Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở vùng Đông Bắc Trung Quốc
[MINH HUỆ 05-01-2020] Trong những ngày đầu của cuộc bức hại, tôi rất có ác cảm với cảnh sát, bởi vì họ là những người trực tiếp tham gia bức hại các đệ tử Đại Pháp. Mỗi khi nhìn thấy cảnh sát hoặc xe cảnh sát đi qua, tôi sẽ nghĩ thầm: “Tại sao họ vẫn chưa bị quả báo nhỉ? Thật tốt nếu họ bị quả báo.” Lúc đó, tôi vẫn chưa xuất được tâm từ bi đối với họ.
Một hôm, tôi đọc được một bài chia sẻ trên Minh Huệ Net có tiêu đề “Hãy hành động bằng lòng từ bi”. Ở cuối bài chia sẻ, đồng tu viết: “Nếu đệ tử Đại Pháp chúng ta đều có thể xem thế nhân như người thân, đều xem tất cả chúng sinh đều là đối tượng được độ, mở rộng tấm lòng, có thể dung nạp hết thảy sinh mệnh, thiện đãi hết thảy chúng sinh, tà ác sẽ tự diệt.” Những lời này của đồng tu đã thức tỉnh tôi.
Sư phụ luôn dạy chúng ta hãy từ bi cứu độ chúng sinh. Tuy nhiên trên thực tế, chúng ta đã thực sự đối đãi với thế nhân như người thân của chúng ta hay chưa? Chúng ta đã giảng chân tướng về Đại Pháp cho họ hay chưa?
Sư phụ giảng:
“Từ bi năng dung thiên địa Xuân
Chính niệm khả cứu thế trung nhân” (Pháp Chính Càn Khôn, Hồng Ngâm II)
Lực lượng của từ bi có thể xẻ núi; uy lực của Đại Pháp là vô biên. Khi mặt minh bạch của sinh mệnh con người được nghe chân tướng, họ sẽ được đắc cứu.
Thư ký Ủy ban Chính trị và Pháp luật
Năm 2002, khi buộc phải rời nhà trôi dạt khắp nơi để tránh bị bức hại, tôi nghe nói Thư ký Ủy ban Chính trị và Thực thi Pháp luật của huyện chúng tôi đã tích cực tham gia vào cuộc bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp.
Ông từng là trưởng thôn nơi tôi sinh sống, và đã từng giúp người dân giải quyết nhiều vấn đề. Ấn tượng của tôi đối với ông rất tốt. Trong thâm tâm, tôi thấy ông là một người ngay thẳng, liêm khiết, và chính trực.
Sau đó, ông được bổ nhiệm làm Bí thư Đảng ủy của một thị trấn khác. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, ông đã nghe theo mệnh lệnh của cấp trên và mua rất nhiều gậy lớn để đánh đập các học viên. Tôi đã hoàn toàn thay đổi ấn tượng của mình đối với ông và cảm thấy đáng tiếc cho ông.
Hiện tại, ông đang làm Thư ký Ủy ban Chính trị và Pháp luật của huyện. Nhiều đồng tu trong khu vực này phải đối mặt với việc bắt bớ, giam giữ, và sống trong hoàn cảnh khốc liệt.
Tôi bắt đầu nghĩ: “Ông ấy đã tạo biết bao nghiệp lực vì bức hại các đệ tử Đại Pháp? Làm sao ông ấy có thể hoàn trả món nợ nghiệp to lớn này đây?”
Vì vậy, tôi đã quyết định viết một lá thư để khuyên ông không nên tham dự vào cuộc bức hại; tôi muốn ông có cơ hội để lựa chọn tương lai cho mình. Trong lá thư, tôi cũng cảm ơn ông vì lòng tốt của ông và tất cả những gì ông đã làm cho tôi trước kia.
Vài tháng sau, tôi đến thăm một đồng tu vừa được phóng thích khỏi trại tạm giam. Đồng tu kể với tôi rằng bà chỉ bị giam giữ ở đó năm ngày; chính người đứng đầu Ủy ban Chính trị và Pháp luật của huyện đã đích thân gọi điện cho trưởng đồn công an và ra lệnh thả bà. Nếu không, trưởng đồn công an còn chuẩn bị bắt con gái của bà nữa. Tôi biết rằng lá thư của tôi đã khởi tác dụng và tôi cảm thấy rất mừng cho ông.
Một đồng tu có người họ hàng làm việc trong cơ quan chính quyền của huyện từng kể với tôi rằng, trong suốt những năm tôi sống xa nhà, một quan chức cấp cao của huyện đã bảo vệ tôi khỏi bị truy lùng. Tôi biết, đó chính là Thư ký Ủy ban Chính trị và Pháp luật, người đã đọc lá thư của tôi.
Trưởng đồn công an
Sau năm 1999, trưởng đồn công an của thị trấn tôi thường xuyên phái người đến các thôn làng để quấy nhiễu các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi là một trong số những người bị họ quấy nhiễu.
