Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 12-10-2019] Tôi muốn chia sẻ với các bạn đồng tu một vài điều tuyệt vời mà tôi đã trải nghiệm kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cách đây 23 năm.

Gặp được Pháp Luân Đại Pháp trong lúc tuyệt vọng

Mẹ tôi mất khi tôi lên bốn, và khi đó tôi là một đứa trẻ ốm yếu. Sau khi kết hôn, tôi và chồng tôi được thuyên chuyển đến làm việc tại một nhà máy quốc phòng ở một vùng miền núi hẻo lánh. Kể từ đó, cuộc sống trở nên khó khăn hơn nhiều. Chúng tôi đi làm từ sớm và trở về nhà vào lúc tối muộn. Nơi tôi làm việc rất ẩm ướt, vì thế tôi đã mắc chứng bệnh thấp khớp.

Càng lớn tuổi hơn thì tôi lại mắc thêm các chứng bệnh tim, viêm thận, tăng sản đốt sống cổ, các vấn đề về phụ khoa, thấp khớp nặng, viêm dạ dày ruột, và nha chu chân răng. Thậm chí, các bác sĩ không thể nói rõ tên một số căn bệnh mà tôi mắc phải. Các chứng bệnh liên quan đến thấp khớp và phụ khoa là nghiêm trọng nhất. Bệnh thấp khớp của tôi nặng đến nỗi khiến toàn thân tôi đau đớn. Tôi không thể trở người qua lại trên giường và cơn đau thường xuyên khiến tôi mất ngủ. Tôi đã thử dùng thuốc Tây, nhưng những loại thuốc này chỉ khiến cho dạ dày của tôi thêm khó chịu. Khi đau quá, tôi đã thử dùng thuốc y học cổ truyền, nhưng cũng chẳng giúp ích được gì.

Một vị bác sĩ lớn tuổi có nhiều kinh nghiệm về bệnh thấp khớp nói với tôi rằng: “Tình trạng của chị rất nghiêm trọng, nhưng chị lại để quá lâu mới tìm cách điều trị. Tôi chưa bao giờ gặp trường hợp nào nghiêm trọng như vậy. Chị nên chuẩn bị tinh thần có thể bị liệt hoàn toàn khi chị 40 tuổi”. Điều đó khiến tôi sợ hãi vì tôi đang ở độ tuổi 30. Tôi có thể làm được gì đây? Tôi còn phải chăm sóc ba người già và hai đứa trẻ. Tôi không thể sống mà không bằng chết. Tôi khóc rất nhiều và hỏi ông ấy rằng tôi nên làm gì bây giờ. Ông ấy bảo: “Điều duy nhất chị có thể thử là khí công”. Vì thế, tôi đã thử tập nhiều môn khí công khác nhau và tốn rất nhiều tiền, nhưng cũng chẳng mang lại hiệu quả nào cả.

Đó là quãng thời gian tuyệt vọng nhất trong cuộc đời tôi

Vào tháng Tư năm 1997, tôi gặp một người họ hàng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Trước đó, cô ấy mắc đủ chứng bệnh và phải nhập viện nhiều lần. Ngay sau khi cô ấy bắt đầu tu luyện, cô ấy đã khỏe trở lại. Cô ấy nói rằng: “Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện cá nhân, không thu học phí và mọi việc đều do các tình nguyện viên thực hiện. Tuy nhiên, vẫn có những yêu cầu nghiêm khắc đối với người tu luyện. Họ phải hành xử chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn”. Vì thế, cô ấy đề nghị tôi nên đọc sách Chuyển Pháp Luân.

Ngay khi vừa đọc sách, tôi đã tìm thấy câu trả lời cho rất nhiều vấn đề trong cuộc sống và tôi bắt đầu bước vào tu luyện. Tôi cảm thấy rất tuyệt vời sau khi luyện các bài công Pháp và rồi tôi đã ngưng dùng thuốc.

