Bài viết của học viên Trung Quốc
[MINH HUỆ 4-6-2008] Rất nhiều người muốn tu luyện và đạt thành công trong tu luyện. Tuy vậy, nhiều người đã thất bại không thể thực hiện mong muốn này vì quá nhiều khó khăn khi cố gắng loại bỏ các chấp trước. Trong các loại chấp trước, ham muốn sắc dục là khó loại bỏ nhất. Từ xưa đến nay, đã có biết bao nhiêu người tu thất bại ở chướng ngại cuối cùng này trong tu luyện và bị hủy hoại ngay. Thế là họ đã để lại hàng vạn năm kinh qua gian khó chỉ vì không thể vượt qua khảo nghiệm sắc dục này.
Là một người tu Pháp Luân Đại Pháp, tôi dứt khoát loại bỏ ham muốn sắc dục của mình. Chính vì vậy tôi đã có thể bước một con đường ngay chính trong quá trình tu luyện mười năm qua. Tôi cũng thực hiện tốt ba điều mà một người tu luyện cần làm. Tôi mong muốn kể lại kinh nghiệm của chính mình trong việc loại bỏ ham muốn dục vọng và chia sẻ với các bạn đồng tu để chúng ta có thể cùng nhau tinh tấn.
Tôi khi trẻ rất giản dị. Tôi rất giữ gìn trong quan hệ với người khác giới. Tôi kết hôn khi ba mươi tuổi, vào năm 1995. Chồng tôi và tôi đã gặp nhau khi vào chùa thắp hương lễ Phật. Chính niềm tin và sự theo đuổi chung này đã đưa chúng tôi đến với nhau. Năm thứ hai sau khi cưới, năm 1996, chúng tôi cùng luyện tập Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi có con trai vào năm 1997, và ngay sau khi sinh cháu, chồng tôi và tôi đã dừng quan hệ tình dục trong cuộc sống hôn nhân của mình.
Tại sao chúng tôi đã lựa chọn như vậy? Vì lúc đó, tôi nhận thấy danh lợi và tình cảm chính là những chướng ngại ngăn cản tinh tấn trong tu luyện và chúng ta cần phải loại chúng càng sớm càng tốt. Tôi tin rằng chúng ta càng loại bỏ những chướng ngại này sớm bao nhiêu, chúng ta càng tinh tấn nhanh chóng bấy nhiêu. Nếu chúng ta có thể thoát khỏi sự khống chế của danh lợi và tình cảm lâu bao nhiêu thì chúng ta đã vượt ra khỏi tầng ấy lâu bấy nhiêu rồi. Ngoài ra, là người tu luyện chúng ta nên giữ mình và tuân theo các tiêu chuẩn của thần. Bất cứ khi nào chúng ta đối diện với một vấn đề, chúng ta nên cân nhắc xem các vị thần liệu có làm như vậy không, họ sẽ hành xử như thế nào? Chúng ta nên hành xử như họ vậy. Do đó tôi quyết định loại bỏ ham muốn tình dục, từ bỏ những thứ đã ngăn cản người tu tinh tấn trong tu luyện.
Hồi mới bắt đầu, chồng tôi chưa quen với điều này, và đôi khi anh có thể có những ham muốn.
Mỗi lần (như vậy), tôi đều kiềm chế ham muốn dục vọng và những tư tưởng xấu bằng chính niệm, kiềm chế vạn động bằng bất động. Bằng cách đó, mỗi khi kiềm chế bản thân mình, tôi đều có thể kiềm chế chồng mình bằng ý chí mạnh mẽ, cũng nhờ chồng tôi là người tu. Sau một giai đoạn, anh cũng có thể loại bỏ chấp trước. Khi anh hoàn toàn thoát ra khỏi ham muốn dục vọng, anh rất cảm kích nói với tôi, “Chính sự cương quyết và ý chí mạnh mẽ của em đã đưa chúng ta thoát ra khỏi tình trạng kiềm toả của ham muốn tình dục. Nếu không, anh có lẽ vẫn ở tình trạng ham muốn sắc dục mà không thể tinh tấn chút nào.” Trong mười năm qua, chồng tôi và tôi luôn sống cùng với nhau trong cùng một mái nhà, và chúng tôi đã sống, tu luyện và tinh tấn như vậy mà không có can nhiễu đến nhau. Khi chúng tôi thoát ra khỏi ham muốn sắc dục, chúng tôi đều cảm thấy nhẹ nhàng, dường như cơ thể chúng tôi đã vứt đi một gánh nặng. Khi đó, chúng tôi đều cảm thấy xả nhẹ và thoải mái, tâm trí chúng tôi dường như làn nước tinh khiết. Không chỉ thân thể chúng tôi được tịnh hóa mà tâm trí chúng tôi cũng được nâng cao.
Khi tôi chia sẻ kinh nghiệm này với một số các bạn tu, họ đều ngạc nhiên. Có một số nói là họ phải theo kịp chúng tôi, và một số lại nghĩ rằng tôi đã đi quá đến cực đoan. Vì tôi đã đi đến cực đoan, tôi nhìn nhận điều này như sau: Liên quan đến việc loại bỏ những chấp trước này, với những người không thể bỏ chấp trước, chúng ta không thể quá nhấn mạnh chủ đề này. Với những ai trong chúng ta có thể loại bỏ chúng, chúng ta nên phấn đấu để tinh tấn và không được nuông chiều bản thân. Chúng ta cần kiềm chế đến mức có thể kiềm chế được bản thân. Chúng ta không nên có ý nghĩ “cần có thời gian”. Chỉ khi chúng ta nghiêm khắc với bản thân mình chúng ta mới có thể tinh tấn nhanh chóng. Những ai luôn thư thái và nhấn mạnh rằng mình “cần có thời gian” sẽ tinh tấn rất chậm chạp.
