Bài viết của Tiểu Hà, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-09-2019] Tôi là một học viên mới, và tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 6 năm 2018. Tôi rất biết ơn sự dẫn dắt của Sư phụ đã giúp tôi đắc được Đại Pháp.

Tôi biết được chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp vào đầu năm 2007. Một đồng nghiệp đã giảng chân tướng Đại Pháp cho tôi và tôi đã thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.

Nhưng tôi đã không cố gắng để thực sự hiểu về Đại Pháp. Thời gian trôi qua, tôi thấy đồng nghiệp của mình thực sự khác biệt. Cô ấy không quan tâm đến được mất cá nhân, đối xử rất tốt với những người khác, làm việc cẩn thận và đầy trách nhiệm.

Tôi thích ở bên cô ấy. Bây giờ tôi biết rằng đó là vẻ đẹp của Đại Pháp triển hiện ở cô ấy.

Đồng nghiệp của tôi đã dành thời gian và tận dụng cơ hội trong nhiều năm để kể với tôi một số câu chuyện về chư Phật, Đạo và Thần, các câu chuyện về Đại Pháp; những câu chuyện về cuộc bức hại và những hành động dũng cảm phản bức hại.

Tôi nhớ rằng đồng nghiệp của mình rất mạnh mẽ. Lần duy nhất tôi thấy cô ấy khóc là khi cô kể cho tôi nghe về cuộc bức hại đối với các đồng tu.

Dần dần, Chân-Thiện-Nhẫn đã bén rễ trong tâm tôi.

Các triệu chứng đau tim biến mất sau khi chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”

Vào một buổi chiều nóng nực và bận rộn tháng 6 năm 2018, tôi nhận được một cuộc gọi khẩn từ đơn vị công tác của bố tôi. Bố tôi đã đứng dậy quá nhanh sau giờ nghỉ trưa, và ông cảm thấy chóng mặt, mờ mắt và đau tim.

Đồng nghiệp của ông đã gọi cấp cứu và ông được đưa tới bệnh viện gần đó. Ông được cho uống thuốc trợ tim.

Khi tôi đến bệnh viện, ông đã ổn và đang được truyền dịch. Sau một giờ theo dõi, họ chuẩn bị cho tôi đưa ông về nhà.

Đột nhiên bố tôi cảm thấy ngực thắt lại và cơn đau tim xảy ra dồn dập. Bác sỹ cấp cứu kiểm tra điện tâm đồ của bố tôi và nói với tôi rằng đó là một cơn nhồi máu cơ tim, với tỷ lệ tử vong lên tới 90%.

Không có cơ hội sống sót nếu ông vẫn ở lại bệnh viện nhỏ đó. Nếu ông được chuyển tới một bệnh viện lớn hơn, với tình trạng của ông lúc bấy giờ, ông sẽ gặp rủi ro lớn trong quá trình di chuyển.

Nhưng đó là cơ hội duy nhất của ông. Mọi người nhìn tôi và chờ đợi quyết định của tôi.

Lúc đó, những lời mà người đồng nghiệp nhiều lần đã nói với tôi chợt xuất hiện trong đầu tôi: “Cứu người và được bình an bằng cách niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo!’ khi gặp nguy hiểm.”

Tôi chạy vội tới bên bố và nói ông hãy liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo và Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Bố tôi làm theo lời tôi.

Cùng lúc, tôi cũng nhẩm niệm những từ này. Tôi ký giấy chuyển viện và nhận trách nhiệm về những hậu quả có thể xảy ra.

Đó là sau 6 giờ chiều, đúng giờ cao điểm, nhưng xe cứu thương của chúng tôi đã không bị tắc đường. Tôi liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” và khích lệ bố tôi cũng làm vậy.

Chúng tôi đã đến được bệnh viện lớn mà không gặp vấn đề gì, và bố tôi đã được đưa thẳng tới phòng cấp cứu. Tôi yêu cầu các bác sỹ khám cho ông ngay lập tức.

Tuy nhiên, bác sỹ nói với tôi rằng ông ấy phải theo thủ tục. Ông ấy chỉ vào những người khác trong phòng và nói: “Hãy nhìn quanh xem! Mọi người ở đây đều trong tình trạng khẩn cấp và đang chờ đến lượt họ.”

Tôi nhìn quanh và biết là ông ấy nói đúng. Mọi bệnh nhân trông đều đau đớn và nhiều người đang rên rỉ hoặc la hét. Lúc đó, tôi cảm thấy sự cay đắng về tình cảnh của con người; con người bất lực khi đối mặt với tuổi già, bệnh tật và cái chết.

Tôi thấy bố mình sau đó có thể nói và trở nên tinh táo. Cuối cùng khi ông được khám, ông không bị nhồi máu cơ tim.

Bác sỹ cầm điện tim đồ từ bệnh viện trước đó chuyển đến và liên tục khẳng định với các bác sỹ và y tá trong xe cứu thương rằng bố tôi được chuyển tới do bị nhồi máu cơ tim nặng.

