Bài viết của một học viên tại Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 27-06-2012] Trước khi tôi đắc Pháp, gia đình tôi rất nghèo, tôi mắc đủ loại bệnh tật. Tôi có hai con đang tuổi đến trường, còn chồng tôi thường đánh đập và ngược đãi tôi. Cuộc sống của chúng tôi lúc đó vô cùng khó khăn!
Đầu năm 1999, tôi đã gặp một học viên Pháp Luân Công, cô ấy nói với tôi về sự tốt đẹp của Pháp Luân Công. Cô ấy hỏi tôi có muốn luyện tập không, và tôi đã học các bài công pháp từ cô ấy. Ba ngày sau, tôi đã khỏi 8 trong số 9 căn bệnh khác nhau. Tôi hiểu được pháp lý về hoàn trả nghiệp. Kể từ đó, khi chồng tôi đánh tôi vô cớ, tôi đã không động tâm mà thậm chí còn đối xử từ bi với anh ấy. Kết quả là chồng tôi đã đối xử với tôi tốt hơn và rất ủng hộ tôi tu luyện.
Tôi làm việc trên đồng vào ban ngày và học Pháp vào chiều tối. Tôi chỉ ngủ ba đến bốn tiếng mỗi ngày, đôi khi còn ít hơn. Tuy nhiên tôi vẫn tràn đầy năng lượng. Sau khi tu luyện Pháp Luân Công được khoảng 5-6 tháng, tôi chỉ biết ba ký tự Chân, Thiện và Nhẫn. Bởi vì không thể đọc được Chuyển Pháp Luân, tôi đã rất lo lắng đến phát khóc. Một học viên đã bảo tôi hãy niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Không lâu sau khi tôi bắt đầu niệm, toàn thân tôi đã trải qua một sự thay đổi lớn. Khi tôi đả tọa, con tôi nhìn thấy một cột sáng trên đỉnh đầu tôi. Sư phụ đã thấy tôi khao khát được đọc các sách Đại Pháp như thế nào, và Ngài đã giúp tôi dần dần đọc được cuốn sách quý giá Chuyển Pháp Luân. Tôi chỉ có thể đọc các chữ trong các sách Đại Pháp. Tôi không thể đọc các chữ trong những cuốn sách khác.
Gần năm tháng sau khi tôi bước vào tu luyện, chính quyền họ Giang đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công. Tôi đã phơi bày tội ác của Giang Trạch Dân và bè lũ của ông ta với những người mà tôi gặp. Tôi đi khắp nơi để giảng chân tướng. Tôi hoàn toàn không sợ hãi.
Ngày 2 tháng 10 năm 2003, bốn quan chức từ Phòng 610 và đồn cảnh sát đã tới nhà tôi. Không mảy may sợ hãi, tôi nói với cảnh sát: “Tôi đã phục hồi sức khỏe chỉ đơn giản bằng cách niệm Chân-Thiện-Nhẫn. Chồng tôi cũng khỏi bệnh và gia đình tôi trở nên hòa thuận. Thế mà các anh lại phản đối một môn tu luyện tuyệt vời như vậy sao? Làm việc tốt và tích đức là có tội à?”
Trưởng Phòng 610 nói: “Bố tôi cũng tu luyện Pháp Luân Công nhưng ông đã ngừng khi cấp trên cấm ông tu luyện.” Bất đắc dĩ, cảnh sát đã đưa tôi tới một trại tạm giam.
Tại trại tạm giam, tôi nói với các lính canh và các tù nhân chân tướng về Pháp Luân Công. Vào ngày thứ ba, một cảnh sát thẩm vấn tôi và bắt tôi ngồi trên một cái ghế sắt. Tôi nói với anh ấy: “Tôi không nên bị giam ở đây, cũng không nên ngồi xuống trước anh. Bắt nạt một người tốt là có tội.” Tôi rất ngay chính nhìn thẳng vào anh ấy. Anh ấy sợ nhìn vào mắt tôi và nhanh chóng cho phép tôi quay trở lại buồng giam. Tôi bắt đầu nhẩm Pháp trên đường trở lại buồng giam. Ngay khi tôi nhẩm Pháp, tôi đã có chính niệm và được ban trí huệ của Thần. Tôi bị giam giữ 7 ngày và đã nói chân tướng với mọi người trong 7 ngày. Tôi cũng đã chứng thực Pháp.
