Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-10-2019] Tôi tình cờ bắt gặp Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 22 tháng 7 năm 1996, khi tôi đi đến một công viên và thấy mọi người đang luyện công ở đó. Tôi đã nghĩ đây hẳn là một công pháp rất tuyệt vời.

Khi tôi vừa nghe thấy nhạc của bài công pháp thứ nhất, “Phật triển thiên thủ pháp”, một dòng năng lượng ấm áp dâng tràn trong tâm tôi, và tôi cảm thấy có hy vọng. Tôi lặng lẽ xem một lúc và sau đó thực hiện theo các động tác của bài công pháp thứ hai, “Pháp Luân trang pháp”, bởi vì chúng rất đơn giản. Một tình nguyện viên đến chỗ tôi và ân cần chỉnh lại các động tác cho tôi. Tôi tập cùng họ trong 45 phút.

Thật ngạc nhiên, khi tôi về nhà, chân và bàn chân tôi đã hoạt động tốt hơn nhiều. Tôi quá đỗi vui mừng bởi vì chân trái của tôi bị teo, và thời gian này tôi đi lại rất khó khăn do bị thoát vị đĩa đệm ở thắt lưng. Ngoài ra, khi phần thắt lưng của tôi bị đau thì chân và bàn chân cũng đau.

Kể từ ngày đó, ngày 22 tháng 7 năm 1996, hàng ngày tôi đều đến điểm luyện công bất kể nắng mưa, cho đến khi cuộc bức hại bắt đầu.

Năm 1997, Đại Pháp đã nhanh chóng được hồng truyền trong khu vực của chúng tôi qua phương thức truyền miệng mặc dù khi đó sách Đại Pháp khá khan hiếm. Tôi đã kể cho những người tôi quen về lợi ích của Đại Pháp, và ngày càng có nhiều người bước vào tu luyện.

Những trải nghiệm thần kỳ

Khi tôi đang hướng dẫn bài công pháp số 2 cho các học viên mới thì một quả cầu bạc lóe lên ở phía Tây rồi bay đến trước ngực tôi. Tôi lập tức cảm thấy đầu não vô cùng thanh tỉnh và sáng suốt.

Tối hôm sau, tôi đã mơ thấy cầu vồng xuất hiện trên bầu trời. Một cầu vồng xuất hiện ở bên trái, một cầu vồng khác ở bên phải, và chúng bắt đầu tiến đến gần nhau.

Sau đó, một cầu vồng khác xuất hiện ở giữa hai cầu vồng này, và Sư phụ Lý xuất hiện. Cảnh tượng này chân thực đến nỗi tôi đã thốt lên: “Sư phụ ở trên trời, Sư phụ ở trên thiên đường kìa!”

Tôi ngộ được rằng những triển hiện này đều là sự khích lệ của Sư phụ để tôi tu luyện tinh tấn.

Nhận được cuốn Chuyển Pháp Luân

Người tình nguyện viên đã đưa cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân và nói với tôi rằng tôi là người đặc biệt được đưa sách trước. Anh nói với tôi rằng thời điểm đó không có nhiều sách, nhưng sau này mỗi người đều sẽ nhận được một cuốn. Anh bảo tôi hãy quý trọng sách. Tôi trân quý cuốn sách đến mức tôi không thể đặt nó xuống.

Sư phụ giảng:

“Ở đây tôi không giảng trị bệnh; chúng tôi cũng không trị bệnh. Nhưng là người tu luyện chân chính, chư vị mang theo thân thể có bệnh, [thì] chư vị tu luyện không được. Tôi phải giúp chư vị tịnh hoá thân thể. Tịnh hoá thân thể chỉ hạn cuộc cho những ai đến học công chân chính, những ai đến học Pháp chân chính. Chúng tôi nhấn mạnh một điểm: [nếu] chư vị không bỏ được cái tâm ấy, không bỏ được cái [suy nghĩ về] bệnh ấy, [thì] chúng tôi chẳng thể làm gì, đối với chư vị chẳng thể giúp được.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Sau khi đọc đoạn Pháp này của Sư phụ, tôi ngộ ra rằng mình cần loại bỏ chấp trước vào bệnh. Tất cả các căn bệnh của tôi đều biến mất, và từ đó tôi trở nên vô bệnh.

Có lần, tôi đến buổi chia sẻ kinh nghiệm tu luyện với một cặp kính dày. Ngày hôm sau tôi đã quên mang theo kính. Một học viên trẻ nói rằng sẽ lấy kính giúp tôi. Tôi cảm ơn cô ấy, nhưng đột nhiên tôi nhận ra Sư phụ muốn tôi ngộ được rằng tôi không cần chúng nữa.

Khi tôi về đến nhà, tôi có thể đọc được cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi thậm chí còn có thể nhìn rõ cả những chữ nhỏ nhất.

Sư phụ đã cứu tôi ra khỏi nhà tù

Giang Trạch Dân đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 20 tháng 7 năm 1999. Tôi đã bị bắt năm lần và bị đưa đi tẩy não hai lần.

