Bài viết của Trịnh Ngữ Yên, phóng viên báo Minh Huệ

[MINH HUỆ 06-12-2019] Cô Tử Vân tu luyện Pháp Luân Công đã gần 15 năm. Cô tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn trong đời sống hàng ngày và thế giới quan của cô đã thay đổi rất nhiều. Bạn bè thân thiết và gia đình đều ngỡ ngàng trước những thay đổi của cô.

Cô Tử Vân có một quán karaoke mở cửa vào các buổi tối, đóng cửa vào sáng sớm, thường là ba, bốn giờ sáng mỗi ngày. Khách hàng của cô thuộc tất cả các tầng lớp trong xã hội. Nhiều người uống rượu khi tới hát và bán rượu là nguồn thu nhập chính của quán bar. Là bà chủ quán bar, cô tiếp đón khách hàng, nói chuyện với họ và nhiều năm trước cô đã từng uống rượu với họ.

Nghiện rượu và đột quỵ

3b155f0a7c72b5bb5d53274f41fafee8.jpg

Cô Tử Vân

Tử Vân nhớ lại cô có thể uống nhiều rượu từ khi còn trẻ. Tuy nhiên việc uống rượu mỗi ngày ở quán bar đã khiến cô mắc chứng nghiện rượu. Sau khi quán đóng cửa mỗi đêm cô lại ngồi ở đó và uống một mình, bất kể đó là loại gì, chỉ cần có rượu là được. Chỉ có uống mới thỏa mãn cơn nghiện rượu của cô.

“Tôi không có một cuộc sống bình thường,” cô Tử Vân nói. “Tôi không thể ngủ được nếu không uống. Đã có lần tôi không ngủ suốt một tuần.”

Rồi một ngày cô cảm thấy cổ của mình rất căng, tay chân hơi tê. Cô cảm thấy không thoải mái. Sau đó vào một buổi sáng khi thức dậy, cô đã không thể đi bằng chân phải của mình. Cô xoay sở đi xuống tầng, từng bước từng bước và nói với bố của cô: “Bố ơi, con không thể cử động được chân.”

Bố cô nhìn thấy khuôn mặt cô đang run lên, mắt phải trông rất khác thường và khóe miệng bên phải rủ xuống. Khi cô uống nước, nước từ trong miệng chảy ra ngoài. Ông nghi ngờ cô bị đột quỵ.

Ông vội vàng chạy sang con hẻm kế bên mua một ít thuốc thảo dược và sắc cho cô uống. Sau một vài lần uống thuốc, triệu chứng của cô đã thuyên giảm. Chân của cô vẫn hơi run nhưng cô đã có thể đi giày và lái xe tới chỗ làm.

Cô Tử Vân nói: “Uống quá nhiều rượu thực sự rất độc hại. Khắp cơ thể tôi chỗ nào cũng có bệnh. Một tháng tôi phải tới khám bác sĩ từ 20 đến 30 ngày. Nhân viên và các khách hàng quen thuộc của quán bar đều biết tôi luôn phải uống thuốc, cả Trung y lẫn Tây y. Nhưng tất cả đều vô ích.”

Bên cạnh việc uống thuốc, cô Tử Vân cũng phải vật lộn tìm những cách khác để chữa trị bệnh tật của mình.

“Tôi được khuyên rằng đọc kinh Phật có thể giúp người ta khỏe mạnh. Nhưng mặc dù là một cư sĩ Phật giáo trong gần 20 năm, sức khỏe của tôi vẫn không hề tốt hơn. Sức khỏe của tôi rất tồi tệ và cơ thể của tôi gần như đã chấm hết,” cô nói.

Tu luyện Pháp Luân Công

Một buổi sáng sớm mùa thu năm 2005, cô Tử Vân đang trên đường về nhà từ chỗ làm thì cô nhìn thấy năm chữ Hán “Pháp Luân Đại Pháp hảo” viết lớn ở phía bên ngoài một chiếc xe buýt. Điều đó khơi gợi trí tò mò của cô. Buổi tối hôm ấy, cô đề cập vấn đề này với những nhân viên trong quán bar của mình. Một người nói: “Ồ, đó là Pháp Luân Công. Anh Đông (tên một khách hàng) có thông tin về Pháp Luân Công. Một thời gian trước, có người đã tặng anh ấy một cuốn sách của Pháp Luân Công.”

Cô Tử Vân gọi cho anh Đông ngay lập tức và nhờ anh mang cuốn sách đến cho cô và mời anh uống rượu miễn phí. Anh Đông đã mang Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Công, đến cho cô.

“Tôi đọc sách rất chậm. Tôi đã không đọc xong cả cuốn sách trong vòng một tháng,” cô Tử Vân nói, mặc dù cô rất háo hức được học Pháp Luân Công.

Một ngày, cô đi cùng một người thân tới bệnh viện bằng taxi. Thật tình cờ là tài xế taxi, cô Trần, lại là một học viên Pháp Luân Công. Cô Trần đã đưa cho cô Tử Vân một tờ rơi.

Sau khi về nhà, cô Tử Vân đã gọi điện tới số điện thoại trên tờ rơi và hỏi xem Pháp Luân Công yêu cầu những trình độ chuyên môn gì và học phí là bao nhiêu. Cô Hoàng, học viên Pháp Luân Công, trả lời: “Môn tu luyện hoàn toàn miễn phí, và cũng không cần trình độ chuyên môn cụ thể nào. Chỉ cần cô muốn học, chúng tôi sẽ hướng dẫn cô.”

