Bài của Tianyu, một học viên Đại Pháp tại Trung quốc
[MINH HUỆ 05-03-2008] (Tiếp)
3. Thiếu tinh tấn đồng nghĩa với tiêu trừ các chúng sinh
Sau khi Chính Pháp bắt đầu, nguyên thần của tôi thường đi đến các thế giới khác của tôi. Một lần tôi nhìn thấy một vị tiên nữ đang dạy các trẻ con hát các bài hát Đại Pháp. Khi tôi hát với họ, tôi luôn làm lỗi ở hai chỗ trong bài hát. Kết quả là các trẻ con cũng làm lỗi như vậy. Tôi cảm thấy khá ái ngại. Khi tôi đọc các sách Đại Pháp, bầu trời nơi thế giới đó được chiếu sáng bằng nhiều tia ánh sáng, và âm thanh của sự âm thầm đọc của tôi vang dội trong cả cái thế giới. Sau đó các trẻ con vui mừng la lớn, “đến giờ học rồi, đến giờ học rồi”, và chúng chạy đến một nơi đặc biệt để nghe Pháp. Nếu tôi mất tập trung trong lúc học Pháp, các trẻ con chỉ có thể nghe một tiếng nói không rõ nghĩa. Nếu tôi ngưng, các tia ánh sáng và giọng nói sẽ biến mất, và các trẻ con rất thất vọng. Sau này mỗi khi tôi mất tập trung trong lúc học Pháp, tôi tức thời nói với mình rằng tất cả các chúng sinh cũng đang nghe. Đôi lúc khi tôi muốn ngưng giữa chừng trong lúc tôi đọc, một hình ảnh các chúng sinh thất vọng xuất hiện trong trí tôi, nó khuyến khích tôi đọc đến hết.
Bây giờ khi mà Chính Pháp đang gia tăng tốc độ, tôi nhận thấy rằng không phải tất cả các thế giới đều tốt đẹp. Một lần tôi đi đến một thế giới và thấy rằng các chúng sinh nơi đó ghét Đại Pháp và tôi, cũng giống như dân chúng tại Trung quốc mà mờ mịt không biết sự thật. Mỗi khi tôi nói với họ Đại Pháp là tốt, một số trong họ cười vào mũi tôi, một số thì mỉa mai. Tôi ngờ nghệch. Tại sao họ vẫn còn có cử chỉ chống đối như vậy? Có lẽ điều mà tôi nhìn thấy là ảo tưởng chăng? Thình lình hai mặt trời xuất hiện trên trời. Sau đó một mặt trời thứ ba và thứ tư mọc lên. Dân chúng mà mới vừa chế nhạo tôi tất cả đều nhìn lên hiện tượng lạ lùng trên trời. Các mặt trời mọc lên cái này tiếp theo cái kia. Không bao lâu có tất cả chín mặt trời trên bầu trời. Sau đó thình lình các mặt trời bắt đầu rơi xuống. Khi mỗi mặt trời rớt xuống đất, một mảnh đất to lớn biến mất. Dân chúng bắt đầu hoảng sợ, và họ vừa la hét vừa chạy lọan khắp nơi.
Khi các mặt trời rụng xuống cái này kế tiếp cái kia, tôi nhìn thấy nhiều tòa nhà và dân chúng bị đốt thành tro. Khi cái mặt trời cuối cùng rớt xuống, trái đất xẻ làm đôi. Sợ quá, tôi cố ghép hai mảnh lại với nhau với hai bàn tay của tôi. Nhưng các cố gắng của tôi quá nhỏ nhoi và vô dụng: không có một tâm linh nào còn sống sót, chỉ có trái đất nóng đang cháy trong đôi tay tôi. Tôi cảm thấy ghê gớm quá. Như vậy nhiều sinh mạng đã biến mất trước mắt tôi trước khi tôi hiểu ra điều gì đã xảy ra.
Không bao lâu sau đó, một sự kiện tương tự xảy ra nơi một thế giới khác. Dân chúng nơi đó rất ích kỷ, rất giống như người ở thế giới con người này. Có trường học và tôi thấy chính tôi là một trong những người dân trong thế giới đó. Nhiều người nơi đó không có một sự hiểu biết đúng đắn về Đại Pháp. Trong khi tôi cố tranh luận với họ để làm sáng tỏ sự hiểu lầm của họ, tôi nhìn thấy hai mặt trời trên bầu trời. Tôi sợ quá vì tôi đã có cái kinh nghiệm tương tự trước rồi, và tôi biết điều gì sẽ xảy ra kế tiếp. Tôi la lớn hết sức của tôi: “Mọi người hãy chạy mau!” Dân chúng nhìn tôi một cách lạ lùng, nghĩ rằng tôi có lẽ bị điên khùng hay gì đó. Sau đó mặt trời thứ ba mọc lên, theo sau là mặt trời thứ tư. Giống như một cái chụp nơi phòng giám sát bầu trời, bầu trời xanh chậm chạp mở ra, và một không gian đen tối không có gì hết xuất hiện. Các mặt trời rơi xuống từng cái một. Nhiều người thậm trí biến mất trước khi họ có một cơ hội phản ứng. Mưa nặng hạt rớt xuống từ bầu trời, tạo nên những sóng thần vĩ đại mang đi tất cả. Nhìn thấy dân chúng hoảng hốt chạy tìm cái sống, tôi vô lực dù có muốn cứu họ. Nhiều người, trong khi bị mang đi bởi làn sóng nước, nhìn tôi với một cái nhìn cay đắng. Tôi nhận lấy tín hiệu không lời của họ: “Tại sao ngài không tinh tấn? Nếu không chúng tôi đã không chết như thế này.” Tôi thình lình bị chấn động không thể tin: Họ đã chết bởi vì tôi?
