Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-10-2019] Chồng tôi tên là Cường và tôi là bạn học cùng lớp trung học với anh. Mặc dù anh ấy có vẻ sống nội tâm, nhưng anh ấy học rất tốt và cũng thường xuyên ẩu đả với người khác. Nhưng anh ấy không bao giờ bắt nạt kẻ yếu hoặc nữ giới.

Một ngày nọ, có hai bạn nam bắt đầu gây chiến trong lớp. Họ đánh nhau, và tất cả các bạn nữ đều sợ hãi và cố gắng tránh xa họ. Cường đã đứng dậy và hét lên với họ: “Các cậu đánh nhau đủ chưa?” Ngay khi anh ấy nói vậy, hai bạn nam dừng lại ngay sau đó. Các bạn nam đều thích nghe theo anh ấy. Chúng tôi gọi anh là “đại ca” sau lưng anh. Hầu hết mọi người đều tránh xa anh ấy. Tôi đã nghĩ rằng anh ấy và tôi thuộc về hai thế giới khác nhau.

Nhiều năm sau đó, một cựu giáo viên đã trở thành người mai mối của chúng tôi. Chúng tôi đã hẹn hò và kết hôn. Bởi chúng tôi làm việc khác thành phố, nên chúng tôi chỉ gặp nhau vào dịp nghỉ lễ. Chúng tôi có thể sống một cuộc sống yên bình như vậy vì chúng tôi hiếm khi gặp nhau.

Cuộc chiến gia đình nổ ra

Khi con trai chúng tôi ra đời, chúng tôi đã chuyển tới làm việc cùng một công ty. Cuộc sống sinh hoạt gia đình diễn ra theo một thói quen thường lệ. Tính tình gia trưởng của anh ấy đã dày vò tôi và con trai mà không có hồi kết. Mâu thuẫn giữa chúng tôi ngày càng gia tăng.

Chúng tôi đều phải đi làm, bởi vậy chúng tôi đã thuê một người giúp việc cho gia đình. Sau khi đi làm về, tôi làm mọi việc nhà, nhưng chồng tôi chỉ ngồi trên ghế sô pha, hút thuốc, uống trà, và xem TV. Anh ấy chưa bao giờ giúp tôi làm điều gì cả. Ban đầu tôi nhẫn nhịn trước thái độ của anh ấy bởi vì cha tôi cũng giống như vậy. Cha tôi là một người rất thích kiểm soát. Ông ấy luôn cho rằng mình đúng, và người khác phải nghe lời ông. Mẹ tôi thì luôn quan tâm, chăm sóc, yêu thương và chưa bao giờ phàn nàn. Mặc dù tôi hành xử cũng giống như mẹ mình, nhưng từ sâu trong tâm, tôi biết rằng mình không hạnh phúc.

Sau khi con trai thứ hai của chúng tôi ra đời, chúng tôi đã bị phạt vì vi phạm “Chính sách một con”. Áp lực và căng thẳng tăng lên gấp bội. Nhưng chồng tôi vẫn cư xử như chẳng có chuyện gì xảy ra. Đặc biệt là vào dịp cuối tuần, khi người giúp việc được nghỉ, giữa chúng tôi thường xảy ra cãi vã. Từ phàn nàn cho đến đổ lỗi và la hét đối phương. Anh ấy đã mời bạn bè tới nhà chúng tôi để uống rượu, hút thuốc, và chơi bài. Các con và tôi bị bao quanh bởi khói thuốc lá. Anh ấy sẽ không giúp tôi làm bất cứ việc nhà nào và tuyên bố rằng đó là bổn phận của người vợ. Anh ấy là đàn ông và không có trách nhiệm làm bất cứ việc gì xung quanh ngôi nhà.

Dù tôi nói gì với anh ấy cũng vô ích, và những phàn nàn của tôi chẳng có ý nghĩa gì. Tôi không thể nhẫn chịu anh ấy thêm được nữa và cuộc sống của chúng tôi dường như vô vọng. Tôi đã nộp đơn ly hôn và đề nghị anh ấy ký. Khi anh ấy xé tờ đơn đi, tôi nói với anh ấy rằng tôi sẽ gặp anh ấy tại toà!

Anh ấy cảm thấy lo sợ khi trông thấy vẻ quyết tâm muốn rời bỏ anh ấy của tôi. Anh ấy đề nghị người giám sát của anh thuyết phục tôi ở lại và hứa rằng sẽ thay đổi. Anh ấy đã bắt đầu làm một số việc nhà, mặc dù làm không được tốt. Nhưng tôi không có cảm giác mình là người chiến thắng, mà tôi cảm thấy có lỗi với anh ấy.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Áp lực của cuộc sống và công việc đã ảnh hưởng tới sức khoẻ của tôi. Tôi bị mất ngủ, viêm xoang, và bệnh tim. Chúng tôi sống trên tầng bốn, và tôi phải nghỉ tới vài lần khi đi lên cầu thang. Chất lượng cuộc sống của chúng tôi bị suy giảm, mặc dù chồng tôi nói rằng anh ấy đã cố gắng hết sức.

