Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 15-01-2020] Năm 30 tuổi, tôi đã buộc phải nộp đơn ly dị vì chồng tôi muốn tái hôn và muốn có thêm con trai. Tôi trở thành mẹ đơn thân và một mình chăm sóc con gái 6 tuổi của mình. Cuộc ly hôn diễn ra trong yên bình vì chúng tôi không có tranh chấp, nhưng trong tâm tôi lại chất đầy sự giận dữ và hận thù. Tôi hận anh ta vì đã phản bội tôi và còn giấu diếm tiền bạc. Con gái tôi nhận được một đô la tiền trợ cấp mỗi ngày và nhà của chúng tôi vẫn đứng dưới tên anh ta. Điều khiến tôi phẫn uất nhất là tôi đã phải chi trả tất cả khoản tiền để cứu anh ta ra khỏi ngục tù. Nhưng sau tất cả những khó khăn đó, chỉ trong vòng chưa đầy một năm sau khi ra tù; anh ta vẫn bỏ rơi tôi và con gái.
Trong suốt 20 năm qua, mẹ con tôi đã phải chuyển nhà đến 9 lần. Khi con gái tôi bị sốt cao, tôi phải cõng cháu trên lưng để đi khám. Vì để tiết kiệm tiền, chúng tôi đã phải ăn những chiếc bánh bao có nhân bánh làm từ những loại rau mà tôi mua từ chợ. Vào mùa đông, chúng tôi không có lò sưởi vì vậy khi nằm trên sàn bê tông tôi đã phải ôm con gái vào lòng để sưởi ấm cho con bé. Nhưng chúng tôi vẫn cảm thấy rất lạnh, chồng cũ không bao giờ đến thăm con bé. Trong một ngày tuyết rơi phủ trắng xoá, con bé đang học ở trường và không thể tự đạp xe để trở về nhà trong thời tiết khắc nghiệt đó. Tôi đã gọi và nhờ chồng cũ đến để đón con bé nhưng anh ta tuyên bố thẳng thừng là xe ô tô bị hỏng. Vì vậy, tôi đã tức giận anh ta trong một thời gian dài.
Khi đó, tôi vật lộn để có thể tiếp tục sinh tồn nhưng dường như tôi đang trên bờ vực sụp đổ. Trái tim trong lồng ngực tôi vẫn không ngừng đập nhưng bàn tay và chân tôi đã tê cứng. Khi tôi đạp xe, tôi đã phải liên tục dừng lại để nghỉ ngơi nếu không tôi sẽ ngất xuống đường, việc đi bộ đối với tôi cũng vô cùng khó khăn. Tôi thường xuyên phải dừng lại để có thể điều chỉnh lại hơi thở và bình ổn lại nhịp tim đập nhanh.
Có một lần, tôi đã ngất xỉu tại nơi làm việc và bác sĩ của một phòng khám nói rằng thiếu chút nữa thôi là sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Sau đó, tôi đã không còn sức để tiếp tục làm việc. Tôi đổ toàn bộ lỗi lầm lên người chồng cũ và bắt anh ta phải chịu trách nhiệm. Tôi mắng chửi anh ta mỗi ngày.
Sư phụ đã cứu vớt tôi ra khỏi bể khổ
Bước ngoặt của cuộc đời tôi là vào mùa xuân năm 1999. Bởi vì tôi thường xuyên ở nhà, nên chủ nhà lo lắng rằng tôi có thể chết. Vì vậy, chị ấy đã cho tôi mượn một cuốn sách và khuyên tôi nên đọc. Khi ấy tôi đã hỏi chị: “Trên thế gian này làm gì có quyển sách nào có thể thay đổi được cuộc đời của con người?” Ngay lập tức, chị ấy nói: “Cuốn thiên thư này có thể giải đáp được thắc mắc của em!” Sau khi nhìn vào tiêu đề cuốn sách: “Chuyển Pháp Luân”, tôi đã quyết định nhận và sẽ đọc cuốn sách này.
Khi đọc cuốn sách, tôi đã bật khóc. Càng đọc, tôi lại càng lĩnh hội được nhiều điều. Tôi ngộ ra rằng tất cả những khổ nạn xuất hiện trong đường đời đều là do nghiệp lực của bản thân được tích tụ trong quá khứ và chịu đựng những tội nghiệp đó là để tiêu nghiệp. Tôi cũng hiểu được mối quan hệ nhân duyên giữa “mất” và “được”, tôi đọc liên tục cho đến tận 2 giờ sáng. Cuốn sách “Chuyển Pháp Luân” đã giúp tôi bước qua được đau khổ.
Tôi cũng đã tìm ra được lý do vì sao mối quan hệ giữa tôi và chồng cũ lại xuất hiện nhiều vấn đề đến vậy. Ngày trước, tôi đã từng nói rằng cho dù có một vị Thần đến để thuyết phục thì tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta! Trong suốt những năm qua, tôi luôn cảm thấy mình như bị một tảng đá đè nặng lên thân thể lẫn tâm hồn mình.