Tuy nhiên, lần nào tôi cũng được thả vì tôi đã phát chính niệm. Tôi bị bắt ngay khi cuộc bức hại nổ ra, vì tôi cùng năm học viên khác vẫn tiếp tục đến điểm luyện công ở công viên.

Ngày hôm sau, những người không hiểu chân tướng về Đại Pháp đã báo chúng tôi cho cảnh sát. Chúng tôi bị bắt và bị giam giữ ở trại tạm giam trong hơn một tháng.

Tôi nói với các nhân viên ở trại tạm giam: “Luyện các bài công pháp có lợi cho sức khỏe của chúng tôi. Pháp Luân Đại Pháp dạy chúng tôi làm người tốt qua việc hành xử theo Chân-Thiện-Nhẫn. Pháp Luân Đại Pháp giúp chúng tôi cải biến cả tâm lẫn thân. Như vậy thì có gì sai?” Họ đã không trả lời.

Lần thứ hai tôi bị bắt là vào năm 2005. Tôi và ba học viên dán các tờ thông điệp “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Cảnh sát đã phát hiện ra chúng tôi qua chữ viết tay của chúng tôi và vì thế chúng tôi đã bị bắt giữ. Chúng tôi bị giam tại một trại lao động cưỡng bức trong một năm rưỡi.

Trên đường đến trại lao động, tôi nhẩm bài thơ của Sư phụ:

“Cuồng ác tứ niên bão Ổn đà hàng bất mê Pháp đồ kinh ma nạn
Trọng áp chí bất di
Sư đồ bất giảng tình
Phật ân hóa thiên địa
Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực”

(Sư đồ ân, Hồng Ngâm II)

Tạm diễn nghĩa:

“Bão cuồng ác bốn năm
Vững lái chẳng mê đường
Pháp đồ gặp ma nạn
Áp lực chí chẳng sờn
Thầy trò đâu giảng tình
Phật ân hóa trời đất
Đệ tử chính niệm đủ
Thầy có lực hồi thiên”

Trên đường tới trại tạm giam, tôi đã phát chính niệm và cầu xin Sư phụ gia trì thêm chính niệm cho tôi để có thể thanh trừ hết thảy tà ác ở các không gian khác.

Tại trại lao động, đầu tiên tôi bị đưa đến trạm y tế để kiểm tra sức khỏe. Tôi nói với Sư phụ: “Con không nên ở đây. Con cần phải về nhà để chứng thực Pháp.”

Huyết áp của tôi rất cao, và bác sỹ đã không tiếp nhận tôi. Các cảnh sát đã yêu cầu kiểm tra lần nữa, nhưng kết quả sau đó thậm chí còn tệ hơn. Điều đó có nghĩa là trại lao động có thể không tiếp nhận tôi. Nhưng họ đã giữ tôi ba ngày đêm, bởi vì cảnh sát có một kỳ nghỉ ba ngày ở thành phố Nam Kinh.

Buồng giam trước đó đã có bốn người, và tôi đã giảng chân tướng cho họ về Pháp Luân Đại Pháp. Họ nói: “Pháp Luân Đại Pháp thực sự tốt. Nhiều người ở khu vực của chúng tôi đã tu luyện môn này từ trước khi cuộc bức hại diễn ra. Tất cả họ đều là người tốt. Nếu như chúng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thì chúng tôi đã không phải vào trại lao động cưỡng bức như thế này.”

Tôi đã hướng dẫn họ luyện công. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ từ bi, tôi đã rời khỏi trại lao động ba ngày sau đó. Tuy nhiên hai học viên khác vẫn bị bức hại trong một năm rưỡi rồi mới được thả tự do.

Lần thứ ba, tôi bị kết án bốn năm tù, nhưng bản án được chuyển sang hình thức quản thúc tại nhà. Sau lần bắt giữ thứ tư, tôi bị kết án ba năm tù, nhưng bản án cũng được chuyển sang hình thức quản thúc tại nhà.

Vào tháng 1 năm 2018, ngay trước Tết Nguyên đán, tôi bị bắt vì phân phát tài liệu chân tướng Đại Pháp. Tôi được thả vào ngày hôm sau, nhưng bị lên lịch xét xử vào ngày 5 tháng 9 năm 2018. Nhưng tôi không sợ hãi.

Tôi cầu xin Sư phụ gia trì chính niệm và chỉ dạy tôi cần làm gì trong khi các học viên khác đến giảng chân tướng cho những người liên quan ở sở cảnh sát và tòa án.

Tôi nói với Sư phụ: “Con sẽ cải biến trong tu luyện của bản thân nếu con có bất cứ sai sót nào. Con sẽ không bao giờ cho phép cựu thế lực lợi dụng sơ hở để bức hại con.”

Tối hôm đó tôi có một giấc mơ, trong đó Sư phụ đã chỉ dẫn cho tôi những việc cần làm. Trong giấc mơ, tôi được tặng một đôi giày mới tinh và tôi đã xỏ chân vào đôi giày đó. Nhưng chiếc giày bị rách dọc từ mũi giày và toàn bộ phần trên bị hở ra. Tôi ngộ ra rằng Sư phụ muốn tôi giảng chân tướng và phơi bày tà ác.