Trong vòng một năm, mọi bệnh tật của tôi đều biến mất. Tôi đã thật sự hiểu được ý nghĩa của việc thoát khỏi bệnh tật và cảm giác tuyệt vời khi hoàn toàn khỏe mạnh! Chính Đại Pháp đã giúp tôi trong khi không có bất cứ thứ gì có thể giúp được tôi – và tôi chưa bao giờ phải tốn một đồng nào cả! Không ngôn từ nào có thể bày tỏ lòng cảm ân của tôi đối với Sư phụ Lý.

Pháp Luân Đại Pháp vô cùng bác đại tinh thâm

Pháp Luân Đại Pháp không chỉ ban cho tôi sức khỏe tốt, mà còn giúp tôi ngộ ra được nhiều điều, chẳng hạn như ý nghĩa của cuộc sống, vì sao người ta lại mắc bệnh, vì sao chúng ta tồn tại trên thế gian này, hạnh phúc thực sự là gì, và làm thế nào để một người có thể trở thành người tốt. Pháp Luân Đại Pháp dạy tôi hành xử theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Vì thế, tôi biết rằng mình phải làm việc chăm chỉ và xem nhẹ lợi ích cá nhân. Tại sở làm, tôi được khen ngợi và được trao tặng nhiều giải thưởng cấp thành phố và cấp tỉnh.

Sư phụ giảng,

“Việc tu luyện không thể là trò đùa con trẻ, cũng không phải là kỹ năng nơi người thường; [nó] là việc nghiêm túc phi thường. Chư vị muốn tu hay không, chư vị có thể tu hay không, [điều ấy] hoàn toàn xét trên việc chư vị đề cao tâm tính ra sao”. (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Tôi muốn chia sẻ với các đồng tu một số kinh nghiệm của bản thân mình qua bài viết này.

Từ chối nhận tiền hoa hồng

Trước khi nghỉ hưu, tôi làm việc tại một cơ quan phòng chống dịch bệnh. Vì họ thiếu người, nên thật ra tôi đã đảm đương cùng lúc hai việc: quản lý mua vật tư và đăng số liệu thống kê tiêm chủng của các loại vắc xin tiêm chủng trong khu vực huyện. Hệ thống tài chính của chúng tôi kê khai riêng biệt việc mua vật tư và báo cáo vắc xin tiêm chủng, tuy nhiên tôi lại là người quản lý cả hai mảng này.

Hóa ra, người quản lý việc mua vật tư sẽ được chiết khấu hoa hồng và khoản tiền này sẽ không thể hiện trên hóa đơn. Ngay cả một số người quản lý cũng không hề biết điều này. Là một người tu luyện nên tôi hiểu rõ nguyên lý “bất thất bất đắc”, vì thế tôi không bao giờ nhận khoản tiền chiết khấu này. Tôi đã yêu cầu người quản lý thực hiện một số bút toán điều chỉnh, sau đó một nhân viên khác sẽ làm báo cáo tài chính vào cuối năm tài khóa, và tôi không cần phải giải quyết những vấn đề liên quan đến tiền nong. Cuối cùng, người quản lý đã chấp nhận lời đề nghị của tôi.

Tôi chưa bao giờ nhận một khoản tiền chiết khấu hoa hồng nào trong hơn 10 năm làm việc cho chương trình tiêm chủng này. Sau khi nghỉ hưu, tôi nghe nói rằng Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật đã điều tra các khoản tiền hoa hồng, và nhiều nhân viên phải gánh chịu hậu quả. Cấp trên của tôi đã bị sa thải vì nhận 50.000 đô-la tiền hoa hồng và lương của anh bị cắt giảm.

Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thì tôi cũng sẽ nhận những khoản tiền này. Tôi rất biết ơn những bài giảng của Sư phụ đã giúp tôi xem nhẹ lợi ích cá nhân. Tôi rất vui vì mình đã lội ngược dòng, đi ngược lại với làn sóng tham nhũng.

