Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 03-01-2020] Cách đây không lâu, tôi đã bị bắt và bị đưa đến một trại tạm giam vì tu luyện Pháp Luân Công. Do từ chối hợp tác nên lính canh làm nhiệm vụ đã quát mắng tôi. Tôi không bị ảnh hưởng bởi lời mắng chửi đó mà còn nói đùa với anh ta để làm giảm căng thẳng: “Anh cảnh sát này sao lại hung ác như vậy.” Anh ta cười lớn và nói với những lính canh khác: “Chúng ta không thể giữ cô ta ở đây được, nếu không cô ta sẽ tẩy não tất cả chúng ta mất.”
Lính canh: “Chúng tôi sẽ không quản chuyện liên quan đến Pháp Luân Công nữa”
Khi một sĩ quan khác đến, vài người lính canh đã ấn tôi ngồi xuống một chiếc ghế, giữ hai tay tôi ngược ra sau lưng. Tôi quay mặt về phía người sĩ quan đó và nói: “Anh hãy nhìn họ đi, tôi chẳng làm gì sai cả, nhưng họ lại đối xử với một người phụ nữ tốt như thế này sao?” Anh ta quay mặt lại, nhìn chúng tôi, và bắt đầu cười to. Những người lính canh liền lập tức nới lỏng kìm kẹp. Sau này tôi mới biết anh ấy là giám đốc trại tạm giam.
Lính canh không biết phải xử lý tôi thế nào. Họ đã ra lệnh cho tôi đi ra sân, ở đó họ định có hành động mạnh tay với tôi. Ba người trong số họ đè tôi xuống đất, một người hỏi: “Sư phụ của cô đang ở đâu?” Tôi kiên định đáp: “Sư phụ của tôi ở ngay cạnh tôi.” Đúng lúc đó, họ có biểu hiện như thể bị gậy đánh vào đầu, và mất hết tinh thần.
Họ gọi cho cấp trên để xin chỉ thị về việc phải làm gì với tôi, nhưng không có câu trả lời, kể cả vài giờ sau đó. Một trong số họ phàn nàn rằng chuyện này thật là kỳ quặc. Tôi tận dụng cơ hội đó để giảng chân tướng cho họ về Pháp Luân Công và cuộc bức hại.
Tôi nói với họ rằng có rất nhiều vị quản lý cấp cao đã nghe chân tướng về Pháp Luân Công, và chẳng ai muốn chịu trách nhiệm làm cái việc bức hại này cả. Rất nhiều người đang bảo vệ cho các học viên, với hy vọng chuộc lại tội lỗi mà họ từng phạm phải vì tích cực bức hại các học viên trước đây.
Lấy ví dụ, khi họ được lệnh phải bắt giữ ai đó, họ sẽ thông báo cho học viên đó trước, rồi sau đó báo cáo lại rằng họ không thể tìm thấy người đó. Hoặc là, họ sẽ bắt giữ người học viên đó rồi sau sẽ thả anh ta ra ở chỗ khác.
Tôi nói: “Tôi nói rằng các sĩ quan đó thật thông minh.Tôi biết các anh đều là những người thông minh và các anh biết rằng các anh nên làm gì đối với Pháp Luân Công. Đây thực sự là thứ ảnh hưởng đến tương lai của các anh – vào thời điểm mà Đảng không còn nắm quyền nữa.”
Nét mặt của họ thể hiện ra là họ đã hiểu. Một vài người trong số họ tỏ ra hối hận: “Đây là lần cuối cùng, chúng tôi sẽ không quản chuyện liên quan đến Pháp Luân Công nữa.”
Trại trưởng trại tạm giam: “Sư phụ của cô còn giảng gì nữa?”
Hai ngày sau, tôi được đưa đến gặp trại trưởng trại tạm giam. Anh ta hỏi tên tôi và lý do tại sao tôi không mặc đồng phục của tù nhân. Tôi không trả lời. Anh ta đã đe doạ tôi: “Vì cô đang ở đây, cô phải tuân thủ các quy tắc. Nếu không, chúng tôi có ghế điện và phòng tối đang chờ cô.”
