Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-10-2019] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2017, và với sự giúp đỡ của vợ mình, tôi bắt đầu hành trình quay trở về ngôi nhà chân chính của mình.

Sinh mệnh của tôi trước khi đắc Pháp

Năm nay tôi 72 tuổi. Tôi có một cuộc sống thoải mái sau khi nghỉ hưu, nhưng tâm tôi luôn cảm thấy trống trải.

Tôi mắc phải một số vấn đề sức khoẻ, chẳng hạn như nhịp tim không đều, ợ nóng, chuột rút bắp đùi, và huyết áp cao. Tôi tiêu tốn hơn một chục nhân dân tệ cho chi phí y tế mỗi ngày.

Để giữ thân thể khoẻ mạnh nhất có thể, tôi dậy từ 5 giờ sáng hàng ngày để đi bộ. Sau bữa tối, tôi sẽ đi bộ lần nữa. Đây chính là cuộc sống thoải mái ngày qua ngày, năm này qua năm khác của tôi!

Với sự an bài của Sư phụ Lý, tôi đã bắt đầu tu luyện

Vợ tôi có nhiều vấn đề về sức khoẻ, nhưng sau khi bà ấy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tất cả bệnh tật đã biến mất. Chứng kiến sự hồi phục của bà ấy, tôi cũng muốn tu luyện Đại Pháp.

Tuy nhiên, tôi cảm thấy lo sợ rằng ai đó sẽ báo cáo tôi với chính quyền nếu tôi đến nhóm học Pháp: Tôi sợ bị bức hại.

Tôi đã không dám tiến vào tu luyện. Nhưng Sư phụ từ bi vĩ đại của chúng ta đã nhìn thấu ước nguyện đắc Pháp của tôi và ngay sau đó, các học viên đã thiết lập một nhóm học Pháp ở nhà tôi.

Điều này quả là phước lành từ thiên thượng, vì tôi được cung cấp một hoàn cảnh thuận lợi để tu luyện. Tôi đã đọc các bài giảng Pháp, luyện công, và phát chính niệm cùng các học viên mỗi ngày.

Sư phụ tịnh hoá cơ thể tôi

Một hôm, tôi đột nhiên bị tiêu chảy. Tôi phải vào nhà vệ sinh 3-4 lần liên tục. Tuy nhiên dạ dày tôi không hề đau. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nên đã hỏi vợ tôi, và bà ấy nói: “Thật tuyệt! Sư phụ đang tịnh hoá cơ thể ông”.

Thật thần kỳ, tôi giống như một con người mới! Các triệu chứng tôi gặp phải trước đây đều đã biến mất.

Tôi đi lại nhẹ nhàng và có thể ăn mọi thứ mà trước đây tôi sẽ gặp vấn đề nếu ăn phải, bao gồm khoai lang, mỳ, và bánh bao.

Bước ra ngoài để nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp

Sư phụ giảng:

“Việc cứu độ chúng sinh mà không làm, thì chư vị không hoàn thành trách nhiệm đệ tử Đại Pháp của chư vị, tu luyện của chư vị sẽ tương đương như bằng không; bởi vì để chư vị làm đệ tử Đại Pháp không phải là vì để viên mãn cá nhân của chư vị, mà là [vì] sứ mệnh trọng đại mang trên thân”. (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009)

Tôi có một giấc mơ vào một đêm, bao quanh tôi là một đàn gà con lông tơ đang đợi tôi nhặt chúng lên và đặt chúng về tổ.

Khi tôi kể lại giấc mơ với vợ mình, bà ấy nói: “Sư phụ đang điểm hoá cho ông cần bước ra ngoài và cứu người”. Tôi chợt ngộ và nhận thức được rằng tôi cần phải trợ Sư chính Pháp và hoàn thành sứ mệnh của mình.

Tôi minh bạch rằng bản thân phải xứng đáng với ơn từ bi cứu độ của Sư phụ và tôi không thể chỉ hưởng lợi từ Đại Pháp. Trách nhiệm của tôi là nói cho mọi người biết về cuộc bức hại. Tôi phải ra ngoài cứu người cho dù tôi vẫn còn tâm lo sợ bị bắt giữ.

Nói với bạn học cũ về Pháp Luân Đại Pháp

Lần đầu tiên tôi nói với một người về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại là ở trong công viên khi tôi tình cờ gặp lại một bạn học cũ. Tôi đã không gặp ông ấy 50 năm rồi. Hoá ra ông là một viên chức chính phủ.

Tôi đã nói với ông ấy về việc Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp ra sao và nó đã tham nhũng như thế nào. Ông ấy đồng ý. Nhưng khi tôi khuyên ông thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, thì ông trở nên lo sợ và chuyển sang chủ đề khác.

Tôi kể cho vợ mình nghe sau khi trở về nhà, bà ấy nói chúng tôi nên tìm cơ hội khác để nói chuyện lại với ông ấy.