Tuy nhiên, mọi triệu chứng đã qua. Tôi biết rằng chính sự từ bi của Sư phụ Lý và Đại Pháp đã cứu bố tôi!

Bác sỹ vẫn gửi bố tôi tới phòng cấp cứu và theo dõi sát sao. Một tuần sau, ông được chuyển sang phòng bệnh thường.

Bảy ngày sau, ông được ra viện. Vào ngày thứ hai khi ông ở trong viện, đồng nghiệp của tôi đã tới thăm. Tôi nói với cô ấy rằng tôi đã chứng kiến huyền năng của Đại Pháp và Đại Pháp đã cứu mạng bố tôi.

Chúng tôi ăn trưa cùng một số người từ đơn vị làm việc của bố tôi. Đồng nghiệp của tôi đã giảng chân tướng cho họ.

Sư phụ tôn kính đã cứu sống bố tôi và cho tôi một điểm hóa. Kết quả là, cuối cùng tôi đã bước vào tu luyện Đại Pháp. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ vì đã không từ bỏ tôi và cho tôi đắc được Đại Pháp trong giai đoạn cuối cùng của Chính Pháp.

Cảm tạ Sư phụ dẫn dắt đến với Đại Pháp

Lúc mới bắt đầu tu luyện, tôi tràn ngập niềm vui và cảm thấy rằng cuối cùng tôi đã tìm thấy phương hướng cho cuộc đời mình. Trước khi học Pháp, tôi có đủ mọi loại chấp trước về mất và được, tâm hiển thị, đố kỵ. v.v…

Tôi tìm kiếm danh, lợi và tình. Ảnh hưởng bởi văn hóa Đảng trong nhiều năm, tôi rất thiếu kiên nhẫn và ích kỷ.

Sư phụ đã giảng:

“Độ nhân ấy, chư vị đúng là tu luyện chân chính, chứ không chỉ là chữa bệnh khoẻ người. Là tu luyện chân chính, đối với tâm tính của học viên thì yêu cầu cũng nhất định phải cao. Chúng ta là những người ngồi tại nơi này, đến để học Đại Pháp, chư vị phải coi mình đúng là những người luyện công chân chính đang ngồi tại đây, chư vị phải vứt bỏ các tâm chấp trước. [Khi] chư vị ôm giữ các loại mục đích hữu cầu mà đến học công, học Đại Pháp, [thì] chư vị sẽ không học được gì hết. [Tôi] nói rõ cho chư vị một chân lý: toàn bộ quá trình tu luyện của người ta chính là quá trình liên tục tống khứ tâm chấp trước của con người. Con người trong xã hội người thường, kẻ tranh người đoạt, kẻ lừa người dối, chỉ vì chút đỉnh lợi ích cá nhân mà làm hại người khác; các tâm ấy đều phải vứt bỏ. Nhất là với những người học công tại đây hôm nay, những tâm ấy lại càng phải vứt bỏ hơn nữa.” (Bài giảng thứ nhất–Chuyển Pháp Luân)

Thông qua học Pháp, tôi học được rằng mọi thứ trong xã hội loài người đều là khảo nghiệm. Trước đây, tôi không chú ý tới lời nói của mình.

Bị điều khiển bởi mọi loại quan niệm con người, tôi thường vô ý nói những điều gây tổn thương cho người khác. Bây giờ tôi có thể buông bỏ quan niệm về danh và lợi ích cá nhân và bắt đầu thay đổi.

Tôi bắt đầu hướng nội khi gặp vấn đề, tôi không còn tâm tranh đấu, và tôi chú ý tới tu khẩu. Tôi trở nên tường hòa và có thể kiểm soát sự nóng giận của mình.

Tôi học được cách lắng nghe người khác và cách nói phù hợp để không làm tổn thương mọi người. Nhưng đôi khi tôi không làm tốt và sự việc xảy ra lặp lại.

Đồng nghiệp của tôi (giờ là đồng tu) đã nói với tôi rằng tu luyện là buông bỏ dần từng chút những quan niệm con người và tôi phải thủ đức và đề cao.

Trước khi học Pháp, tôi rất khó tính. Tôi luôn cảm thấy tôi đã chi trả quá nhiều cho gia đình tôi, và tôi cảm thấy bị đối xử bất công và có tâm tranh đấu mạnh mẽ.