Tôi tự hỏi cuốn sách này tại sao lại kỳ diệu đến vậy? Ngôn từ và cách hành văn trong sách khá đơn giản nhưng các nguyên lý được đề cập đến là những điều mà trước giờ tôi chưa từng được nghe qua. Phải chăng cuốn sách này đến từ Thiên thượng? Đây là cuốn sách của Thần ư? Cuối cùng, tôi biết được rằng cuốn thiên thư này là của môn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi tôi đọc xong các bài giảng của Sư phụ Lý, tôi minh bạch ra là Sư phụ đã giúp tôi thoát khỏi vực thẳm của đau khổ. Tất cả những khổ nạn tôi từng trải qua trong quá khứ là để trải đường cho tôi, để ngày hôm nay tôi có thể có cơ hội đắc được Đại Pháp.
Kiên trì tu luyện bất chấp cuộc bức hại vẫn đang diễn ra
Khoảng nửa năm sau khi tôi bắt đầu bước vào tu luyện, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã nhờ một người quen chăm sóc con gái, sau đó tôi cùng với hai học viên nữ đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện. Khi chúng tôi đến được trạm xe, nhân viên bán vé nói xe buýt vừa mới rời đi. Đó là một cuộc khảo nghiệm xem chúng tôi có tiếp tục cuộc hành trình này hay không?
Chúng tôi quyết định bắt taxi để đuổi kịp chiếc xe buýt, vì đó là xe buýt đi tuyến đường dài nên trên lộ trình có rất nhiều điểm dừng. Chúng tôi nói với người tài xế hãy đưa chúng tôi đến điểm dừng tiếp theo của chiếc xe buýt. Khi chúng tôi đặt chân trên lên được chiếc xe buýt đó thì thấy chỉ còn duy nhất một hành khách.
Sư phụ đã tịnh hoá thân thể cho tôi ngay sau khi chúng tôi lên được xe buýt. Tôi đã ho và nhổ ra đờm trên suốt chuyến đi, trong một đêm tôi đã sử dụng hết một cuộn giấy lớn. Sau khi chúng tôi đến Thiên Tân vào nửa đêm, chúng tôi quyết định sẽ bắt chuyến tàu để đến Bắc Kinh vào ngày hôm sau. Chúng tôi không có thẻ căn cước, nhưng không có ai cản trở chúng tôi.
Cả ba chúng tôi đều chưa bao giờ đến Bắc Kinh, vì vậy chúng tôi đã hỏi mọi người và nhờ họ chỉ đường đến Quảng trường Thiên An Môn. Tại Quảng trường Thiên An Môn, chúng tôi đã rất xúc động khi nhìn thấy cảnh tượng các học viên Đại Pháp từ khắp mọi nơi đều đến đây. Họ hô lớn khẩu ngữ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Nhưng sau đó, cảnh sát đã đến và bắt các học viên vào trong xe.
Trước khi chúng tôi bước đến được khu vực bên trong quảng trường, chúng tôi đã bị các sĩ quan mặc thường phục chặn lại, họ đã hỏi chúng tôi có tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không? Tôi đã trả lời: “Tất cả mọi người có thể vào quảng trường, tại sao chúng tôi lại không thể?” Ngay lập tức, một nhóm cảnh sát bắt giữ chúng tôi và tống vào xe cảnh sát. Đã có những học viên khác trong xe và một trong số họ nói: “Vừa nãy tôi đã luyện bài Pháp Luân Trang Pháp và tôi đã nhìn thấy quảng trường được bao phủ bởi một ánh sáng đỏ!”
Chúng tôi bị đưa đến một đồn cảnh sát và họ hỏi tôi: “Tại sao chị đến Bắc Kinh?” Tôi trả lời: “Tôi đến để nói một lời công bằng cho Đại Pháp. Nếu không có Đại Pháp, không có Sư phụ thì không có tôi của ngày hôm nay”. Họ đã khám xét và tịch thu tiền của chúng tôi. Tôi bị còng tay và sau đó được đưa về nhà vào ngày hôm sau.
Sau khi trở về nhà, cảnh sát tiếp tục lục soát nhà tôi trước khi đưa tôi đến đồn cảnh sát địa phương. Đó là một ngày mùa hè, khi ấy tôi đang mặc một chiếc áo ngắn tay; ở đó có rất nhiều muỗi. Họ còng tay tôi vào một chiếc giường sắt và muỗi đã tấn công cánh tay tôi, để lại một mảng lớn nốt muỗi cắn, sưng húp và ngứa dữ dội. Nhưng tôi không thể cử động, nếu tôi làm vậy thì còng tay sẽ phát ra tiếng động. Tôi sẽ bị mắng vì điều đó sẽ đánh thức cảnh sát đang ngủ trong chiếc màn. Vị cảnh sát này sau đó đã bị quả báo và anh ta qua đời ở tuổi 42.