Nhanh chóng, tất cả các sinh mệnh nơi thế giới đó đã chết chỉ trừ tôi. Tôi một mình và nằm dài trên nước lạnh; hàng hàng lớp lớp xác chết quanh tôi. Khi tôi nhắm mắt lại, những cái nhìn tuyệt vọng, nóng cháy của họ trước khi chết xuất hiện. Tôi cuối cùng hiểu ra : Đó là thế giới của tôi, và những người chết là các chúng sinh của tôi. Vì sự tu luyện thiếu tinh tấn của tôi, họ đã bị tiêu hủy trước khi được có cơ hội đồng hóa với Đại Pháp. Hành vi vô trách nhiệm của tôi đã tạo nên cái chết của họ. Tôi cảm thấy đau đớn, tự thương thân, tự trách và hối hận. Tôi thậm trí có một tư tưởng kết thúc đời sống của tôi ngay nơi đó. Lúc bấy giờ, hai vị trời thần to lớn đến từ không gian đen tối không có gì. Họ an ủi tôi nói rằng nếu tôi trở nên tinh tấn trong tương lai, điều như vậy sẽ không xảy ra nữa. Họ cũng nói với tôi rằng họ sẽ tái tạo lại thế giới này. Sau đó, họ bắt đầu quay cát bụi vũ trụ thành một giải hành tinh đang quay. Không bao lâu, một vũ trụ mới được sinh ra. Mọi điều đều mới. Nhưng không có một chúng sinh nào trong đó. Điều gì mất là vĩnh viễn mất.
Không cần nói, hai sự tiêu hủy vĩ đại các mạng sống là vô cùng đau đớn cho tôi. Nhưng một thảm kịch thứ ba như vậy đang thật sự giết chết tôi từ bên trong. Tôi đến một thế giới đang chấm dứt. Dân chúng nơi này không đặc biệt xấu. Một số thật sự khá dễ thương. Nhiều đứa trẻ đẹp đẽ giống như rất quen biết tôi. Khi tôi bắt đầu nói chuyện với chúng, thình lình tôi cảm thấy một luồn hơi lạnh chạy suốt thân thể tôi tạo cho tôi một cảm giác sợ hãi. Khi tôi nhìn lên bầu trời, có một ngôi sao, không có mặt trời. Ngôi sao xem như lạnh. Sau đó một ngôi sau thứ hai và thứ ba bắt đầu xuất hiện. Tôi cảm thấy càng lúc càng lạnh. Dân chúng quanh tôi xem như biết điều gì sắp xảy ra. Cái nhìn của họ nhiều ý nghĩa, vừa hận vừa ấm áp đối với tôi. Họ biết họ sắp chết, nhưng không một ai cố trốn thóat. Họ làm thành một vòng quanh tôi và chờ đợi quyết định của tôi. Tôi chỉ có một ý nghĩ: Tôi muốn chiến đấu tới cùng để cứu mạng họ. Tôi la lớn với tất cả sức lực của tôi: “Tôi sẽ không để chư vị chết, không bao giờ.” Họ vẫn nhìn tôi với một nét hai nghĩa, giống như giận hờn.
Càng nhiều ngôi sao xuất hiện, đầy bầu trời. Nước lạnh bắt đầu rơi xuống và tôi đang cóng lạnh. Không bao lâu, các ngôi sao bắt đầu rơi xuống từng cái một. Trước khi chúng rơi xuống đến đất, tôi đánh đẩy chúng lên trở lại bầu trời cái này kế tiếp cái kia với hai tay tôi. Các ngôi sao đó đầy điện, nhưng tôi cương quyết không để chúng đến trái đất. Càng lúc càng có nhiều ngôi sao xuất hiện, và chúng rơi xuống như những giọt mưa. Không bao lâu nước dâng lên đến đầu gối. Sức lực của tôi tiêu dần. Tôi không ngừng đánh đẩy các ngôi sao, dù hai bàn tay tôi trở nên tê cứng vì đánh vào các ngôi sao. Tôi la lớn: “Hãy ngưng giết các chúng sinh của tôi, họ không đáng chết!” Các ngôi sao chồng chất trên đỉnh đầu tôi. Tôi đẩy chúng với hai tay tôi để không cho chúng rơi xuống.