Sau khi ra khỏi trại tạm giam, tôi bắt đầu bán kẹo trái cây. Mọi người thích mua hàng của tôi và lắng nghe chân tướng về cuộc bức hại. Trong quá trình này, tôi đã cứu được nhiều người.
Mỗi khi có đồn trưởng mới nhậm chức, tôi sẽ đến giảng chân tướng về cuộc bức hại và khuyên tam thoái. Có lần, tôi nói với vị đồn trưởng mới chân tướng về Pháp Luân Công và giúp anh ấy thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Anh ấy đã lấy ô tô cá nhân đưa tôi về tận nhà và nói với tôi rằng anh ấy đang bị bệnh. Tôi bảo anh ấy hãy niệm “Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và chia sẻ với anh ấy cách mà tôi đã khỏi hàng chục chứng bệnh chỉ bằng cách nhẩm những chữ này. Bởi vì tôi kiên trì giảng chân tướng về Pháp Luân Công suốt nhiều năm, nên hầu hết các cảnh sát khi gặp tôi đều sẽ hô to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo.”
Trong Tết Thanh Minh năm 2005, năm cảnh sát đã tới nhà tôi khi tôi đang nấu ăn. Họ bảo tôi phải tới đồn cảnh sát. Tôi bắt đầu nói với họ về những tội ác mà Giang Trạch Dân và La Cán đã gây ra. Tại đồn cảnh sát, họ đưa cho tôi một cái ghế để ngồi. Tôi tiếp tục nói với họ chân tướng về cuộc bức hại. Ban đầu các cảnh sát đứng nghiêm chỉnh thành hàng. Sau đó họ quỳ xuống tựa vào tường, cũng ngay ngắn thành hàng. Họ lắng nghe rất chăm chú những gì tôi nói. Cuộc nói chuyện kéo dài trong vài giờ. Tôi ngồi trên ghế và cảm thấy mình rất to lớn.
Năm 2006, một xung đột nảy sinh do một cây đại thụ ở nhà tôi bị ai đó chặt và lấy đi. Chồng tôi và con tôi cũng bị bắt trong quá trình này. Nhiều người, cũng như các bên trong cuộc xung đột, đã có mặt tại hiện trường. Tôi nói với họ chân tướng về cuộc bức hại và giúp họ thoái ĐCSTQ. Ít lâu sau, chồng và con tôi trở về nhà. Mặc dù bị cướp mất cây, tôi hoàn toàn không bận tâm. Tôi không phiền lòng chút nào bởi những thứ vật chất nơi thế tục. Cứu người là ưu tiên hàng đầu của tôi. Dù tôi bận làm đồng đến thế nào, tôi cũng đặt các việc Đại Pháp là trên hết.
Sư phụ đã giảng trong Hồng Ngâm II:
“Kiên tu Đại Pháp tâm bất động
Đề cao tầng thứ thị căn bản
Khảo nghiệm diện tiền kiến chân tính
Công thành viên mãn Phật Đạo Thần“
Tạm dịch:
“Vững tu Đại Pháp chẳng động tâm
Căn bản chính là nâng cao tầng
Đối mặt khảo nghiệm thấy chân tính
Công thành viên mãn Phật Đạo Thần ”
(Kiến chân tướng–Hồng Ngâm II)
Bất cứ khi nào chúng tôi làm các việc, nó là một khảo nghiệm. Chúng ta phải chứng thực Pháp tại thời điểm quan trọng và bảo trì tâm tính của chúng ta. Chúng ta đang tu luyện trong thời kỳ Chính Pháp và điều này là chưa từng có.
Trong dịp Thế vận hội Olympic Bắc Kinh 2008, tôi không có bất kỳ tài liệu giới thiệu nào về Pháp Luân Công. Tôi học cách viết những thông tin của riêng mình và cũng nhờ con tôi viết một số thông tin. Sau đó tôi ra ngoài phát chúng ở những nơi công cộng. Tình hình căng thẳng hơn trong dịp Olympic, nhưng tôi không động tâm. Môi trường càng khó khăn, tôi càng phải ra ngoài để cứu người. Tôi đã phát các lá thư mà tôi viết cho những người ở đồn cảnh sát. Khi các cảnh sát thấy thư của tôi, họ kinh ngạc: “Bà không biết chữ, nhưng bà có thể viết những lá thư này sao?” Tôi đáp: “Tôi đã sao chép chúng.” Thực tế, họ đã rất tôn trọng tôi.