Tại phiên xét xử, tôi nói: “Đại Pháp đã cứu mạng tôi. Chân-Thiện-Nhẫn đề cao đạo đức và phẩm hạnh của con người. Đại Pháp không chỉ tốt đối với người dân và mà còn có lợi cho đất nước bởi vì môn tu luyện này giúp nâng cao đạo đức. Con người làm bất cứ điều gì thì Thần đều đang nhìn.”

Họ đã ngăn tôi lại, ngay cả khi tôi vẫn còn nhiều điều muốn nói, và bảo tôi hãy về nhà. Vì vậy, tôi đã về nhà. Vậy là một lần nữa tôi đã tránh được nguy hiểm. Tất cả đều là nhờ ơn Sư phụ.

Lập một điểm sản xuất tài liệu

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi muốn lập một điểm sản xuất tài liệu cho nhóm của chúng tôi. Tôi nghĩ chúng tôi không nên cứ dựa vào việc cung cấp tài liệu từ các học viên ở các khu vực khác, và chúng tôi cần học cách tự sản xuất tài liệu.

Tôi đã thảo luận với các học viên khác, nói rằng: “Tôi chỉ cần một máy tính và một máy in để sản xuất tài liệu. Tôi sẽ cố gắng hết sức để học, miễn là các học viên kỹ thuật có thể dạy tôi.”

Tôi chưa từng động chạm đến máy tính hay máy in, và tôi không biết một chữ tiếng Anh nào. Tôi nói với học viên hỗ trợ kỹ thuật: “Hãy hướng dẫn cho tôi từ đầu. Tôi thực sự muốn học. Tôi sẽ học tốt.” Tôi đã học được cách sử dụng máy tính và cách in ấn. Tôi đã khắc phục được mọi khó khăn và can nhiễu trong quá trình sản xuất tài liệu khi vững tin vào Đại Pháp và bảo trì chính niệm mạnh mẽ.

Máy in thường bị lỗi do đã quá cũ. Một hôm khi tôi chuẩn bị ra ngoài để sửa máy in thì phần thắt lưng của tôi bắt đầu đau nhiều, đến nỗi tôi không thể đứng thẳng được. Tôi nhận ra rằng đây là can nhiễu của cựu thế lực, và tôi không được thừa nhận nó.

Tôi xem đó là cơ hội đề cao tâm tính của mình. Tôi mang máy in đến tiệm sửa, và nó đã được sửa xong trong buổi chiều. Không chỉ vậy, thắt lưng của tôi đã khỏi khi tôi chuẩn bị về nhà. Sư phụ luôn giúp tôi khi tôi kiên định thực hiện những gì mình đang làm.

Một lần, sau khi máy tính không thể khởi động được trong hai ngày, tôi đã thắp hương và cầu xin Sư phụ giúp tôi vào sáng hôm sau. Sau đó tôi đã bật được máy tính lên như bình thường. Mọi thứ đều có Sư phụ quản. Sư phụ đã giúp tôi đề cao để làm bất cứ việc gì, chỉ cần tôi kiên định.

Một đêm tôi gặp vấn đề khi đọc sách. Tôi đã chảy nước dãi, và tay chân của tôi bị tê liệt. Ngày hôm sau, tôi thấy miệng mình bị méo.

Niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi là cầu xin Sư phụ giúp đỡ: “Sư phụ, đây là giả tướng. Con không thừa nhận nó. Không ai có thể can nhiễu đến con. Con là đệ tử của Sư phụ. Con sẽ quy chính trong Đại Pháp nếu con có sai sót. Con sẽ bù đắp lại nếu có sơ hở trong tu luyện. Con sẽ không để cựu thế lực can nhiễu đến con.”

Đồng thời, tôi hướng nội tìm và nghĩ rằng hẳn là tôi đã làm điều gì không tốt và tạo cớ cho cựu thế lực bức hại tôi. Tôi phát hiện ra rất nhiều chấp trước, như tâm lý hiển thị, chấp trước vào làm các việc, tâm tật đố, v.v.

Sư phụ giảng:

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (Bài trừ can nhiễu, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tôi bình tâm lại để học Pháp và luyện công. Tôi cũng phát chính niệm để thanh trừ tất cả các can nhiễu.

Ngay sau khi phát chính niệm, chân tay tôi đã có thể cử động được. Sau khoảng một tuần thì miệng tôi trở lại bình thường và tôi có thể nói rõ ràng.

Tôi quỳ trước ảnh của Sư phụ và tỏ lòng biết ơn đối với Sư phụ. Tôi nói: “Sư phụ, từ đáy lòng mình con thực tâm cảm tạ Sư phụ! Ngài đã ban cho con cuộc đời thứ hai.”

Không ngôn từ nào có thể diễn tả được lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến, đó là tôi cần tinh tấn hơn nữa, trợ Sư chính Pháp, và theo Sư phụ trở về.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/16/387930.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/1/26/182755.html

Đăng ngày 02-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share