Xem nhẹ lợi ích thiết thân

Khi tâm tính của tôi đề cao, thì chấp trước của tôi vào lợi ích thiết thân cũng giảm dần. Thậm chí, tôi có thể từ bỏ những lợi ích mà tôi được hưởng.

Tháng 4 năm 1999, tôi phụ trách quản lý các bác sĩ của 15 đơn vị y tế được cử đi học tại Hải Nam trong vòng sáu ngày. Tổng chi phí chuyến đi này là 2.260 đô la. Là trưởng nhóm nên chi phí đi lại của tôi được thanh toán. Tôi cũng đủ tiêu chuẩn nhận những khoản trợ cấp khác, nhưng tôi đã không yêu cầu họ thanh toán cho mình. Điều này khiến các thành viên khác trong nhóm vô cùng ngạc nhiên. Tôi nói với họ rằng tôi đã được hưởng một chuyến đi miễn phí, vì vậy tôi không nên nhận thêm các khoản trợ cấp khác. Điều này chẳng phải tốt sao, hơn nữa lại giúp cơ quan chúng tôi tiết kiệm chi phí?

Ngay trước khi tôi nghỉ hưu, cơ quan tôi muốn tặng mỗi người hai bộ đồng phục mới. Mỗi bộ trị giá hơn 200 đô la. Chúng tôi được yêu cầu đến văn phòng để tiến hành đo đạc kích thước y phục. Vì tôi chuẩn bị nghỉ hưu, nên tôi không muốn nhận đồng phục mới, thế nên tôi đã không đến chỗ đo đạc. Khi mọi người phát hiện ra, họ không hiểu được nguyên nhân, vì sau khi nghỉ hưu thì tôi sẽ không còn được hưởng những phúc lợi như thế nữa. Tôi nghĩ: “Sư phụ dạy chúng ta trở thành người tốt. Nhận thức của tôi là chúng ta phải yêu cầu bản thân chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Chúng ta cũng cần nghĩ cho người khác trước. Cơ quan của tôi không mấy dư dả và tôi cũng đã có đồng phục rồi. Nếu tôi không nhận thêm hai bộ mới, chẳng phải tôi sẽ giúp cơ quan tiết giảm chi phí?”

Tôi không chia sẻ điều này để chứng thực bản thân hoặc cho rằng tôi đã tu luyện tốt như thế nào. Tôi chỉ muốn biểu đạt cách mà Pháp Luân Đại Pháp đã cải biến tôi theo hướng tích cực. Môn tu luyện đã giúp tôi hiểu được cách để trở thành một người tốt. Giờ đây tôi xem nhẹ mọi thứ và không chạy theo trào lưu.

Thành thật mà nói, trước khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi sẽ không làm mọi thứ theo cách đó. Thay vào đó, tôi sẽ tranh đấu vì lợi ích của bản thân mình.

Tu bỏ tâm oán hận với mẹ kế

Trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã phải chịu đựng rất nhiều nỗi đau đến nỗi tôi luôn tỏ ra tức giận và bực bội. Tôi thở dài cả ngày và hiếm khi mỉm cười. Tôi cũng rất nóng nảy và không thể hiểu tại sao đời tôi lại khổ đến vậy.

Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi cảm thấy như mình trở thành một người khác. Sức khỏe tôi rất tốt và tôi cảm thấy mình rất phấn chấn. Gia đình tôi nhìn thấy những chuyển biến tích cực và mọi người đều công nhận rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Con gái tôi, chồng tôi, và anh rể tôi cũng bắt đầu tu luyện. Nhưng khi cuộc bức hại diễn ra, vài người trong số họ đã ngừng tu luyện. Con trai tôi, con dâu, và tất cả mọi người ở nhà đều ủng hộ việc tôi tu luyện. Mẹ kế tôi nói rằng: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Đôi khi, bà ấy còn nói thêm rằng: “Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Bà cũng đọc các bài giảng mới của Sư phụ. Mọi người trong gia đình tôi đều khỏe mạnh.