Khi tôi bị đưa đến một trại tạm giam của “Phòng 610”. Họ còng tay tôi vào một chiếc ghế sắt trong suốt một ngày. Họ muốn tìm ra ai là người đã đưa cho tôi những cuốn tài liệu chân tướng, nhưng tôi đã không trả lời. Hai cảnh sát đi chiếc giày da lớn đã đá vào vai tôi. Tuy nhiên, tôi lại không hề cảm thấy đau. Tôi biết rằng là Sư phụ đã bảo hộ tôi.
Tôi không muốn ở trong tù. Vì vậy, tôi đã nhờ Sư phụ giúp đỡ và liên tục phát chính niệm. Chẳng mấy chốc, cơ thể tôi đã ở trong trạng thái rất tồi tệ. Họ kiểm tra nhịp tim của tôi và phát hiện mạch đã ngừng đập. Vì thế, tôi đã được đưa đến bệnh viện. Tại đây, tôi được truyền oxy và truyền máu. Tôi đã nằm liệt và không thể cử động được. Cuối cùng, trước sự đồng ý của Phòng 610; họ đã đưa tôi trở về nhà. Sau khi họ rời đi, tôi ra khỏi giường và đi gặp các học viên.
Tôi từng bị đưa đến trại tạm giam hai lần nhưng đều được thả ra vào ngày hôm sau. Tôi bị đưa ra xét xử và bị kết án một năm rưỡi tù giam. Tất nhiên tôi đã không chấp nhận điều đó. Khi tôi đi bộ ra khỏi nhà tù thì gặp một nhân viên của Phòng 610. Anh ta tự hỏi làm thế nào mà tôi lại có thể ra khỏi nhà tù sau khi vừa bị kết án.
Lần cuối cùng tôi bị bức hại là khi cảnh sát và những nhân viên Phòng 610 đột nhập vào nhà tôi. Họ đã quay phim tất cả quá trình khi lục soát nhà tôi. Khi họ nhìn thấy một tờ giấy có ghi dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” do con gái tôi viết, họ ngay lập tức yêu cầu tôi đến đồn cảnh sát. Tôi nói: “Các anh vẫn đang bức hại các học viên Pháp Luân Công! Các anh có biết rằng cựu lãnh đạo chế độ cộng sản Giang Trạch Dân đã bị kiện tại Tòa án Quốc tế không?” Viên cảnh sát đập vào bàn và hét lên: “Thử nhắc lại lần nữa xem!” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta và anh ta đã cúi đầu rồi rời đi.
Sư phụ giảng:
“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực”. (Sư Đồ Ân, Hồng Ngâm II)
Tạm dịch:
“ Đệ tử chính niệm mà đầy đủ
Thì Sư phụ sẽ đủ sức đưa trở về trời”. (Ơn Thầy Trò, Hồng Ngâm II)
Nỗi buồn chuyển thành niềm vui
Tôi đã kiên trì tu luyện trong suốt 20 năm. Trong những năm đầu tiên, con gái và tôi cùng một số học viên đi phát tài liệu giảng chân tướng ở nhiều khu vực. Vào mùa đông, đôi tay của chúng tôi lạnh và tê cóng nhưng trong tâm chúng tôi lại tràn đầy hạnh phúc và ấm áp.
Thuận theo thời gian không ngừng tu luyện, Sư phụ cũng không ngừng tịnh hóa thân thể cho tôi. Gần đây khi tôi vượt quan, cơ thể tôi nóng rực. Tôi cảm thấy choáng váng và buồn nôn. Cơ bắp và xương của tôi đau dữ dội. Biểu hiện đó giống như một người bình thường mắc phải một căn bệnh nghiêm trọng. Tuy nhiên, những triệu chứng này chỉ kéo dài từ 3-5 ngày.
Sau đó, toàn bộ cơ thể tôi đã có nhiều thay đổi rõ rệt và làn da của tôi trở nên mềm mại và mịn màng. Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi mỗi ngày được đắm mình trong ánh quang huy của Đại Pháp. Cùng với việc tâm tính được đề cao mỗi ngày, tâm tôi đã không còn tức giận và hận thù nữa. Hiện tại, tôi đã có lương hưu và cuộc sống của chúng tôi khá ổn định. Con gái tôi đã hoàn thành khoá học ở nước ngoài và đã trở về nước. Hiện tại, cháu đang làm việc ở một công ty nước ngoài tại Bắc Kinh. Chúng tôi thật may mắn khi có cơ duyên được trở thành đệ tử Đại Pháp.
Trước khi kết thúc bài chia sẻ của mình, tôi muốn trích một đoạn Pháp của Sư phụ.
Sư phụ giảng:
“[Từ] khai thiên tịch địa chưa từng có Thiên tượng hồng đại như vũ trụ Chính Pháp này; [từ] khai thiên tịch địa cũng chưa từng có đệ tử Đại Pháp. Sư phụ đã khai sáng ra huy hoàng này, dẫn chư vị nhập vào thời khắc lịch sử này. Chư vị hãy tu luyện cho tốt chính mình, tận tình triển hiện bản thân chư vị khi cứu độ chúng sinh, và thực hiện cho tốt hơn nữa!” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/1/15/399025.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/2/12/183201.html
Đăng ngày 05-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.