Sư phụ giảng:

“Tôi thấy sự mạnh mẽ không thể hiện ở vẻ bề ngoài này của con người. Chư vị ngày thường giống như một phụ nữ chân chính, dịu dàng, thì năng lực của chư vị cũng sẽ giúp chư vị có được tất cả những gì chư vị đáng có được như thế. Chư vị không hẳn cần phải biểu hiện ra tính dương cứng rắn như đàn ông chư vị mới có thể đạt được [những thứ đó].” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Đông Mỹ quốc)

Sư phụ cũng giảng:

“Giữa vợ chồng đều không dám tin tưởng nhau, chẳng có nơi nào có thể khiến chư vị có được cảm giác an toàn, ấm áp, êm ấm, chư vị sống thế chẳng khổ ư? Nhưng trong tâm chư vị đều nghĩ: “Không nên thế này, cần phải có một nơi ấm áp, có một nơi êm ấm”. Nhưng [cách hành xử ] bề ngoài chư vị lại phá hỏng tất cả điều này, cường điệu cá tính tự tư, chứ không để nơi như thế [hình thành]. Mọi người khi đều làm như thế, thì quan hệ tốt đẹp giữa con người với nhau đã bị đánh mất rồi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Đông Mỹ quốc)

Chiểu theo lời giảng của Sư phụ, tôi cố gắng điều chỉnh ngôn hành của mình theo Pháp, hướng nội để tìm ra thiếu sót của mình, và hành xử theo Chân- Thiện-Nhẫn.

Chồng tôi và con tôi thấy được những thay đổi này của tôi, và không khí trong gia đình trở nên hài hòa. Những ngày đấu tranh nảy lửa đã qua.

Con tôi nói rằng tôi gần như trở thành một người khác, dịu dàng hơn. Tôi học cách hiểu được các thành viên trong gia đình mình và thảo luận mọi thứ khi họ cần. Tôi cho gia đình mình thấy được sự tuyệt vời của Đại Pháp và tất cả mọi người đều ủng hộ tôi tu luyện Đại Pháp.

Tôi đã đắc Pháp muộn và luôn cảm thấy thời gian không đủ, điều này mang đến chấp trước về thời gian và viên mãn.

Sư phụ đã giảng:

“Làm đệ tử Đại Pháp mà nói, làm thật tốt ba việc, ấy chính là việc lớn nhất. Trước hết tu chính mình cho tốt thì mới có thể hoàn thành sứ mệnh lịch sử của chư vị, cho nên trong toàn thể quá trình cứu độ chúng sinh và chứng thực Đại Pháp thì không được lơ là tu luyện chính mình, do đó trong tu luyện [thì] nhất định phải thật thiết thực, đó là bảo chứng cơ bản nhất [khi] làm người tu luyện. Nếu không tu luyện, mọi người nghĩ xem, vậy bằng như người thường đang làm việc tốt; nhưng đệ tử Đại Pháp trong lịch sử đã đặt định ra cơ duyên mà hôm nay chư vị có thể thành đệ tử Đại Pháp, đặt định ra cơ sở ấy; trong lịch sử chư vị đã gánh chịu rất nhiều rất nhiều rồi, thì mới có thể thành đệ tử Đại Pháp hôm nay; ngoài ra còn vấn đề [là] [nguồn] nguyên lai căn bản nhất của sinh mệnh không hề tầm thường, đều không đơn giản đâu.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York kỷ niệm 25 năm Đại Pháp hồng truyền)

Nghĩ về ba việc mà Sư phụ yêu cầu, thệ ước tiền sử trước khi hạ thế, và thời gian tôi đã lãng phí trong cõi mê, tôi muốn nhanh chóng bắt kịp và đề cao hơn nữa.

Có rất nhiều sách Đại Pháp để đọc. Ban đầu, ngoài cuốn sách chính yếu là Chuyển Pháp Luân, tôi sẽ chọn ngẫu nhiên bất kỳ sách Đại Pháp nào để đọc vì tôi vẫn chưa đọc quyển nào. Do sự hào hứng này, tôi đã không học Pháp có hệ thống. Mặc dù tôi biết các nguyên lý cơ bản như hướng nội và buông bỏ chấp trước con người, tôi thường gặp phải những tình huống mà tôi không hiểu và không minh bạch về Pháp lý.

Sư phụ đã nói rằng các học viên mới nên chủ yếu đọc Chuyển Pháp Luân. Tín Sư tín Pháp, tôi bình tĩnh lại và nghĩ về điều đó.

Tôi bắt đầu học Pháp theo trình tự thời gian và cố gắng đề cao tâm tính của mình và luyện 5 bài công pháp. Bây giờ tôi có thể ngồi song bàn trong 50 phút.

Sư phụ đã giảng:

“Thiểu tức tự tỉnh thiêm chính niệm

Minh tích bất túc tái tinh tấn

Tạm dịch:

Tự kiểm một hồi thêm chính niệm

Phân tích thiếu sót rồi tinh tấn ”

(Lý trí tỉnh giác – Hồng ngâm II)

Tôi muốn có chính niệm chính hành. Một ngày nào đó tôi sẽ có thể giảng chân tướng, cứu chúng sinh và gây dựng uy đức của một học viên Đại Pháp.

Tôi sẽ có thể làm tốt ba việc, theo Sư phụ và trở về gia viên thực sự của mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/9/3/392156.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/19/180777.html

Đăng ngày 24-12-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share