Kỳ diệu nhất là Đại Pháp đã giúp tôi tu bỏ tâm oán hận đối với mẹ kế.

Tôi và ba anh chị em ruột đều không có mối quan hệ tốt với mẹ kế của chúng tôi.

Con trai tôi được sinh ra ở nhà của mẹ kế tôi vì gia đình chồng tôi ở dưới quê. Vài ngày sau, tôi đã đánh nhau với bà vì vài chuyện lặt vặt. Bà ấy tức giận và mắng tôi trước mặt nhiều người. Từ hôm đó, bà phớt lờ tôi và không nói lời nào với tôi ngay cả khi tôi chào bà. Vì thế, tôi rời khỏi nhà bà và đến ở nhờ nhà một người đồng nghiệp của tôi. Chiếc giường của bạn đồng nghiệp chỉ rộng khoảng 0,9 mét, nhưng tôi thà ngủ lại ở đó. Tôi không muốn trở về nhà cha mẹ cho đến khi bố tôi gọi điện cho tôi.

Vào mùa hè, trời rất nóng và nhiều muỗi. Mặc dù mẹ kế của tôi có mùng chắn muỗi, nhưng bà lại không cho tôi dùng. Con tôi khóc liên tục khiến tôi không thể ngủ được vào ban đêm. Bà ấy cũng không hề bế cháu ngay cả khi đứa bé khóc liên tục. Tôi cũng không thể đi tắm hoặc ăn cơm vì con khóc. Mẹ kế của tôi chưa lần nào bế cháu. Vì thế, tôi thật sự rất ghét bà. Sau đó, khi tôi được thuyên chuyển công tác về thành phố, tôi vẫn đến thăm cha tôi mỗi tuần một lần. Tuy nhiên, tôi và mẹ kế hiếm khi nói chuyện với nhau.

Cha tôi qua đời vào năm 1996. Không lâu sau đó, tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Tôi nghĩ rằng, sau khi cha tôi qua đời, tôi sẽ không bao giờ quay về nhà. Tuy nhiên, Sư phụ dạy chúng ta phải là người tốt và chúng ta cần phải đối xử tốt với tất cả mọi người. Vì thế, tôi vẫn về nhà mỗi tuần một lần. Mặc dù vậy, tâm oán hận của tôi với mẹ kế vẫn rất khó tu bỏ. Mỗi khi nhìn thấy bà, tôi lại nhớ về quá khứ và cơn thịnh nộ của tôi trỗi dậy. Những cuộc đối thoại của chúng tôi rất căng thẳng, và tôi không muốn quan tâm đến bà ấy.

Để tu bỏ tâm oán hận với bà, tôi đã học Pháp liên tục.

Sư phụ giảng:

“Trong tu luyện, khi đối xử với các mâu thuẫn cụ thể, khi người khác đối xử với chư vị không tốt, có thể có tồn tại hai loại tình huống: một là chư vị tại đời trước có thể đã đối xử không tốt với người ta; trong tâm chư vị thấy bất bình: ‘Cớ chi đối xử với tôi như vậy?’ Nhưng tại sao trước đây chư vị đối xử với người ta như thế? Chư vị nói rằng chư vị đâu có biết được lúc ấy, rằng đời này đâu liên quan gì với chuyện của đời kia; [suy nghĩ] thế không được. Còn có một vấn đề nữa, trong lúc mâu thuẫn, thì có động chạm đến vấn đề chuyển hoá nghiệp lực; do đó chúng ta khi đối xử [với trường hợp] cụ thể, cần phải có phong thái cao, chứ không như người thường”. (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Bài giảng của Sư phụ giúp tôi ngộ ra rằng tôi hẳn đã đối xử tệ với bà ấy trong kiếp trước, do đó kiếp này bà ấy mới ngược đãi tôi. Do đó, tôi đã nợ bà và tôi nên hoàn trả cho bà bằng cách thiện tâm đối đãi với bà.