Mỗi lần họ đến nhà tôi, tôi đều kể cho họ nghe những lợi ích mà bản thân đã thu được nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Một hôm, trưởng đồn công an nói với tôi: “Tôi phải tuân theo mệnh lệnh của cấp trên và không còn cách nào khác.” Sau đó, thái độ của ông đối với tôi đã trở nên nhẹ nhàng và thân thiện hơn rất nhiều.
Tôi cũng nhiều lần viết thư cho ông và khuyên ông bảo vệ các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói với ông rằng, nếu làm được như vậy, ông sẽ tích được vô lượng công đức, và sẽ có một tương lai tươi sáng.
Một hôm, khi tôi đang đi bộ qua thị trấn, một đồng tu nói với tôi rằng trưởng đồn cảnh sát nhắn tôi hãy rời khỏi thị trấn ngay lập tức; chính quyền thành phố đang tăng cường việc truy lùng và bắt giữ tôi. Quả nhiên không lâu sau, cảnh sát đã bắt đầu một cuộc truy lùng quy mô lớn và kéo dài để bắt tôi.
Ba năm sau, vào ngày tôi bị bắt, trưởng đồn cảnh sát đã đến nơi tôi bị tạm giam và chất vấn các nhân viên cảnh sát của Cục An ninh Nội địa.
“Tại sao các anh lại bắt bà ấy? Hãy thả bà ấy ra ngay lập tức”, ông yêu cầu.
Sau đó, tôi nghe được thông tin rằng trưởng đồn cảnh sát không muốn tham gia vào cuộc bức hại nữa và đã cố gắng xin chuyển vị trí công việc nhiều lần. Nhưng bởi vì số người tu luyện Pháp Luân Công ở thị trấn của chúng tôi có khá nhiều, hơn nữa không ai muốn đến tiếp quản vị trí đồn trưởng cả, nên lời đề nghị điều chuyển công tác của ông đã bị từ chối. Tuy nhiên, ông đã xin nghỉ phép dài hạn, bao gồm cả thời gian nghỉ ốm sáu tháng.
Cục trưởng Cục An ninh Nội địa
Cục trưởng Cục An ninh Nội địa ở huyện tôi là nhân vật chủ chốt trong cuộc bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Ông là một người tàn nhẫn và đã trực tiếp đánh đập các đệ tử Đại Pháp mà ông bắt giữ.
Để ngăn chặn những hành vi sai trái của ông, tôi đã viết một lá thư cho ông và giải thích về quy luật thiện ác hữu báo. Tôi cũng khuyên ông đối xử tốt với các đệ tử Đại Pháp và lựa chọn cho mình một tương lai tươi sáng.
Một lần, khi tôi bị Cục An ninh Nội địa bắt giữ, ông đã ra lệnh cho cấp dưới của mình không còng tay tôi. Tại đồn cảnh sát, ông còn sai người đem cho tôi một ly nước nóng và đối xử tốt với tôi. Ông lấy ra lá thư mà tôi đã viết cho ông và bảo một trong những cấp dưới của mình đọc to nó lên. Khi người cảnh sát này đọc đến đoạn Giang Trạch Dân bị khởi kiện hình sự, anh ta không dám đọc to nó nữa.
Vị Cục trưởng này còn mời tôi đi ăn sáng tại một nhà hàng cùng với ông và một số nhân viên cảnh sát khác. Khi gọi thức ăn, ông còn hỏi tôi thích ăn gì.
Những lúc bị thẩm vấn, tôi đã từ chối hợp tác với họ, nhưng họ đã không sử dụng bạo lực với tôi như vẫn thường làm.
Năm 2010, tất cả các học viên được thả trước đây đều bị bắt trở lại, và nhà của họ cũng bị lục soát. Khi nhìn thấy tôi, Cục trưởng Cục An ninh Nội địa đã hỏi tôi có còn nhớ ông ta không.
“Tất nhiên là nhớ rồi”, tôi trả lời. “Nhưng mà, sau nhiều năm như vậy, ông vẫn còn hồ đồ không biết mình đang làm gì ư?”
Ông cúi đầu vì bối rối và không đáp lại tôi.
Trong một cuộc thẩm vấn sau đó, một cảnh sát hỏi tôi còn luyện Pháp Luân Công không, tôi trả lời là có. Lúc đó, Cục trưởng đang đứng bên cạnh tôi, ông vừa cười vừa nói thêm vào: “Bà ấy không thể không luyện – Pháp Luân Đại Pháp đã cứu mạng bà ấy.”
Về sau, ông đã rời khỏi cục cảnh sát và chuyển đến một đơn vị khác. Sau đó, một đồng tu đã giúp ông thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc.
Một giám ngục
Trong những ngày đầu bị giam giữ tại trại cưỡng bức lao động, tôi bị trưởng giám ngục đối xử rất tàn ác. Cô đã ra lệnh cho các tù nhân khác tra tấn tôi khi tôi từ chối từ bỏ đức tin của mình. Vì vậy, tôi đã phát chính niệm nhắm thẳng vào cô. Sau khi tôi phát chính niệm liên tục trong vòng ba tháng, thái độ của cô bắt đầu thay đổi, cô đã trở nên hiền lành hơn, đặc biệt là đối với tôi.
