Bài viết của phóng viên báo Minh Huệ tại Khu tự trị Hồi Ninh Hạ, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-02-2020] Bà Trần Thần là một giáo viên 52 tuổi tại thành phố Thanh Đồng Hạp, Khu tự trị Hồi Ninh Hạ. Bà từng mắc nhiều bệnh, nhưng tất cả các triệu chứng bệnh đều biến mất sau khi bà bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 2010.

Pháp Luân Công, còn được gọi là Pháp Luân Đại Pháp, là một môn tu luyện đã bị chính quyền cộng sản Trung Quốc bức hại từ năm 1999.

Năm 2015, bà Trần đã bị bắt vì nói chuyện với các sinh viên của mình về Pháp Luân Công. Bà bị kết án ba năm tù ở Nhà tù Nữ Ninh Hạ. Bà được trả tự do vào ngày 21 tháng 12 năm 2018.

Dưới đây là tự thuật của bà Trần về việc bà đã được thụ ích như thế nào từ Pháp Luân Công cũng như những gì bà đã phải chịu đựng khi ở trong tù.

Cải thiện sức khỏe và đề cao tâm tính

Trong nhiều năm, tôi đã phải chịu đựng nhiều căn bệnh mãn tính, bao gồm huyết áp cao, đau thắt lưng và đau đầu. Tôi đã tốn rất nhiều tiền và đã thử tất cả các biện pháp có thể, nhưng đều không có tác dụng.

Phải chịu đựng cảnh mâu thuẫn gia đình trong nhiều năm, đặc biệt là với mẹ chồng, đã khiến tôi bị căng thẳng trầm trọng, dẫn đến bị mất ngủ, cáu kỉnh và trầm cảm. Tôi mất đi niềm tin vào cuộc sống.

Cuối năm 2010, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Các triệu chứng mất ngủ, viêm dạ dày và đau đầu của tôi đã biến mất chỉ trong vài ngày, và tất cả các căn bệnh khác cũng biến mất sáu tháng sau đó. Tôi rất vui mừng vì không còn bệnh tật gì nữa.

Tôi trở nên chu đáo và ân cần hơn. Pháp Luân Công đã hóa giải sự oán hận của tôi đối với mẹ chồng. Khi bố chồng tôi phải nhập viện vào năm 2013, vợ chồng tôi đã đóng góp 15.000 Nhân dân tệ vào chi phí khám chữa bệnh cho ông, đó cũng là số tiền đóng góp lớn nhất trong số các anh chị em.

Với một thân thể khỏe mạnh, tôi trở nên tràn đầy sinh lực và có thể mở lớp dạy thêm ở nhà để tăng thêm thu nhập. Tôi vô cùng biết ơn Pháp Luân Công.

Bị bức hại tại Nhà tù Nữ Ninh Hạ

Ngày 21 tháng 12 năm 2015, tôi bị bắt sau khi bị phụ huynh của sinh viên báo cáo về việc nói với con của họ về Pháp Luân Công. Các cảnh sát từ Đồn Cảnh sát Thành Quan và Sở Cảnh sát Thanh Đồng Hạp đã lục soát nhà tôi sau khi bắt giữ tôi.

Tôi đã bị kết án ba năm tù và bị đưa đến Nhà tù Nữ Ninh Hạ vào ngày 14 tháng 12 năm 2016.

Bị lính canh xúi giục, các tù nhân đã ngược đãi tôi và các học viên Pháp Luân Công khác bằng nhiều biện pháp khác nhau để được giảm án.

Tôi bị theo dõi sát sao bởi bảy tù nhân và bị bức hại tàn bạo bằng các biện pháp tra tấn dưới đây.

Bắt phải phỉ báng Sư phụ trước mỗi bữa ăn

Những tù nhân giám sát tôi đã cố ép tôi phỉ báng Pháp Luân Công và nhà sáng lập, Sư phụ Lý, trước mỗi bữa ăn. Tôi kiên quyết từ chối hợp tác. Sau đó, họ đã treo hai biểu ngữ phỉ báng Pháp Luân Công trong buồng giam.

Cấm ngủ

Nhà tù yêu cầu các học viên phải xem các video phỉ báng. Khi tôi từ chối nghe theo lệnh, họ đã không cho tôi ngủ và bắt tôi phải đứng trong gần 20 tiếng đồng hồ mỗi ngày. Tôi chỉ có thể đi ngủ sau 2 giờ sáng. Việc bức hại này diễn ra trong một thời gian dài.

Vì bị bức hại, hai mắt của tôi bị khô, chân tôi bị cứng và sưng húp. Tôi bị sụt cân, hai má hóp lại và mắt lờ đờ. Trưởng buồng giam thậm chí còn trêu chọc tôi, nói mỉa mai rằng nhìn tôi rất sung sức. Các tù nhân đã bắt tôi phải nhìn mình trước gương rồi xúc phạm ngoại hình của tôi. Khi thấy tôi không bị dao động, họ lại nhiếc móc Pháp Luân Công và đọc vào tai tôi những bài viết xúc phạm.

Bắt phải viết báo cáo tư tưởng

Một hôm, một tù nhân bắt tôi đọc một cuốn sách phỉ báng Pháp Luân Công rồi viết ra các nhận xét của tôi. Để có thể được ngồi xuống và giảm bớt đau đớn do phải đứng lâu, tôi đã đọc bốn chương và nhận xét rằng đó là vu khống. Tù nhân này tức điên lên và xé tan nó ra.