Mặc dù tôi hiểu rõ nguyên lý, nhưng thật khó để buông bỏ tâm oán hận đã tích lũy trong nhiều năm. Bất cứ khi nào tôi nhìn thấy bà, cơn thịnh nộ và tâm oán hận của tôi lại trỗi dậy. Bất cứ khi nào việc này xảy ra, tôi đều nhẩm Pháp của Sư phụ. Dần dần, tâm oán hận của tôi đối với mẹ kế giảm dần, và cuối cùng nó tan biến. Tôi bắt đầu khởi tâm từ bi với bà. Cuộc sống của bà thật không hề dễ dàng. Sau khi bố tôi mất, bà đã rất cô độc.

Khi tôi thực sự nghĩ về điều này, tôi nhận thấy bà có rất nhiều ưu điểm, ví như bà làm việc rất chăm chỉ. Bà giúp bố tôi quán xuyến mọi việc trong gia đình. Nếu không có bà, thì gia đình này đã tan vỡ và chúng tôi sẽ không có được thành tựu như ngày hôm nay.

Tôi bắt đầu biết ơn tất cả những gì bà đã làm cho gia đình chúng tôi. Tôi tự nhủ rằng, từ nay trở đi, tôi phải đối xử tốt với bà như là con gái ruột của bà.

Năm 2005, bà bị tai nạn xe hơi và gãy một vài xương. Sau khi bà xuất viện, tôi đã đưa bà về nhà tôi và chăm sóc bà thật tốt. Kết quả là bà đã phục hồi sau ba tháng. Bà không muốn ở cùng tôi, nhưng tôi cũng không muốn để bà sống một mình, vì thế tôi đã thuê người chăm sóc bà. Bà không có nhiều tiền, và các anh chị em của tôi cũng không dư dả gì, thế nên tôi đã chi trả bất cứ thứ gì có thể. Tôi cũng chi trả hết các khoản chi phí khác của bà cho đến khi bà qua đời.

Gia đình tôi rất cảm động, đặc biệt là mẹ kế tôi. Trước khi qua đời, bà nhất quyết tặng tôi một chiếc nhẫn bằng vàng mà bà sở hữu trước khi lấy bố tôi. Khi tôi lịch sự từ chối, bà đã khóc và nói rằng, “Mẹ nợ con rất nhiều. Nếu không có con thì mẹ không thể sống được đến ngày hôm nay. Nếu con không nhận chiếc nhẫn này, thì mẹ sẽ ra đi mà không nhắm mắt”. Sau đó, bà qua đời thanh thản ở tuổi 95.

Thay lời kết

Tôi đang ở độ tuổi 70 và tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Cuộc sống của tôi đã cải biến theo hướng tích cực đến mức tôi muốn chia sẻ những gì tôi đã trải nghiệm. Pháp Luân Đại Pháp mỹ diệu khôn cùng! Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho tôi sức khỏe tốt và dạy tôi cách trở thành một người tốt. Pháp Luân Đại Pháp giúp tôi tu bỏ tâm oán hận mà tôi đã nuôi dưỡng trong nhiều năm. Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho tôi một cuộc đời mới và giúp tôi trở thành một người vị tha. Không ngôn từ nào có thể bày tỏ lòng cảm ân của tôi đối với Sư phụ.

Câu “Pháp Luân Đại Pháp hảo” hun đúc tất cả những gì tôi muốn nói. Tôi chân thành hy vọng rằng, bằng việc đọc bài chia sẻ này của tôi, mọi người sẽ có sự lựa chọn tốt nhất cho bản thân mình, hiểu rõ chân tướng về cuộc bức hại, và ngừng tin vào những lời dối trá của ĐCSTQ.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/12/394334.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/12/10/181030.html

Đăng ngày 10-03-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share