Không lâu sau đó, vợ tôi và tôi đi tới ga tàu để nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Ngay khi chúng tôi tới nơi, tôi trông thấy hai người đang trò chuyện và nhận ra đó chính là bạn học cũ của tôi và vợ của ông ấy. Khi chúng tôi nói chuyện với họ, họ đã tiếp nhận những điều chúng tôi nói và đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Tôi cảm thấy cao hứng và nhận ra Sư phụ đã an bài mối nhân duyên này. Ngài đã cứu vợ chồng họ. Chúng tôi chỉ đang giúp truyền tải thông điệp cứu người mà thôi.

Nói với một đồng nghiệp về Pháp Luân Đại Pháp

Tôi lo sợ việc gặp phải người quen khi nói về Pháp Luân Đại Pháp ở trong làng, nhưng rốt cuộc thì điều này là không thể tránh khỏi.

Tôi ngộ ra rằng an bài này là để giúp tôi loại bỏ chấp trước sợ hãi. Một lần khi tôi đang nói chuyện với ai đó về cuộc bức hại, một người đàn ông đi ngang qua tôi và nói: “Ông cho rằng tôi sẽ không nhận ra ông nếu ông đeo kính à? Có phải giờ ông đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không?”

Tôi nhận ra ông ấy là một trong những đồng nghiệp lâu năm của tôi. “Đúng thế, Pháp Luân Đại Pháp là một pháp môn tu luyện Phật gia thượng thừa, dạy người ta trở thành người tốt. Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp sẽ giúp cải thiện sức khoẻ và sinh mệnh được cứu độ”.

Chúng tôi đã trò chuyện, và cuối cùng ông ấy đã chấp nhận những gì tôi nói và đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Lúc chia tay, ông ấy đã thốt lên rằng: “Tôi sẽ nói chuyện với ông sau. Tôi muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và muốn ông giúp tôi!”

Tôi biết rằng trong đầu não của nhiều người vẫn đang bị đầu độc bởi học thuyết vô Thần và tư tưởng đấu tranh giai cấp của ĐCSTQ, tôi cảm thấy rất buồn cho họ. Tâm tôi khởi lên một niệm rằng tôi cần phải làm những gì có thể để cứu họ.

Bình tĩnh và hướng nội khi bị ngược đãi

Tôi thường gặp những người không biết chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Trước những lời buộc tội, khiển trách, và đe doạ của họ, tôi vẫn giữ tâm thái bình tĩnh và ghi nhớ lời giảng của Sư phụ: “Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành”. (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Có một lần, khi tôi đang phát các cuốn tài liệu cho ba người đàn ông, một trong số họ hét lên: “Biến đi! Tôi sẽ báo cáo ông nếu ông còn làm bất cứ điều gì khác”. Sau đó, cậu ấy rút điện thoại ra. Tôi vẫn bình tĩnh và nói đơn giản rằng: “Đừng làm như vậy. Nó không có gì tốt cho cậu cả. Điều tôi đang làm là thực tâm muốn tốt cho cậu”. Cậu ấy đột nhiên dừng lại, bỏ điện thoại xuống, và không nói thêm gì nữa.

Ở một ngôi làng, tôi đã gặp một người đàn ông trung tuổi và đưa cho ông một cuốn tài liệu. Khi ông ấy biết cuốn sách liên quan tới Pháp Luân Đại Pháp, ông ấy liền ném nó xuống đất và lầm bầm: “Ở độ tuổi của ông không còn việc gì khác để làm hay sao?”

Tôi cảm thấy bị tổn thương và nghĩ: “Ông không nhất thiết phải nhận tài liệu, nhưng ông cũng không cần làm ầm lên với tôi và ném nó xuống đất như vậy”.

Tâm tôi có chút bất bình, vì thế tôi đã đi theo để xem ông ta đang đi đâu. Đột nhiên, Pháp lý của Sư phụ khởi lên trong đầu tôi: “Là người tu luyện, ‘tìm bên trong’ là một Pháp bảo”. (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế ở Washington DC năm 2009)

Tôi ngộ ra rằng, là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi không nên hành xử giống như người thường. Ông ấy đã cho tôi một cơ hội để đề cao tâm tính. Tôi không nên oán hận mà thay vào đó nên cảm ơn ông, vì đã cho tôi cơ hội để đề cao.

Tu luyện tinh tấn và cứu người

Tháng 8 và tháng 9 năm ngoái, vợ tôi và tôi đã đi tới 17 ngôi làng trong huyện để phân phát tài liệu chân tướng. Có ba ngôi làng trong số đó mà chúng tôi đã tới thăm hai lần.

Dù thời tiết nóng bức khó chịu đựng thế nào cũng không thể ngăn cản chúng tôi. Chúng tôi tự an ủi bản thân rằng trên thực tế chúng tôi đang tuân theo lời giảng của Sư phụ để cứu độ chúng sinh và quay trở về ngôi nhà đích thực của mình!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/29/395129.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/2/13/183214.html

Đăng ngày 25-03-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share