Cô Tử Vân vô cùng vui mừng và tự hỏi sao lại có thứ tốt đẹp như vậy trên thế giới. Cô đăng ký vào lớp học chín ngày miễn phí của Pháp Luân Công, bắt đầu từ ngày 1 tháng 10 năm 2005.

Trên đường đi tới lớp học ngày đầu tiên, cô đã gặp can nhiễu. Trong suốt hành trình ngắn ngủi chỉ năm phút của mình, cô đã đi đi lại lại hàng chục lần những vẫn không tìm được địa điểm lớp học. Cô nghĩ: “Không bao giờ bỏ cuộc, mình không thể dừng lại cho tới khi mình tìm được địa điểm.”

“Tôi là người tu Phật và biết rằng điều này là do nghiệp lực tạo thành,” cô Tử Vân nói. “Nó không cho tôi được học Pháp Luân Công, nó bịt mắt tôi, không cho tôi tìm ra địa điểm.”

Sau một hồi, cô Hoàng gọi điện cho cô Tử Vân và hỏi xem cô đang ở đâu. Nhận thấy điều gì đang xảy ra với cô Tử Vân, cô Hoàng nói: “Được rồi. Tôi sẽ xuống dưới tầng đón cô.”

Cô Tử Vân quay lại phía sau và nhìn thấy địa điểm. “Sư phụ đã nhìn thấy quyết tâm học Đại Pháp kiên định của tôi và đã gỡ bỏ cái bịt mắt đó xuống,” cô cảm ân nói.

Chứng nghiện rượu và các bệnh tật đều biến mất

Cô Tử Vân nói rằng khi cô nghe các bài giảng của Sư phụ trong khóa học chín ngày, có một câu cô không hiểu. “Mặc dù tôi cố gắng để tỉnh táo nhưng tôi cứ luôn luôn muốn ngủ,” cô nhớ lại.

“Tôi có thể ngủ ngon trong vòng một tuần sau khi tham gia khóa học chín ngày. Sức khỏe của tôi tốt hơn. Chứng nghiện rượu của tôi cũng giảm, tuy nhiên tôi vẫn không nghĩ đến việc bỏ rượu.”

Khoảng ba tháng sau khi tu luyện Pháp Luân Công, giáo viên thể dục của cô tới thăm quán bar. Cô mời ông uống một chút rượu. Ngay sau khi vị khách rời đi, cô bắt đầu nôn và bị tiêu chảy.

Cô được đưa đến phòng cấp cứu. Cô xuất viện sau khi uống một gói thuốc và truyền một túi dung dịch muối thông qua tĩnh mạch.

“Tôi đã rất đau lòng khi tôi uống thuốc. Tôi không muốn uống thuốc một chút nào. Sau đó tôi đã bỏ đi tất cả các loại thuốc Tây y và Trung y cổ truyền.”

“Chỉ cần tôi luyện công, cơ thể của tôi lại vô cùng thư giãn và thoải mái. Tôi không thể uống rượu dù nồng độ thấp thế nào vì tôi sẽ bị đau đầu dữ dội. Tôi sợ ngay cả khi nhìn thấy rượu. Chứng nghiện rượu của tôi đã hoàn toàn biến mất.”

Một ngày sau hơn hai tháng tu luyện Pháp Luân Công, cô Tử Vân có triệu chứng cảm cúm nặng, cô sốt cao và ho. Cô cảm thấy khổ sở và đã gọi điện cho một học viên lâu năm, cô Quách. Cô Quách chia sẻ những thể ngộ từ Pháp của cá nhân cô về những biểu hiện của nghiệp bệnh, sau đó nói: “Tử Vân, nếu cô không thể chịu đựng được, cô có thể đi gặp bác sĩ.”

“Lúc đó tôi cảm thấy mình gần như sắp chết. Tôi không muốn đi bệnh viện hay uống thuốc. Tôi nằm cạnh quầy để nghỉ và trong tâm tôi xin Sư phụ giúp tôi. Sau đó tôi ngủ thiếp đi,” cô nói.

“Hai giờ sau tôi tỉnh dậy, tôi đã hết sốt và cảm thấy rất thoải mái. Sư phụ đã giúp tôi vượt qua khổ nạn nghiệp bệnh này.”

Tu luyện Pháp Luân Công được gần hai năm, cô Tử Vân đã nhận ra tầm quan trọng và ý nghĩa của việc tham gia nhóm luyện công buổi sáng sớm. Cô bắt đầu tham gia luyện công tập thể vào buổi sáng sau khi kết thúc ca đêm ở quán karaoke. Luyện công xong, cô mới trở về nhà ngủ.

Tôi cảm thấy rất tuyệt khi luyện công tập thể. Tất cả các quan niệm của tôi đều biến mất. Tâm và thân của tôi rất thoải mái. Toàn cơ thể tôi nhẹ nhàng và khỏe mạnh.

Giới thiệu Pháp Luân Công tới những người hữu duyên

Thi thoảng cô Tử Vân cùng chồng đi leo núi và tham gia vào các sự kiện xã hội. Cô mang theo các tờ rơi có thông tin về Pháp Luân Công hoặc những bông hoa sen gấp bằng giấy, để trong túi xách và tặng cho những người cô gặp.

Cô Tử Vân nói: “Trong gần 10 năm, tôi đã đi tới một danh lam thắng cảnh để giảng chân tướng và khuyên người Trung Quốc thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó. Tôi chân thành hy vọng mọi người sẽ không bỏ lỡ cơ hội biết về Pháp Luân Công, đưa ra lựa chọn đúng đắn để có một tương lai tốt đẹp.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/12/6/396714.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/12/12/181059.html

Đăng ngày 02-01-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share