Bài viết của phóng viên báo Minh Huệ ở tỉnh Quý Châu, Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-02-2020] Cuối tháng 12 năm 2019, một giáo viên tiểu học 53 tuổi ở huyện Mi Đàm, tỉnh Quý Châu bị kết án ba năm tù sau một tháng bị bắt giữ vì tu luyện Pháp Luân Công, một pháp môn tu luyện cả tâm lẫn thân cổ xưa đã bị chính quyền cộng sản Trung Quốc bức hại từ năm 1999. Hiện tại, bà đang thụ án tại Nhà tù Nữ tỉnh Quý Châu.

Trước lần bắt giữ gần nhất, bà Dương Nhuận Nguyệt từng bị bắt vào tháng 8 năm 2016 vì giảng chân tướng Pháp Luân Công cho người dân. Bà bị kết án ba năm án treo. Ngay sau đó, trường học nơi bà làm việc đã sa thải bà.

Dưới đây là đơn kháng cáo mà bà Dương từng viết cho công tố viên địa phương về việc Pháp Luân Công đã cải biến bà như thế nào.

Bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công

Tôi bị bệnh tim bẩm sinh và đau nửa đầu từ khi còn nhỏ. Bởi sức khỏe yếu, nên chồng tôi đã ly dị tôi chỉ sau khi chúng tôi kết hôn được bốn tháng. Tôi mất niềm tin vào cuộc sống. Chỉ vì nghĩ tới cha mẹ nên tôi mới từ bỏ ý định tự tử.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1996 để cải thiện sức khỏe của mình. Khi tôi học các bài giảng của Pháp Luân Công, tôi đã bị cuốn hút bởi những Pháp lý được trình bày trong sách. Tôi hiểu được ý nghĩa thực sự của cuộc sống và hành xử chiểu theo nguyên lý “Chân-Thiện-Nhẫn” của Pháp Luân Công. Trước khi tôi hiểu được những điều này, sức khỏe của tôi đã phục hồi và tôi tràn đầy năng lượng.

Năm 1998, tôi đã tái hôn và sớm sinh hạ được một em bé khỏe mạnh.

Được thụ ích rất nhiều từ việc tu luyện Pháp Luân Công, tôi đã rất đau khổ khi nghe thấy những tuyên truyền ma quỷ công kích Pháp Luân Công trên truyền hình. Tôi cảm thấy thôi thúc phải nói với mọi người về việc Pháp Luân Công đã thay đổi cuộc đời tôi như thế nào, và không giống như những gì chính phủ miêu tả.

Tu luyện “Chân-Thiện-Nhẫn”

Tu luyện Pháp Luân Công thực sự đã giúp đề cao tâm tính của tôi, khiến tôi biết chia sẻ và trở nên chu đáo hơn.

Mẹ chồng tôi nằm liệt giường nhiều năm trước khi bà qua đời. Sau đó, bố chồng tôi cũng bị ốm, chồng tôi đã nghỉ việc để chăm sóc cho cha mình. Cả gia đình dựa vào thu nhập của tôi để duy trì cuộc sống. Mặc dù chúng tôi có cuộc sống rất đạm bạc, nhưng chúng tôi không bao giờ phàn nàn hay nhờ sự giúp đỡ từ anh chị em của chồng.

Tại nơi làm việc, tôi đối xử với học sinh giống như con của mình. Ngoài giờ học trong lớp, tôi cũng dạy chúng về những giá trị truyền thống và đặc biệt chú ý tới sự nâng cao đạo đức của mình.

Với những học sinh có hoàn cảnh khó khăn, tôi thường mang quần áo và giày dép làm quà cho chúng.

Khi một người hàng xóm góa chồng gặp khó khăn về tài chính, tôi đã mời con trai cô ấy ở nhà tôi vài năm và dạy kèm cho cháu. Tôi không mong được cô ấy trả ơn, chỉ mong con trai cô ấy lớn lên trong hạnh phúc. Cậu bé học tập rất chăm chỉ và hiện tại cậu là một giáo viên trung học.

Có một đứa trẻ trong lớp tôi rất cáu kỉnh và luôn đánh nhau với những bạn khác. Thay vì mắng cậu bé, tôi khuyên cậu bé làm tốt hơn và yêu cầu cậu khoan dung hơn với người khác.

Thời điểm ban đầu, rất khó để đứa trẻ kiểm soát được bản thân. Tôi đã nghĩ tới việc từ bỏ, nhưng sau đó tôi nhận ra rằng tôi vẫn đang truy cầu sự trả ơn từ lòng tốt của mình và không hoàn toàn quan tâm đến cậu bé. Tôi nhắc nhở bản thân có niềm tin vào cậu bé và không bao giờ bỏ cuộc.

Một vài năm sau, cậu bé đã thực sự thay đổi. Cậu trở thành một học sinh giỏi nhất và được chuyển tới một trường trung học tốt nhất ở thành phố khác.

Cậu thường gọi cho tôi và thể hiện lòng biết ơn của mình. Cậu nói: “Cô giáo Dương, em thực sự không biết hiện tại em sẽ ra sao nếu không có cô.” Tôi rất vui mừng cho cậu. Tôi tin rằng đó là uy lực của “Chân-Thiện-Nhẫn” đã thay đổi cậu. Hiện tại, cậu là một doanh nhân và có sự nghiệp rất thành công.

Năm 2016, trong khi tôi bị giam giữ tại trại tạm giam, tôi thường nói với tù nhân cùng phòng về Pháp Luân Công và khuyên họ khoan dung nhiều hơn và đối xử tốt hơn với nhau. Hai tù nhân nghiện ma túy nói rằng mọi người đều coi thường họ nhưng tôi thì không và các tù nhân cũng thể hiện lòng biết ơn đối với tôi vì ảnh hưởng tích cực đến họ. Nhiều người trong số họ đã khóc khi tôi được trả tự do.

Tôi viết điều này không phải để thể hiện rằng tôi tốt như thế nào mà tôi hy vọng ông có thể hiểu sự thực về Pháp Luân Công. Tôi cũng hy vọng ông có thể đưa ra quyết định dựa trên lương tâm của mình và không làm theo những chỉ đạo của chính quyền trong cuộc bức hại.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/2/14/401173.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/3/18/183684.html

Đăng ngày 29-03-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share