Vào mùa hè năm 2002, tôi biến đến Pháp Luân Đại Pháp từ một học viên và đã bắt đầu tu luyện. Cuộc bức hại thực sự rất nghiêm trọng vào thời điểm đó, và chồng tôi đã vô cùng sợ hãi khi nhận thấy tôi đang đọc sách. Khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân, chồng tôi khua nắm đấm trước mặt tôi và hét lên: “Cuộc bức hại khốc liệt đến như thế, mà em vẫn dám đọc cuốn sách này à? Ai đã đưa nó cho em? Tốt hơn hết là em hãy trả lại nó ngay lập tức”.

Tôi đọc xong cuốn Chuyển Pháp Luân lần đầu tiên trong khi anh ấy quát mắng tôi như vậy. Tôi đã có thể ngủ sâu giấc và ngon lành, bệnh viêm xoang và bệnh tim cũng đều biến mất. Tôi đã thực sự cảm nhận được trạng thái vô bệnh là như thế nào! Tư tưởng của tôi bị chấn động và tôi đã nhận ra nhiều điều. Tôi minh bạch được rằng mục đích chân chính của sinh mệnh chúng ta là phản bổn quy chân. Tôi cũng nhận ra mối quan hệ giữa chúng tôi là nhân duyên tiền định. Tôi bắt đầu tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi đã có thể nhìn chồng mình khác đi, thích nghi với những thiếu sót của anh ấy, và đánh giá cao tính cách chính trực và chân thành của anh.

Với tinh thần trách nhiệm cao, tôi đã cầm một cây bút lên và, theo cách của riêng mình, tôi đã viết về chân tướng Pháp Luân Đại Pháp để những người đang chịu nhận độc hại bởi những tuyên truyền lừa dối của Đảng Cộng sản Trung Quốc có thể minh bạch chân tướng. Tôi đã gửi thông điệp của mình tới hàng ngàn hộ gia đình.

Chồng tôi đã chứng kiến tôi thay đổi rất nhiều cả về tinh thần lẫn thể chất. Anh ấy biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và những tuyên truyền của ĐCSTQ hoàn toàn là dối trá. Anh ấy đã bị đả kích mạnh, bởi anh ấy biết được ĐCSTQ tà ác như thế nào và cảm thấy lo lắng cho sự an toàn của tôi.

Chồng tôi đã tìm đến Pháp Luân Đại Pháp để được giúp đỡ

Sư phụ Lý giảng:

“Họ không tin khí công, nhưng không thể đảm bảo rằng bản thân họ sẽ không mắc bệnh. Họ nếu mắc bệnh thì đến bệnh viện để chữa; Tây Y chữa không khỏi thì đến Trung Y chữa; Trung Y chữa cũng không được, dùng phương thuốc gì cũng không khỏi, đến lúc này họ bèn nghĩ đến khí công”. (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Chồng tôi chính là kiểu người đó. Anh ấy là người tự cao tự đại và không tin vào bất cứ thứ gì. Ban đầu anh ấy bị lừa dối bởi những tuyên truyền của ĐCSTQ và hiểu nhầm Pháp Luân Đại Pháp. Chỉ sau khi chứng kiến những thay đổi của tôi, anh ấy mới minh bạch được chân tướng.

Căn bệnh đau lưng của anh ấy càng trở nên tệ hơn khi anh ấy có tuổi. Vào mùa đông năm 2009, anh ấy không thể chịu đựng nổi cơn đau và đã tới bệnh viện. Bác sĩ nói rằng: “Tại sao anh lại để lâu như vậy rồi mới tới đây? Anh đang trong tình trạng nghiêm trọng. Anh có ba đốt sống bị nhô ra, và cả thuốc hay tiêm cũng sẽ không có tác dụng vào thời điểm này. Phẫu thuật là sự lựa chọn duy nhất cho dù tỷ lệ thành công của nó chỉ có 50%. Tốt hơn hết là anh hãy suy nghĩ về nó”.

Anh ấy đề nghị bác sỹ đợi vài ngày để về nhà sắp xếp công việc. Bác sỹ cho anh ba ngày và đã lên lịch phẫu thuật. Trên đường về nhà, chúng tôi đều cảm thấy kinh hoàng và không biết phải nói gì.

