu luyện công, học Pháp mỗi ngày, sức khoẻ của tôi đã được cải thiện nên tôi đã có thể làm việc trở lại.

Một người tu luyện, cả nhà đều được thụ hưởng lợi ích

Vào năm 2003, chú tôi bị bệnh xơ gan. Tôi đã không biết đó là một căn bệnh truyền nhiễm. Ông ấy đã truyền dịch trong bệnh viện trong suốt 12 ngày. Mỗi buổi sáng, tôi đều đưa ông ấy đến bệnh viện và đón về nhà sau khi truyền dịch xong. Chúng tôi đã cùng ăn và sinh hoạt dưới một mái nhà. Con gái của dì tôi đã đến gặp và nói chuyện với ông ấy trong một khoảng thời gian ngắn. Ba trong số bốn thành viên trong gia đình dì đều đã bị nhiễm bệnh.

Chú tôi trở về nhà sau khi ông cảm thấy sức khoẻ đã tốt hơn. Sau đó, tôi mới biết rằng căn bệnh của chú là một bệnh truyền nhiễm. Chồng và con trai tôi được chẩn đoán dương tính với căn bệnh này, còn con gái tôi và tôi thì vẫn khỏe mạnh. Bạn bè và người thân của tôi lại một lần nữa được chứng kiến uy lực của Đại Pháp. Sau sự việc này, chồng tôi đã thay đổi thái độ với Đại Pháp và cũng bắt đầu bước vào con đường tu luyện.

Giảng chân tướng cho mọi người

Tôi đã bắt đầu giảng chân tướng cho những người đến nhà tôi thuê ô tô. Tôi nói với họ sự thật về vụ tự thiêu ở quảng trường Thiên An Môn và Pháp Luân Đại Pháp đã dạy chúng tôi trở thành người tốt như thế nào.

Khi tôi giảng chân tướng cho một hành khách, tôi đã không ngừng giảng cho đến khi anh ấy ngắt lời: “Chị có biết tôi làm gì không?”, “Tôi là một quan chức quân đội, chị dám nói những lời này với tôi sao?” Lời giảng của Sư phụ hiện lên trong đầu tôi.

Sư phụ giảng:

“…tôi nói rằng bất luận chư vị là ai, bất luận chư vị tới đây làm gì, cho dù chư vị sinh ra để tới đây phá hoại Pháp, tôi đều độ chư vị”. (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia [1999])

Chính niệm của tôi đã được gia trì mạnh mẽ và tôi đã loại bỏ được các nhân tố bất hảo ở không gian khác đang khống chế đằng sau người quan chức đó. Trước khi tới điểm dừng chân, anh ấy đã đồng ý thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Anh ấy đã chọn lựa cho mình một tương lai tốt đẹp.

Tôi đã giảng chân tướng cho rất nhiều người. Một số người đã đồng ý thoái đảng, một số thì giữ im lặng, còn một số khác thì không đồng tình với những điều tôi nói với họ. Trong quá trình giảng chân tướng, nhờ có sự bảo hộ của Sư phụ; tôi đã không gặp bất cứ nguy hiểm gì.

Tôi luôn nỗ lực làm tốt ba việc mà Sư phụ yêu cầu. Mỗi ngày tôi đều học Pháp, luyện công và giảng thanh chân tướng cho mọi người.

Thiết lập điểm sản xuất tài liệu tại nhà

Các học viên ở địa phương chuyên trách in ấn tài liệu đã phải làm việc rất vất vả để có thể cung cấp đủ tài liệu cho mọi người. Tôi muốn lập một điểm sản xuất tài liệu tại nhà để giảm bớt khối lượng công việc cho họ. Nhưng tôi lo lắng về việc làm thế nào để có thể có đủ tiền trang trải chi phí, trong khi gia đình tôi vẫn còn nhiều khoản nợ chưa trả. Tôi cũng lo lắng rằng tôi sẽ không có thời gian để làm tài liệu vì tôi còn phải lái taxi để kiếm sống. Một ý nghĩa chợt loé lên trong đầu: “Tôi vẫn sẽ làm tài liệu cho đến khi hết khả năng chi trả chi phí ăn uống”. Một ý nghĩ khác xuất hiện trong đầu khi tôi ra khỏi cửa: Tôi đến đây là để trợ Sư chính Pháp. Các thành viên khác trong gia đình có thể làm việc nhà và kiếm tiền, còn việc sản xuất tài liệu thì chỉ tôi mới có thể làm được. Ngay lúc đó, tôi đã xác định rõ được bản thân cần phải làm gì.

Một học viên đã cung cấp cho tôi thiết bị để lập điểm sản xuất tài liệu. Tôi không biết pinyin {cách thức sử dụng chữ cái Latinh để thể hiện cách phát âm các chữ Hán trong tiếng phổ thông Trung Quốc}, cũng không biết cách sử dụng máy tính. Một học viên đã chỉ cho tôi cách vận hành máy tính và tất cả các thiết bị khác. Con gái tôi đã học trước và sau đó dạy tôi làm. Tôi hiểu rằng, tất cả đều là nhờ có Sư phụ luôn ở bên cạnh và không ngừng giúp đỡ tôi.

Tôi làm tài liệu vào các ngày trong tuần còn con gái tôi giúp tôi giao tài liệu cho các học viên vào cuối tuần. Công việc lái taxi của tôi rất bận rộn trong dịp Tết Nguyên đán, trong khi đây cũng là khoảng thời gian các học viên cần nhiều tài liệu hơn để phân phát. Con gái tôi làm tài liệu trong khi tôi đi lái taxi; con bé đã làm cả đêm giao thừa và trong những ngày nghỉ Tết. Sau đó, chồng và con trai tôi đã bắt đầu bước vào tu luyện Đại Pháp. Cả gia đình tôi đã tham gia vào việc sản xuất tài liệu giảng chân tướng cứu người.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/1/11/398835.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/2/19/183303.html

Đăng ngày 03-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share