Tôi trả lời: “Tôi tu luyện Pháp Luân Công, và tuân thủ nguyên lý Chân–Thiện–Nhẫn. Tôi không phạm tội gì cả.”
Anh ta hỏi: “Sư phụ của cô có bảo cô không mặc đồng phục không?”
“Không, nhưng Sư phụ của chúng tôi giảng rằng chúng tôi không nên hợp tác để bị bức hại. Anh có biết vì sao tôi từ chối mặc đồng phục tù nhân không?”
“Tại sao?”
“Tôi làm vậy vì anh! Nếu như tôi bị cưỡng chế mặc đồng phục tù nhân, một ngày nào đó khi công lý thắng thế, đây chính là bằng chứng rằng anh đã tham gia cuộc bức hại!”
Anh ta bị sốc và ngồi sụp xuống. Chúng tôi nói chuyện thêm một lát, tôi nói với anh rằng cuộc bức hại đã làm gián đoạn cuộc sống thường nhật của chúng tôi.
Anh ta định sử dụng mánh khoé tuyên truyền của Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ), buộc tội tôi cực đoan và từ chối lao động. Nhưng, anh ấy không nói hết câu, vì nhận ra rằng lý do tôi không đi làm việc là vì tôi đang bị giam giữ tại trại giam.
Tôi cũng nói với anh rằng nhờ tu luyện Pháp Luân Công mà cơ thể tôi luôn tràn đầy năng lượng, việc giam giữ tôi ở đây đang gây thiệt hại nghiêm trọng cho đơn vị tôi làm việc.
Anh ấy cũng hỏi tôi xem liệu mẹ chồng của tôi có ủng hộ việc tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hay không. Tôi nói với anh ấy rằng trước đây tôi yếu tới mức luôn phải mặc áo khoác dù là giữa tháng Năm, trong khi hầu hết các đồng nghiệp của tôi đều mặc áo ngắn tay. Mẹ chồng tôi đã chứng kiến tất cả những thay đổi này từ khi tôi bắt đầu tu luyện vào năm 1997, và bà khuyến khích tôi hãy tiếp tục tu luyện.
Anh ấy nói: “Vậy thôi, bỏ đi. Tôi sẽ không hỏi cô thêm nữa về những việc cô không muốn đề cập tới. Thật không dễ gì khi chịu đựng những điều đó.”
Tôi có thể nói rằng anh ta cảm thấy thông cảm cho hoàn cảnh của các học viên Pháp Luân Công.
Tôi nói với anh ấy rằng: “Sư phụ của chúng tôi đã giảng về Nhẫn như sau.”
“Nhẫn là chìa khoá của đề cao tâm tính. Nhẫn mà uất hận, uỷ khuất, hay đẫm lệ là cái nhẫn của người thường với chấp trước vào tâm lo nghĩ, hoàn toàn không hề nảy sinh uất hận, không cảm thấy uỷ khuất thì mới là cái Nhẫn của người tu luyện.“ (Thế nào là Nhẫn?, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Anh ta tỏ ra rất ngạc nhiên trước những gì tôi nói. “Thật ư? Hóa ra “Nhẫn” không phải là chịu đựng thống khổ như tôi từng nghĩ.”
Anh ta không chỉ hứng thú mà còn thêm tò mò: “Sư phụ của cô còn giảng gì nữa?”
Tôi bắt đầu kể cho anh ta nghe về nguyên lý cơ bản của tu luyện: năm bài công Pháp, các Pháp lý, và cách để đề cao chuẩn mực đạo đức.
Tôi tập cho anh ta xem các bài công pháp và đả tọa. Anh ta hỏi tôi thêm vài câu hỏi, và sau đó kết luận rằng: “Vậy tôi đã thấy cô nhận được lợi ích gì từ Pháp Luân Công rồi. Tôi sẽ không thể tẩy não cô được.”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/1/3/398269.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/2/15/183248.html
Đăng ngày 13-03-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.