Liên quan đến vấn đề loại bỏ ham muốn tình dục, Sư Phụ đã nêu ra những yêu cầu nghiêm khắc và đã cảnh báo chúng ta hết lần này đến lần khác để chúng ta không trệch đường. Tuy vậy, Sư Phụ không đưa ra những đòi hỏi cụ thể, như các cặp vợ chồng nên làm thế nào để loại bỏ ham muốn tình dục mà Người chỉ đưa ra một số nguyên tắc. Theo sự hiểu biết của tôi thì lí do mà Sư Phụ không đưa ra một yêu cầu cụ thể nào trong vấn đề này, đó là vì các học viên có rất nhiều các mức độ tâm tính khác nhau. Dù Sư Phụ có đặt qui tắc bắt buộc, các học viên cũng chưa chắc đạt tiêu chuẩn yêu cầu. Ngược lại, một số có thể thấy tu luyện quá khó khăn, có thể bị chướng ngại ngăn cản đắc Pháp. Do đó, Sư Phụ không đặt ra một yêu cầu cụ thể nào về mặt này. Điều đó có nghĩa là Sư Phụ cho phép chúng ta tinh tấn một cách từ từ. Tuy nhiên, không phải điều đó có nghĩa là chúng ta cho phép bản thân mình giẫm chân tại chỗ. Vả lại, chúng ta không thể cho phép bản thân mình giữ chấp trước càng lâu, càng không thể xả nhẹ trong khía cạnh này. Chúng ta cần vứt bỏ các loại chấp trước, nếu không ta có thể rơi vào một suy nghĩ nguy hiểm rằng thành công trong tu luyện là rất khó, vì ham muốn tình dục là không thể lọại bỏ được.
Vì tôi có thể vứt bỏ hoàn toàn các chấp trước của mình vào danh, lợi và ham muốn sắc dục, nên tôi đã bước đi một cách khá nhẹ nhàng con đường của mình trong tu luyện và Chính Pháp mười năm qua. Vào cuối năm 2000, tôi đã đưa con trai hai tuổi của mình đi chứng thực Pháp ở quảng trường Thiên An Môn. Tôi để cháu ngồi lên vai khi nâng cao băng vải Chính Pháp. Tôi bắt đầu từ chỗ trước cầu Jinshui, sau đấy bước về phía các xe cảnh sát và quảng trường Thiên An Môn. Tôi bước vòng quanh quảng trường, qua mặt các cảnh sát và mật vụ. Tất cả họ đều nhìn thấy rõ ràng hành động của tôi, nhưng không ai dám động đến hoặc nhìn thẳng vào mắt tôi. Họ đều phải quay đi. Khi đó, tôi cảm nhận được một cách chân chính sức mạnh của “nhất chính áp bách tà.” (Chuyển Pháp Luân).
Vào mùa hè 2001, tôi đến siêu thị để phát tài liệu giảng sự thật liền trong ba ngày. Ngày thứ ba, tôi bị một viên sĩ quan cảnh sát bắt giữ. Anh ta cuối cùng chỉ làm qua các thủ tục chính thức bằng cách lặp lại những điều dối trá của Đảng Cộng sản Trung Quốc và thả tôi đi. Tôi có thể đối mặt với những tình huống nguy hiểm như vậy bởi vì tôi có được sự che chở của Sư Phụ và sức mạnh vô biên của Đại Pháp. Một lí do nữa đó là sự vứt bỏ chấp trước và bước đi ngay chính trên con đường tu luyện. Nếu chúng ta bước đi một cách ngay chính, tà ác không thể tìm thấy một cớ nào để bức hại chúng ta cho dù chúng có muốn thế nào đi nữa.
Tôi viết ra đây những kinh nghiệm tu luyện của mình vì muốn chia sẻ nó với tất cả mọi người để chúng ta có thể tham khảo lẫn nhau và tinh tấn cùng nhau. Tôi không có ý định thể hiện cũng như không cho rằng các bạn đồng tu nên bắt chước mình. Tôi chỉ muốn nhắc mọi người là chúng ta nên nghiêm khắc với bản thân mình trên đường tu luyện. Chúng ta nên thực hiện những gì mà có thể làm ngay được bây giờ mà không nên trì hoãn nó về sau. Mỗi một chấp trước, mỗi một ý nghĩ người thường đều là một gánh nặng. Tất cả những gánh nặng đó đè lên chúng ta và ngăn không cho chúng ta nâng cao. Các bạn tu, hãy cố gắng thật nhiều và tinh tấn tổng thể, như vậy mỗi một đệ tử Đại Pháp đều có thể trở về thiên đường, thế giới của mình, trở với bản chất chân thật của chúng ta, hoàn thành thệ nguyện của mình từ hàng ngàn năm trước. ‘Tiến đến Viên Mãn, trở về với Sư Phụ” (“Tiền duyên dẫn dắt về với quả vị thiêng liêng”, Hồng Ngâm, Bản dịch B).
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/6/4/179611.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/6/26/98474.html
Đăng ngày 28-6-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.