Nửa năm sau, tôi nằm mơ thấy cô. Trong giấc mơ, tôi tặng cô một quả đào to đã chín. Mặc dù lúc đầu cô không nhận nó, nhưng tôi đã đặt nó vào tay của cô. Cuối cùng, cô cầm lấy quả đào và mỉm cười với tôi. Sau đó, tôi tỉnh dậy ngay lập tức và ngộ ra rằng Sư phụ đang điểm hóa cho tôi đi cứu cô.
Vì vậy, tôi đã dành ra ba tiếng đồng hồ để viết một lá thư dài hai nghìn từ gửi cho cô. Trong thư, tôi giải thích tại sao Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp, tại sao Đại Pháp được chào đón trên toàn thế giới, tại sao Giang Trạch Dân phát động cuộc bức hại, và Pháp Luân Đại Pháp đã cứu mạng tôi như thế nào.
Cuối cùng, tôi viết: “Là một giám ngục, cô có cơ hội tiếp xúc với các đệ tử Đại Pháp hàng ngày. Nếu cô có thể tận dụng vị trí của mình để bảo vệ và giúp đỡ họ, cô sẽ tích được đại đức, Thần Phật cũng sẽ phù hộ cho cô.”
Sau đó, tôi kể cho cô về giấc mơ của mình, và giải thích ý nghĩa của giấc mơ ấy để cô đứng về phía chính nghĩa và các đệ tử Đại Pháp.
Sau khi đọc xong lá thư của tôi, ngày hôm đó, cô đã đến phòng giam của tôi bốn lần và tươi cười gọi tên tôi. Mặc dù mỗi lần cô đều rời đi rất nhanh, nhưng tôi biết rằng cô đã thực sự minh bạch những gì tôi viết trong thư. Tôi cảm thấy rất vui khi chứng kiến một sinh mệnh nữa được đắc cứu.
Kể từ đó, cô đã hoàn toàn thay đổi. Cô trở nên tốt bụng, thân thiện hơn với mọi người, và lúc nào cũng nở nụ cười trên môi. Một hôm, cô chỉ vào bộ đồng phục của mình và thú nhận với tôi: “Tôi thực sự cảm thấy rất chán ghét bộ đồng phục này vì ngày nào cũng phải mặc nó.”
Một lần, đội trưởng đội cảnh sát ra lệnh nhốt một học viên Pháp Luân Đại Pháp không chịu từ bỏ đức tin của mình vào một phòng biệt giam trong một tuần liên tiếp. Nhưng trưởng giám ngục đã bí mật gửi thức ăn ngon đến cho học viên này. Ngoài ra, trong suốt thời gian tôi bị ốm, cô đã chia sẻ khẩu phần ăn của mình cho tôi. Đôi khi, cô còn gửi cho tôi một ít hoa quả.
Cô cũng mua quần áo mới cho những học viên chuẩn bị được phóng thích, và còn chuyển cho những học viên ở trại tạm giam đồ ăn mà gia đình họ gửi trong lúc viếng thăm.
Sau đó, đội trưởng đội cảnh sát đã điều cô ra khỏi vị trí hiện tại và phân cô làm trưởng nhóm trực ca đêm. Cô luôn tận dụng vị trí của mình để cho phép các học viên Pháp Luân Đại Pháp đi ngủ sớm.
Có lần, tôi bị giam trong một khu biệt lập cùng một số đồng tu từ chối từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công. Một buổi trưa, cô đã đến và nói thầm vào tai tôi: “Bà hãy chuẩn bị sẵn sàng.”
Ngày hôm sau, một nhóm cảnh sát đã đến trại lao động cưỡng bức và bắt đầu tra tấn những học viên không chịu từ bỏ tu luyện. Tôi biết rằng cô đã cố gắng cảnh báo cho tôi vào ngày hôm trước về sự việc này. Sau đó, tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ và đồng thời phát chính niệm. Cuối cùng, cảnh sát đã không thi hành bạo lực đối với tôi.
Ngay trước khi tôi được trả tự do, cô đã đến và nói cho tôi biết ngày chính xác mà tôi được phóng thích. Hôm đó, mặc dù phải làm nhiệm vụ ở tầng trên, nhưng cô đã chạy xuống lầu để tiễn tôi.
Tất cả những trải nghiệm trên đã để lại cho tôi những ký ức không thể xóa nhòa. Tôi cảm thấy mừng cho những sinh mệnh đã được đắc cứu. Tại đây, tôi muốn chúc mừng những sinh mệnh này một lần nữa vì họ đã lựa chọn cho mình một tương lai tươi sáng và tốt đẹp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/1/5/398548.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/2/10/183180.html
Đăng ngày 15-03-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.