Tôi lại bị bắt phải đứng. Nhưng họ không bắt tôi phải đọc các sách tẩy não nữa.

Bắt đứng yên ở tư thế nghiêm trong quân đội

Các tù nhân bắt tôi phải đứng nghiêm như tư thế trong quân đội khi tôi nói rằng Vụ tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn là một trò lừa đảo. Một tù nhân liền đánh vào cánh tay tôi và thúc đầu gối vào chân tôi để bắt tôi đứng thẳng.

Ngày nào họ cũng bắt tôi đứng như vậy, ngoại trừ những lúc tôi ăn, ngủ hoặc lau sàn.

Cố ý cắt hỏng tóc

Để hủy hoại ý chí của các học viên, các tù nhân đã gây áp lực ép các thợ cắt tóc phải cố ý cắt hỏng tóc của các học viên. Họ cố gắng biến diện mạo của các học viên trở nên lôi thôi bởi vì những học viên này không chịu từ bỏ đức tin.

Tôi cũng không ngoại lệ. Tôi đã bị cắt tóc sau khi đến nhà tù một tháng. Tôi trở thành mục tiêu để cười nhạo sau khi cắt tóc. Nhiều tù nhân nhìn tôi rồi nói rằng tôi trông dị thường và kỳ quặc. Một người khuyên rằng tôi có thể từ bỏ đức tin của mình.

Bị tước quyền thăm thân

Nhằm buộc tôi phải từ bỏ đức tin của mình, các tù nhân luôn chế nhạo tôi. Họ còn không cho gia đình vào thăm tôi hòng nỗ lực hủy hoại ý chí của tôi.

Bắt ăn nhiều hơn trước khi gia đình đến thăm

Vì bị tra tấn trong thời gian dài, tôi gầy dơ xương, với đôi mắt trũng sâu, khuôn mặt hốc hác và chân tay sưng vù. Tôi cảm thấy vô cùng kiệt sức, ngay cả vào buổi tối khi đã nằm trên giường.

Vào một ngày tháng 3 năm 2017, các tù nhân đưa tôi đến phòng tiếp đón, để tôi nhìn thấy con trai và em gái mình thông qua một cuộc gọi video.

Một lính canh nói với người nhà của tôi: “Chúng tôi muốn quay một đoạn video ngắn để cho các vị xem các hoạt động hàng ngày của bà Trần. Nhưng chúng tôi quá bận nên không thể quay phim bà ấy. Chúng tôi sẽ để các vị vào tù thăm bà ấy vào ngày 11 tháng 5.”

Sau đó, mỗi bữa ăn họ đã bức bách tôi ăn quá nhiều và phạt tôi nếu tôi từ chối thực hiện. Tôi biết họ muốn khiến tôi trông khỏe mạnh hơn trước khi con trai tôi đến thăm nhằm che đậy việc họ đã hành hạ tôi như thế nào.

Trong cuộc gặp ngày 11 tháng 5, các lính canh theo dõi tôi sát sao và không cho tôi nói với con trai mình về việc họ đã ngược đãi tôi như thế nào.

Hăm dọa

Vào một ngày mùa Hè năm 2018, tôi bị đưa đến một “lớp đào tạo” tại buồng giam số 4. Để hăm dọa tôi, họ cho tôi thấy một học viên chỉ còn da bọc xương bị còng tay vào một vòng sắt trên sàn vì từ chối “chuyển hóa”.

Buộc phải từ bỏ đức tin trái với lương tâm

Tôi đã phải chịu đựng tất cả các hình thức tra tấn. Một trong những điều tồi tệ nhất là bị các tù nhân giám sát chặt chẽ cả ngày lẫn đêm. Vì bị bức hại tàn bạo, cuối cùng tôi đã phải nhượng bộ và ký vào tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Công.

Tôi nhanh chóng thấy hối hận về việc mình đã làm và than khóc.

Trên thực tế, cứ mỗi tối trước khi đi ngủ, trong tâm tôi lại lặng lẽ ôn luyện năm bài công pháp. Tôi vẫn vững tin vào Sư phụ Lý và Pháp Luân Công. Vì tín niệm này mà tôi đã có thể bước ra khỏi hang ổ tà ác đó.

Tiếp tục bị bức hại sau khi được trả tự do

Án tù của tôi kết thúc vào ngày 21 tháng 12 năm 2018. Khi gia đình tôi chuẩn bị đón tôi về, các ảnh sát từ Đồn Cảnh sát Thành Quan đã đưa tôi đến đồn cảnh sát. Tôi phải ký một số giấy tờ để được phép về nhà.

Sau khi được trả tự do, nhân viên từ đồn cảnh sát địa phương, văn phòng tư pháp và cộng đồng khu dân cư đã nhiều lần sách nhiễu tôi. Họ cũng bố trí hàng xóm theo dõi tôi. Báo chí và truyền hình địa phương đăng những câu chuyện sai lệch về tôi và lan truyền tin đồn về Pháp Luân Công

Ngày 10 tháng 1 năm 2020, cảnh sát Lưu Triệu Ninh đã yêu cầu em gái tôi phải báo cáo cho họ nếu tôi đi bất cứ đâu. Tuy nhiên, cô ấy đã từ chối hợp tác.

Bài viết liên quan:

Giáo viên ở Ninh Hạ bị kết án tù vì đức tin của mình


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/2/18/401350.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/3/13/183624.html

Đăng ngày 27-03-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share