Năm 2009, khoảng hai mươi học viên trong khu vực của tôi bị bắt. Tôi vẫn tiếp tục đường đường chính chính nói với mọi người chân tướng về Pháp Luân Công. Một số học viên nghi ngờ tôi, nhưng tôi không động tâm.
Tôi không bao giờ khép mình với các học viên khác. Cửa nhà tôi luôn rộng mở với mọi học viên. Có một học viên sống ở làng kế bên. Chồng của cô ấy bị những tuyên truyền lừa dối của chính quyền đầu độc và ép cô ấy phải từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công. Cô đã bị đánh suýt chết và bỏ nhà ra đi. Không ai dám đưa cô ấy về, vì thế tôi đón cô ấy về nhà và chúng tôi cùng nhau học Pháp. Tôi cũng giúp cố ấy giải quyết những khó khăn về tài chính.
Sư phụ đã giảng trong Hồng Ngâm:
“Phật quang phổ chiếu
Lễ nghĩa viên minh
Cộng đồng tinh tấn
Tiền trình quang minh”
Diễn nghĩa:
“Ánh sáng của Phật chiếu rọi khắp cả
[Đến đâu thì] mọi điều đều được chỉnh lại cho đúng
Cộng đồng (mọi người) đều tinh tấn [tu tâm dưỡng tính
Tương lai sẽ sáng tỏ minh bạch, sẽ sáng lạn”
(Dung Pháp–Hồng Ngâm)
Khi tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho các cảnh sát tại đồn cảnh sát, phong thái của tôi tự nhiên như đang tiếp đãi khách đến nhà. Có lần khi tôi chuẩn bị đi tới một đồn cảnh sát thì một học viên ghé qua. Tôi kể cho cô ấy dự định của mình và cô ấy nói ngay: “Tôi muốn cùng đi.” Tôi thầm vui khi thấy cô ấy tinh tấn trong tu luyện.
Chúng tôi mua một ít trái cây và tới đồn cảnh sát. Tôi bắt đầu giảng chân tướng cho một cảnh sát và giúp anh ấy thoái ĐCSTQ. Một cảnh sát lớn tuổi hỏi vị học viên kia: “Chị cũng tập Pháp Luân Công à?” Cô ấy đáp: “Vâng, Pháp Luân Công thật tuyệt vời. Anh không nên bị Giang Trạch Dân và thuộc hạ của ông ta lừa dối. Đừng phản đối Pháp Luân Công.” Vị cảnh sát lớn tuổi này liên tục gật đầu đồng ý với cô ấy. Một cảnh sát khác hỏi tôi: “Chị không sợ chúng tôi sao?” Tôi đáp: “Nếu tôi sợ các anh thì ai sẽ cứu các anh!” Các cảnh sát cảm động trước thiện tâm của chúng tôi. Mọi người trong văn phòng đều đồng ý thoái ĐCSTQ. Kể từ đó, học viên này giảng chân tướng cho cảnh sát đã dễ dàng hơn rất nhiều.
Bất cứ khi nào tôi nghe thấy việc một học viên bị bức hại, tôi sẽ gọi điện thoại sử dụng số đường dây cố định của mình để giải cứu học viên đó. Thông thường, tôi sẽ gọi đến Phòng 610 địa phương và Phòng an ninh nội địa để giảng chân tướng. Họ có thể cảm nhận rằng tôi đang làm việc này vì họ; do đó tôi luôn bình an vô sự.
Năm 2009, một học viên bị bắt. Nhiều cảnh sát ở đồn cảnh sát trong làng chúng tôi, các khu vực lân cận, và trong quận đã tới nhà tôi. Họ đặt các quyển thông tin Pháp Luân Công trong sân nhà tôi và muốn thiêu hủy nó. Tôi giấu cuốn Chuyển Pháp Luân và nói với họ: “Những quyển tài liệu này là để cho mọi người đọc. Trân quý những tài liệu này cũng là trân quý cuộc sống của các anh!” Họ hứa sẽ trân quý những quyển tài liệu này.
Tôi bị đưa trở về đồn cảnh sát cùng ba học viên khác. Bốn người chúng tôi bị giam trong một phòng và chúng tôi bắt đầu thuyết phục cảnh sát thoái ĐCSTQ. Họ tiếp nhận chân tướng và nói :”Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Người giám sát đã trả tôi về nhà.