Anh ấy không thể ngủ do cơn đau và lo lắng. Anh ấy tự nhủ: “Mình là con một. Nếu cuộc phẫu thuật không thành công, thì ai sẽ chăm sóc cha mẹ mình? Ai sẽ chăm sóc cho mình?” [Anh ấy cao gần 1.8m và nặng hơn 90kg]. Anh ấy quay sang tôi và nói: “Anh đã không mang lại cho em một cuộc sống giàu sang và hạnh phúc. Nếu anh trở thành gánh nặng cho em, thì anh sẽ tiếp tục sống thế nào đây?” Anh ấy bắt đầu khóc, và tôi cảm thấy trái tim mình tan vỡ vì anh ấy.

Anh ấy nắm lấy tay tôi và hỏi: “Anh có thể học Pháp Luân Đại Pháp từ em không?”

Tôi khó có thể kiềm chế sự phấn khích của mình khi tôi bình tĩnh trả lời: “Tất nhiên là được chứ”.

Anh ấy hỏi: “Lưng của anh sẽ khỏi giống như em chứ?”

“Nó sẽ phụ thuộc vào anh, vào bản thân anh. Sư phụ cứu độ tất cả chúng sinh. Tuy nhiên tín tâm của anh đến đâu thì anh có thể đắc được đến đó. Nếu anh hoàn toàn tin tưởng và tuân theo các Pháp lý, anh sẽ ổn thôi”.

Anh ấy đã nhìn thấy tia hy vọng và mỉm cười trong nước mắt: “Được rồi, sáng mai anh sẽ dậy và luyện công cùng em”.

Đêm đó anh ấy đã ngủ rất ngon và thức dậy khoảng 4 giờ 30 phút sáng. Anh ấy học các động tác một cách cẩn thận. Tôi nói với anh rằng bài công pháp thứ hai sẽ kéo dài trong thời gian lâu và anh có thể kiên trì được đến đâu thì làm đến đó. Tôi rất ngạc nhiên là anh có thể kết thúc bài cùng với tôi. Tính cách của anh đã khiến anh trở nên mạnh mẽ.

Sau khi anh ấy luyện xong hai bài công pháp, quần áo anh ướt sũng mồ hôi. Tôi lau người và thay quần áo cho . Anh ấy ngủ thiếp đi tới 9 giờ 30 sáng. Khi anh thức dậy, anh cảm thấy rất hạnh phúc: “Anh chưa bao giờ ngủ ngon đến thế!” Anh ấy ngồi trên mép ghế, chầm chậm quay lưng sang bên trái và phải, và nói: “Ồ, lưng anh đã khá hơn nhiều rồi! Thật kinh ngạc!”

Anh ấy đã luyện công cùng tôi vào buổi sáng và đọc Chuyển Pháp Luân trong ngày. Chỉ trong vòng ba ngày, chồng tôi đã nói với tôi rằng anh ấy có thể di chuyển lưng mà không còn thấy đau nữa. Anh ấy cảm thấy tinh thần tốt lên nhiều và cũng thèm ăn trở lại. Anh gọi cho bác sỹ phẫu thuật và bảo bác sỹ hãy huỷ ca phẫu thuật. Anh ấy giải thích rằng: “Tôi không cần đến phẫu thuật nữa! Pháp Luân Đại Pháp hảo! Sư phụ đã cứu tôi! Giờ tôi có hy vọng rồi! Pháp Luân Đại Pháp hảo. Những người không bao giờ hiểu sẽ không biết được điều này!”

Một cuộc đời hạnh phúc

Sau khi luyện công và học Pháp một thời gian, lưng của chồng tôi đã hoàn toàn hồi phục và không bao giờ tái phát nữa. Bệnh viêm túi mật mãn tính do quá khứ uống nhiều rượu bia cũng không còn làm phiền anh nữa. Anh ấy đã dừng uống rượu và hút thuốc và tâm tính anh cũng cải biến. Anh ấy nói: “Cuối cùng anh đã minh bạch ra được nhiều điều sau khi sống ngần ấy năm – Đại Pháp đã giúp anh nhận thức được giá trị và ý nghĩa chân chính của sinh mệnh”.

Anh ấy đã bắt đầu tuân theo các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp và trở thành một người biết quan tâm người khác. Anh ấy có thể nói chuyện với các thành viên trong gia đình và trở nên kiên nhẫn và tốt bụng hơn. Anh ấy cũng chăm sóc tốt cho cha mẹ. Cha anh ấy thường xuyên nói với họ hàng ràng: “Pháp Luân Đại Pháp thật sự tốt! Sư phụ thật vĩ đại! Tôi chưa bao giờ mơ tưởng rằng con trai tôi có thể chuyển biến tốt như vậy sau khi tu luyện. Chúng tôi đã được ban phúc lành, gia đình chúng tôi đã được ban phúc lành!”

Hiện tại gia đình chúng tôi rất hạnh phúc và mạnh khoẻ. Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chúng tôi đều vô cùng biết ơn ân cứu độ của Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/26/395054.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/29/180898.html

Đăng ngày 19-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share