Bây giờ, nét nhìn của dân chúng bắt đầu thay đổi. Họ không còn giận hờn tôi nữa. Thay vào đó, họ bị cảm động, xúc động và không cách gì giúp được. Tôi biết họ cảm nhận được trái tim tôi và ước muốn của tôi để cứu họ và cả chết thay cho họ. Họ không còn cảm thấy thất vọng nữa. Nhưng họ cũng biết tôi vô lực để cứu họ. Một số người can đảm bước về phía tôi và nhảy vào nước, họ muốn giúp tôi nâng lên bầu trời đang rơi rụng. Tôi la lớn: “Hãy lùi lại, đừng đi đến nơi này!” Tôi biết các ngôi sao rụng sẽ giết chết họ. Nhưng đã quá trễ. Nhiều người bị giết bởi điện lực của các ngôi sao. Cơ thể dẫy chết của họ trong sự đau đớn tận cùng, làm trái tim tôi cảm thấy đau. Tôi không nói được gì chỉ lập lại: ‘Đừng! Đừng!’ Một đứa con gái nói với tôi trước khi thở hơi cuối cùng: “Xin hãy đứng dậy và tập Công, đừng ngủ nữa.” Tôi nói với nó trong nước mắt: “Phải, tôi phải tập công; tôi sẽ đứng dậy và tập công ngay bây giờ.”
Điều theo sau đó càng ghê gớm hơn nữa, những chồng to lớn ngôi sao rơi xuống trái đất. Tôi không chịu nổi khi nhìn cảnh tượng chết chóc đó, vì vậy tôi xuất khỏi định. Các cảnh tượng đau đớn quá chấn động khiến tôi không cầm được nước mắt trong khi nằm dài trên giường. Vẫn còn cảm thấy đau, tôi cầu xin Sư phụ cứu họ. Tôi hối tiếc quá đã không tinh tấn. Bây giờ tôi phải chịu sự đau đớn. Tôi thình lình hiểu ra vì sao Thượng đế kêu Noah hãy cứu thêm người trước khi cuộc hồng thủy đến. Tôi cũng bắt đầu hiểu ra vì sao Jesus xin Thượng Đế tha thứ cho dân chúng mà đã đóng đinh ông trên thập tự giá. Tôi cũng hiểu ra vì sao Sư phụ đang kéo dài sự chấm dứt cuộc bức hại hiện nay. Vì bất kể chúng sinh có trở nên lụi bại thế nào và họ hiểu lầm đức Vua của họ như thế nào, làm thế nào các Trời Thần từ bi có thể nhìn các chúng sinh của họ và các người con của họ đang dẫy chết, mà không có một cảm giác nào?
Tại sao các chúng sinh sẽ chết? Sự hiểu của tôi là như thế này: Chính Pháp đã bắt đầu, và các vũ trụ đang được tái tạo. Các vũ trụ mới đang thành hình trong khi các vũ trụ cũ đang giải thể. Những điều từ vũ trụ cũ có thể bước vào tương lai chỉ sau khi họ đồng hóa với Pháp và hội đủ tiêu chuẩn của vũ trụ mới. Khi chúng ta học Pháp và tu luyện tinh tấn, các vũ trụ của chính chúng ta đang đồng hóa với Pháp. Vì Chính Pháp đang gia tăng tốc độ, các thành phần của vũ trụ cũ mà không đồng hóa với Pháp kịp thời, không hội đủ tiêu chuẩn của vũ trụ mới, vậy chúng sẽ bị tẩy bỏ bởi làn sóng vĩ đại của Chính Pháp. Nếu chúng ta muốn cứu các chúng sinh khỏi bị tiêu hủy, chúng ta phải không ngừng thăng tiến sự tu luyện của chúng ta và theo kịp tiến trình của Chính Pháp. Một khi các chúng sinh có cơ hội đồng hóa kịp thời với Đại Pháp, mạng sống của họ sẽ được an toàn. Vì vậy, làm ‘ba điều’ cho tốt là vô cùng quan trọng. Các cố gắng của chư vị sẽ quyết định kết quả của sự sống hay chết của các chúng sinh của chư vị. Khi Chính Pháp qua rồi, tất cả các đệ tử Đại Pháp mà ở lại với Đại Pháp sẽ đắc viên mãn. Nhưng sau khi chư vị trở về lại thế giới của chính mình, nếu chư vị thấy chỉ còn một ít các chúng sinh còn lại, thì sự viên mãn của chư vị sẽ không phải là một đại viên mãn thật sự.
(Còn tiếp)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/3/5/173530.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/3/16/95408.html
Đăng ngày 23-6-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.