Cơ hội cho chúng ta đề cao tâm tính không đến hai lần. Tu luyện là nghiêm túc, và để tu luyện tốt, một cá nhân phải đột phá khỏi lớp vỏ con người và mở rộng tâm mình. Khi chúng ta thực sự vì người khác, chúng ta sẽ siêu xuất khỏi người thường. Khi chúng ta từ bi, đối phương sẽ đồng ý thoái ĐCSTQ.
Vào ngày 7 tháng 5 năm nay, một học viên đã bị bắt giữ phi pháp và bị đưa tới một lớp tẩy não. Hai học viên và tôi cùng tới lớp tẩy não. Cảnh sát từ đồn cảnh sát tới, và chúng tôi giảng chân tướng cho họ tại chỗ. Họ cũng thoái ĐCSTQ. Bởi vì họ chấp nhận sự thật, họ không đưa chúng tôi tới trại tạm giam. Thay vào đó, chúng tôi bị đưa tới đồn cảnh sát địa phương. Tại đó chúng tôi lại giảng chân tướng cho các cảnh sát, và họ đưa chúng tôi về nhà. Vị học viên bị giam giữ tại lớp tẩy não cũng được thả. Ngày hôm sau, chúng tôi đã tới Phòng 610 và đồn cảnh sát để yêu cầu trả lại xe máy và xe đạp đã tịch thu của vị học viên đó. Họ nói với chúng tôi rằng những món đồ đó đang ở một đồn cảnh sát khác. Do đó chúng tôi tới đồn cảnh sát đó và xin gặp đồn trưởng. Viên cảnh sát làm nhiệm vụ sợ hãi không dám nói cho chúng tôi. Chúng tôi biết rằng đồn trưởng ở đâu đó trong đồn và đi tìm ông ấy từ tầng 1 đến tầng 3, đồng thời phát chính niệm. Cuối cùng chúng tôi đã tìm thấy ông ấy và giảng chân tướng cho ông ấy tại văn phòng của ông. Ông đã lắng nghe chúng tôi một hồi lâu và đồng ý thoái ĐCSTQ. Trên đường về, chúng tôi gặp những cảnh sát khác và đã giảng chân tướng cho họ. Trong vòng hai ngày, chúng tôi đã tới ba đồn cảnh sát và một lớp tẩy não. Tổng cộng có hơn 40 người thoái ĐCSTQ. Cũng có một chút gián đoạn. Tại một trong các đồn cảnh sát, một cảnh sát đã gặp một người rất vô lý. Anh ấy không thể xử lý được người này và đề nghị chúng tôi giúp đỡ. Chúng tôi giảng chân tướng cho người này và nói với anh ấy cách một người nên ước thúc bản thân như thế nào. Cuối cùng, vấn đề đã được giải quyết vui vẻ.
Vào ngày 6 tháng 6, tôi ra ngoài cùng một học viên khác để giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho mọi người. Lúc 11 giờ sáng, chúng tôi bị đưa tới đồn cảnh sát bằng vũ lực. Dù tình huống khó khăn đến mấy, chúng tôi vẫn sẽ giảng chân tướng và không bỏ lỡ bất kỳ người hữu duyên nào. Ngày 9 tháng 6, tôi bị đưa tới một viện tâm thần. Tôi giảng chân tướng cho Viện Trưởng và các bác sỹ tại đó. Sau khi nghe chân tướng, họ đã thả tôi.
Trong hơn một thập kỷ, tôi đã trải qua rất nhiều tình huống vừa phản bức hại vừa cứu người. Trong thâm tâm, tôi biết rằng mỗi bước chân của tôi luôn có Sư phụ dõi theo. Tất cả những gì tôi làm chỉ là bước ra và dùng giọng nói của mình để nói với mọi người chân tướng về Pháp Luân Công. Thực tế, chính Sư phụ đang cứu người. Sư phụ muốn chúng ta nhanh chóng cứu nhiều người hơn nữa. Tôi phải nghe theo Sư phụ và làm tốt ba việc Ngài yêu cầu chúng ta, cứu nhiều chúng sinh hơn nữa.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/6/27/259452.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/7/23/134575.html
Đăng ngày 10-03-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.